Hạ Vi Lương bình tĩnh rút ra khăn giấy tới đưa cho cô,cô ho hồi lâu thật vất vả mới bình tĩnh trở lại,sau đó giống như nhìn đồ kỳ quái nhìn chằm chằm Hạ Vi Lương.
“Hạ tác giả,cậu xác định cậu không phải nói cậu viết tiểu thuyết cho mình chứ?”
Cô ấy vừa nói gì?Cô ấy muốn kết hôn?Xem Hạ đại tác giả mốt thời thượng muốn chơi trò cưới nhanh,nhưng theo cô biết trước mắt không thấy người đàn ông nào gần bạn mình,vậy mà nói muốn kết hôn! Hơn nữa nếu như cô muốn kết hôn cùng Thịnh Thụy,cô chắc chắn sẽ không có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
“Chuyện này tớ có thể đùa sao?”
Hạ Vi Lương liếc cô một cái,sau đó bưng lên chén súp trước mặt uống che dấu tâm tình lóe trong mắt,Hứa Lưu Liễm nhạy cảm đã nhận ra,cô nhìn thấu bạn mình không phải đang nói đùa,cẩn thận dò hỏi.
“Vậy người cậu kết hôn là ai?”
“Giang Trọng Viễn,thiếu tá hải quân !”
Hạ Vi Lương thản nhiên nói,Hứa Lưu Liễm kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Gian Trọng Viễn? Chẳng lẽ,chẳng lẽ là nhà họ Giang nổi tiếng trong quân đội?”
Ở Ôn Thành,nhắc tới Giang gia,nhắc tới dòng họ Giang thì không người nào không biết không người nào không hiểu,ba đời Giang gia đều nhập ngũ, lão gia tử Giang gia thân giữ chức vị quan trọng trong quân đội,mà dưới đời Giang gia có hai đứa con một trai một gái lại càng trò giỏi hơn thầy,đến thế hệ Giang Trọng Viễn,bởi vì chỉ có Giang Trọng Viễn là đàn ông,nên trên dưới Giang gia đều đem hắn trở thành bảo bối sủng ái,đây chính là thiếu gia thật sự của Ôn Thành.
“Ừm,chính là hắn!”
Hạ Vi Lương cúi đầu bới cơm Hứa Lưu Liễm rất tò mò.
“Cậu tại sao quen được hắn nha!”
“Từng tương thân qua!”
Hạ Vi Lương trong lòng oán thầm,tại cái lần cô lái tiểu F0 đến hãng sửa chữa.
“Sau đó hắn lại tới tìm tớ,nói muốn tớ kết hôn với hắn,vừa lúc anh tớ có chút chuyện,hắn nói có thể giúp tớ giải quyết,nên tớ đồng ý!”
“Tại sao cậu không nói với tớ anh cậu gặp chuyện không may? Nếu không có thể tìm Lục Chu Việt giúp đỡ !”
Cô nói cực kỳ bình tĩnh nhưng Hứa Lưu Liễm nghe được trong lòng run sợ,ban đầu cô cùng Lục Chu Việt kết hôn,mặc dù cô bị buộc nhưng cô và Lục Chu Việt cũng biết nhiều năm,còn cô bạn của mình hiện tại cùng cái tên Giang Trọng Viễn,đoán chừng căn bản chưa từng thấy qua mấy lần mà chịu gả rồi?
Hạ Vi Lương trợn mắt nhìn cô một cái.
“Haizzzz, cậu lúc ấy đang ầm ĩ với hắn,hơn nữa cậu lúc ấy bởi vì chuyện Phương Đông Thần mà đi xin hắn,chẳng lẽ phải lần nữa vì anh tớ đi xin hắn,tớ làm sao có thể đẩy cậu vào hố lửa!”
Hứa Lưu Liễm khuôn mặt áy náy vì cô không thể giúp gì,đổi lại Hạ Vi Lương bộ dạng không tim không phổi cười.
“Yên tâm đi,hắn không có hứng thú với tớ,tớ cũng không hứng thú với hắn,hắn kết hôn chỉ vì muốn mẹ mình an tâm,chờ bà nội hắn mất đi chúng ta sẽ ly hôn!”
Hứa Lưu Liễm vẫn không thể hiểu bọn họ tại sao luôn lấy hôn nhân là trò đùa,ban đầu kết hôn cùng Lục Chu Việt,cô tuy vạn lần không muốn,nhưng trừ lúc ban đầu kháng cự từng một lần muốn ly hôn,sau đó coi như cô chấp nhận sống chung với hắn.
Hạ Vi Lương thấy cô như cũ nhướng mày,rất bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn đổi sang cách khác để cô thấy thoải mái.
“Ơ ơ,cậu tớ tại sao phải đồng ý không? Sức hấp dẫn lớn nhất chính là:Hắn ngày ngày sống trong bộ đội,một mình tớ sống trong căn phòng lớn,tự do tự tại rất thoải mái ,bất quá chỉ mang danh có chồng thôi!”
Hạ Vi Lương nói hưng phấn còn bắt đầu khua tay múa chân.
“Tớ như cũ có thể đánh chữ,thức đêm, nói chuyện phiếm,tụ hội,nhìn ảnh kia,làm bất kỳ chuyện tớ muốn, ha ha!”
Hôn nhân là một việc thần thánh không phải bất luận kẻ nào cũng có thể kinh nhờn,một khi các người đã kết làm vợ chồng,bánh răng vận mệnh cũng đã bắt đầu chậm rãi chuyển động,đẩy các ngươi vốn không quen biết đi về phía trước,mà các ngươi cũng không thể quyết định.
Cô đã nói vậy Hứa Lưu Liễm cũng không còn cách nào,đành phải nhìn cô nghiêm túc nói.
“Vi Lương,cậu cũng biết mà,bất luận thế nào tớ chỉ hi vọng cậu vui vẻ là được!”
Sau khi cơm nước xong Hạ Vi Lương nói chuyện một chút rồi lập tức rời đi,xế chiều cô lên net xử lý mấy phong bưu kiện sau co chân nhảy vào phòng bếp chuẩn bị cơm đối,hắn nói buổi tối đến đón cô ,cô định làm xong cơm tối chờ hắn trở về,nếu không nơi đó cũng không có ai nấu cơm.
Nghe được lầu dưới có tiếng xe,cô đứng trên ban công nhìn xuống,sau khi xác định là xe hắn thì nhảy chân chờ ở cạnh cửa, cảm giác bình tĩnh sống chung thật tốt, thậm chí chỉ một ngày không gặp đã thấy nhớ nhung.
Mở cửa cho hắn,hắn tự tay đỡ lấy cô,cô vừa muốn đi đến hắn liền ấn xuống hôn,nhưng thấy bên má trái hắn mơ hồ có vết bầm tím,trên khóe miệng cũng có,cô vội vàng khẩn trương hỏi.
“Mặt của anh? Còn nữa ở khóe miệng cũng có?”
Hắn có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
“Chuyện đó. . . . . . Không cẩn thận đụng phải!”
Cô giận đến trừng hắn.
“Hừ,Lục Chu Việt,anh thật biết nói láo,anh làm gì đụng đến khóe miệng? Không phải bị người phụ nữ khác cắn sao?”
Lục Chu Việt nhìn bộ dạng tức tối đứng chống nạnh của cô,không khỏi dở khóc dở cười,thấy hắn không nói lời nào tức giận đẩy hắn ra,xoay người đi vào trong nhà.
“Em không nghĩ anh để cho phụ nữ cắn thành như vậy!”
Mặc dù biết hắn không thể nào biết làm chuyện như vậy,vẫn không nhịn được muốn ầm ĩ,muốn hắn quan tâm đến suy nghĩ của cô,còn Lục Chu Việt cũng biết cô không phải thật tức giận,nhưng vẫn đưa tay giữ cô lại,ôm cô đi tới trên ghế sa lon,sau đó nhìn vào mắt cô nói từng câu từng chữ thật nghiêm túc.
“Đánh nhau với người ta!”
Sáng sớm hôm nay hắn ra cửa chuyện thứ nhất làm chính là gọi điện cho Trần Thanh Sở,sau khi hẹn hắn ra chưa nói hai lời liền đánh hắn một quyền,con người này nếu có thể hắn thật muốn giết!
Trần Thanh Sở bị hắn đánh một đấm,bụm mặt bước chân có chút lảo đảo lui vài bước,nhưng ngay sau đó tàn bạo phản kích đánh lại hắn,hắn trực tiếp cởi bỏ áo khoác đi đến đánh với Trần Thanh Sở,hắn dùng nhiều chiêu ác độc kiểu muốn lấy mạng,đem ủy khuất mấy ngày qua của cô,còn có tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài.
Trần Thanh Sở vốn không phải đối thủ của hắn,hơn nữa hiện tại cả người hắn hừng hực lửa giận cho nên không đến mấy hiệp đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất, dĩ nhiên khóe miệng của hắn cùng gương mặt cũng bị sát thương một chút.Vừa bắt đầu Trần Thanh Sở hết sức tức giận,sau lại nhìn rõ những tia tức giận trong mắt hắn nhất thời hiểu tên kia đã biết chuyện đêm đó.
Hắn lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên,giơ tay lau vết máu dính bên khóe miệng cười ha ha.
“Lục tổng,ngài cần gì xúc động vậy?” Hắn không nói hai lời cắn chặc răng đi đếm đấm mạnh vào gương mặt không có ý tốt của Trần Thanh Sở,Trần Thanh Sở lên tiếng ngã xuống đất,hắn từ trên cao nhìn xuống,từng chữ từng chữ trong kẻ răng bật ra.
“Trần Thanh Sở,để xem đến cuối cùng người nào mới thắng,tôi sẽ cho cậu trả giá thật nhiều!”
Hắn nói xong xoay người sải bước rời đi,thanh âm giễu cợt của Trần Thanh Sở vang lên sau lưng hắn.
“Lục lão sư, như thế nào? Cùng dùng chung một phụ nữ cảm giác thế nào!”
Giờ khắc này,hắn nói hắn không tức giận là giả,nhất còn bị đối thủ giễu cợt,nhưng hắn quay đầu lại vì bảo hộ tôn nghiêm chính mình cũng bảo vệ cô.
“Trần Thanh Sở,mặc kệ cậu làm gì cô ấy,trong lòng tôi cô ấy luôn sạch sẻ,tôi cũng không buông tha cô ấy,cậu nên dừng lại!”
Hắn nói kiên định sau biến mất không một tia do dự,ngược lại Trần Thanh Sở trong nháy mắt trầm mặc,ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn hồi lâu,chậm rãi đứng dậy lên xe mình rời đi.
Hứa Lưu Liễm vừa nghe hắn đánh nhau với người ta,liền muốn nói hắn là người trưởng thành,tại sao vọng động như mấy thanh thiếu niên,nhưng khi nhìn mắt hắn ánh mắt cô bỗng nhiên nghĩ đến có thể đã xảy ra chuyện gì,giơ tay lên nhẹ nhàng xoa khóe môi hắn đau khổ lẩm bẩm tự trách .
“Chu Việt,thật xin lỗi, hại anh bị thương!”
Hắn bắt được tay cô kéo vào trong ngực cúi đầu hôn mạnh lên,hé miệng dùng sức ngậm môi cô gặm cắn, mút lấy,tựa hồ muốn hút cả miệng nhỏ của cô vào trong bụng. Hứa Lưu Liễm có thể cảm nhận được hắn đang tức giận,mặc dù bị hắn hôn có chút đau nhưng vẫn nhắm hai mắt biết điều để mặc hắn hôn,chính cô làm sai cho nên cô phải chịu trách nhiệm.
Một lúc sau,Lục Chu Việt mới buông cô ra nhìn chằm chằm ánh mắt đỏ ngầu của cô.
“Hứa Lưu Liễm,chết tiệt…ánh mắt em là thế nào!”