Hứa Lưu Liễm cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền mở miệng cự tuyệt, “Không cần làm phiền,tôi tự mình về được!”
Lúc sáng sớm hắn nói chuyện cô phải gả cho hắn,cô tạm thời vẫn không thể
bình tĩnh đối diện hắn,nghĩ tới giữa hai người sắp trở thành quan hệ kia cô liền sợ,đến giờ vẫn hoàn toàn không thể tiếp nhận mối quan hệ đó.
Cô năm nay mới hai mươi ba tuổi, chẳng bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn ở
độ tuổi này,hơn nữa còn gả cho hắn.Cô cho hôn nhân do cô quyết định,tối
thiểu là sau khi tốt nghiệp đại học ba bốn năm sau,có công việc ổn định
mới có thể suy nghĩ.
Hắn không chịu nghe,mỉm cười nhìn Liên Tố
nói lời từ biệt sau đó kéo tay cô ra khỏi phòng bệnh,bàn tay của hắn
rộng lớn và có lực, Hứa Lưu Liễm cảm giác bàn tay cô bị hắn giữ tại lòng bàn tay, tựa như đụng phải bàn ủi nóng hổi,chỉ chốc lát sau liền rỉ ra
tầng lớp mồ hôi.
Hắn vẫn bình tĩnh,bình tĩnh đến cô cho là hắn
mới vừa rồi không nghe được chút ít chuyện cô nói với Liên Tố,hắn nhét
cô vào trong xe bản thân cũng ngồi vào điều khiển nịt giây an toàn,mới
nghiêng đầu nhìn cô, “Có đem giấy căn cước không?”
Cô sửng sốt
không rõ hắn tại sao phải hỏi như thế, hắn cũng không nói chuyện gì ánh
mắt sáng quắc nhìn cô, những thứ cảm xúc nặng trĩu trong mắt hắn làm cho trong lòng cô cả kinh, thoáng cái hiểu ý hắn,cô chợt nhìn thẳng
hắn tầm mắt có chút dồn dập nói,
“Tôi,để trong túi ở nhà!”
Cô chưa bao giờ thấy may mắn giống như hiện tại túi cô không có đeo trên
người,tất cả giấy căn cước gì đó đều để trong túi, ngày hôm qua khi đi
đến nhà họ Hứa cô không tính toán gì cho nên chỉ đem theo điện thoại di
động.
Hắn không có nói gì nữa, phát động xe liền đi tới nhà
cô,dọc theo đường đi hắn chỉ trầm mặc nhìn như chuyên chú lái xe,cô lại
có thể cảm giác được hắn đang trầm mặc hình như dấu diếm cái gì,cô cảm
thấy cả người bị đè nén hoảng sợ sắp điên mất.
Vừa nghĩ tới hắn
mới vừa nói ý đồ đắc ý kia,cô liền có loại vọng động muốn mở cửa xe nhảy thoát đi . Nhiều lần tay cô giữ tại tay cầm cửa xe,cuối cùng chỉ có thể vô lực thu hồi,cô quả nhiên vẫn sợ chết,cô vẫn không thể đối mặt tình
cảnh bi thảm khi cô nhảy xuống bị bánh xe phía sau gào thét nghiền nát .
Cô không biết hắn có nhận thấy được ý đồ của cô không,cô cũng không có
dũng khí nhìn,cô chẳng qua là ra vẻ bình tĩnh ngồi ở chỗ đó dùng dư
quang khóe mắt liếc qua thấy hắn nghiêng đầu nhìn cô mấy lần.
Chỉ là cô không biết,tâm tư nhạy cảm hắn đã sớm từ sắc mặt trắng bệch và
ngón tay nắm chặt đồ vặn cửa nhận ra ý đồ của cô,Lục Chu Việt có nhiều
lần cố ý thả chậm chút tốc độ, nhìn cô rốt cuộc có dũng khí nhưng chưa
nhảy xuống, hắn nghĩ nếu cô thật ghét gả cho hắn, chán ghét đến tình
nguyện nhảy xe thoát đi,như vậy hắn tình nguyện buông tay.
Nhưng cuối cùng cô không có cho hắn lý do hoàn toàn buông tay vậy hắn chỉ biết khóa cô lại chặt hơn.
Xe dừng ở dưới lầu Hứa Lưu Liễm, hắn cởi xuống nịt an toàn rất muốn đi lên đó cùng cô,cô vừa muốn mở miệng ngăn cản,trong vô thức không muốn cho
hắn đi tới, lúc này điện thoại đi động của hắn bỗng nhiên vang lên cô
vội vàng nói.
“Lục lão sư,ngài ở dưới đây chờ tôi,tôi có thể tự mình lấy được!”
Cô nhìn thấy chân mày hắn khẽ nhíu lại, không biết bởi vì nguyên nhân cô
gọi hắn Lục lão sư hay là bởi vì cô không để cho cô đi lên,cô cũng
không có tâm tư suy nghĩ nhiều sau khi nói xong không đợi hắn trả lời
liền mở cửa xe nhanh chóng chạy lên lầu.