Ngày thứ hai Hứa Lưu Liễm thức dậy đã là giữa trưa,hắn đã sớm đi làm cô bởi vì vết thương trên đùi nên xin phép ở nhà,trên tủ đầu giường điện thoại di động của cô có đè lên một mảnh giấy:Cơm trưa anh đã gọi người bên ngoài,khoảng mười hai giờ sẽ đưa đến,buổi tối anh sẽ đón em đến nhà anh,chổ anh có bồn tắm,tắm sẽ thoải mái hơn một chút.
Trong lòng cô ấm áp,nắm tờ giấy kia khóe môi giương nụ cười nhạt,bồn tắm trong biệt thự hắn không dùng từ thoải mái,mà quả thưc đang hưởng thụ a,chỉ là phòng tắm nhưng lớn gần bằng căn phòng cô ở.
Mắt thấy cơm trưa sắp đưa đến,cô lấy qua điện thoại di động rút về trong chăn,điện thoại di động không biết lúc nào đã tắt nguồn,cô có chút buồn bực mở điện thoại,tin nhắn tích tích vang không ngừng,cô nhìn một cáí có Hứa Định Biên gọi điện đến,có Hạ Vi Lương gọi tới,còn có Phương Đông Thần cùng tiểu Điềm.
Còn tin nhắn Hạ Vi Lương gửi đến: Sau khi thấy lập tức gọi điện trả lời chị đây!Cô không hiểu vội gọi điện cho Hạ Vi Lương,Hạ Vi Lương giọng nói vô cùng hưng phấn.
“Đại Hứa này,cậu không lên tiếng thì thôi,khi nói một câu thật kinh người”
“Tại sao nói khoa trương thế ?”
Cô cau mày hỏi, Hạ Vi Lương kinh hô.
“Chẳng lẽ cậu còn chưa biết?Chuyện tối hôm qua cậu điên cuồng đuổi theo hắn đến phi trường đã được đăng báo,cái gì vợ trình diễn khổ nhục kế, ai nha viết thật đặc sắc!So với tớ viết tiểu thuyết còn đặc sắc,tớ cũng cảm thấy không bằng …..”
” Ưm . . . . .”
Hứa Lưu Liễm khuôn mặt phủ hắc tuyến,quả nhiên chỉ cần có tin tức thì có chó săn,tối hôm qua ở phi trường cô nhìn không thấy mấy người,tại sao lại bị chó săn chụp được nha.
Cô cũng hiểu điện thoại di động của mình tại sao phải tắt,chắc chắn hắn sáng sớm dậy thấy được tin tức sợ mọi người gọi điện quấy rầy giấc ngủ của cô,cho nên cho tắt đi.Nghĩ đến hắn quan tâm che chở,mà vừa nãy … xem thấy tin tức này tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi,cô chẳng thèm quan tâm bọn họ viết gì,chỉ cần hiện tại giữa cô và hắn không có bất kỳ ngăn cản gì là tốt rồi.
Hạ Vi Lương giọng nói đổi sang nghiêm túc.
“Nói đi,hai người các người hiện tại thế nào? Hắn biết rồi chuyện đêm đó rồi sao. . . . . .”
Hạ Vi Lương sợ cô đau khổ nên không có nói thẳng ra,cô dĩ nhiên cũng hiểu ý Hạ Vi Lương,thở dài một hơi nói.
“Tớ cũng vậy không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào,hắn chỉ nói chúng tớ chỉ cần nhìn về phía trước!”
Hạ Vi Lương giống như thả lỏng một hơi.
“Thật ra tớ đoán hắn sẽ có phản ứng thế,theo tình cảm những năm qua hắn đối với cậu,hắn sẽ không vì … chuyện đó dễ dàng buông tha cậu!”
Có thể dễ dàng buông tha đã không gọi là yêu.
Hứa Lưu Liễm mím môi trầm mặc không nói gì tiếp,mặc dù hắn cho cô uống Định Tâm Hoàn,mà chính cô cũng cố gắng để mình quên mất đêm hôm đó, nhưng trong lòng nơi nào đó vẫn mơ hồ có chút tiếc nuối xen lẫn đau đớn.
Giọng lười biếng của Hạ Vi Lương lại truyền đến.
“Buổi trưa ăn món nào ngon đây? Nếu không tớ đến mua món hai chúng ta thường ăn?”
Hứa Lưu Liễm nghĩ tới hắn ban nãy gọi người bên ngoài mang đến,đột nhiên muốn mời Hạ Vi Lương.
“Tớ chưa có dự tính,bất quá cậu có thể đến đây cùng ăn nhưng cậu không cần mua bên ngoài,hắn đã sớm chuẩn bị tốt,cậu chỉ cần trực tiếp đến ăn là được!”
“À,tại sao cậu bây giờ mới lên net? Cũng đã buổi trưa!”
Hạ Vi Lương tru lên,nhưng ngay sau đó vô cùng mập mờ nở nụ cười.
“Ai nha,lão Lục nhà cậu thật không biết kiềm chế chút nào,chẳng lẽ không biết trên người cậu có vết thương sao?”
“Không phải hắn muốn !”
Hứa Lưu Liễm vội vàng cãi lại,nghe Hạ Vi Lương nói hắn như vậy,tuy nói không phải đang nói hắn không tốt,nhưng cô nghe thấy trong lòng không thoải mái.
“Phốc ——”
Hạ Vi Lương cười phun nước,
“Nói như vậy. . . . . . Là cậu muốn rồi?”
“. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm nhất thời lúng túng không biết nói gì,thuận tiện lại nghĩ tới hình ảnh mình hôm qua dụ dỗ hắn,không khỏi lúng túng ho khan mấy tiếng che dấu xấu hổ,nhưng Hạ Vi Lương là ai,là tiểu thuyết gia ngày ngày đắm chìm trong sắc tình,có thể nghe không ra ý cô sao? Đang ở tại chỗ cười đến đấm ngực dậm chân.
Hứa Lưu Liễm giận mắng cô.
“Cậu rốt cuộc có muốn đến ăn không,hay tính không đến!”
“Đi! Dĩ nhiên đi rồi! Lão Lục đặt cơm,chắc là cực kỳ ngon đây!”
Hạ Vi Lương nói trầm bỗng du dương,nhỏ dần lại bồi thêm một câu.
“Thật ra tớ cảm thấy được nha,đã yêu hắn thì phải có can đảm để cho hắn nếm thử đủ loại tư thế,để cho hắn hài lòng,cùng chung tham thảo cùng chia xẻ cảm thụ, vui lòng phối hợp hắn,chuyện này không có gì phải e ngại.”
“Hạ —— Vi —— Lương ——,cậu có thể câm miệng không!”
Hứa Lưu Liễm đỏ mặt hổn hển mắng cô, Hạ Vi Lương cười đùa .
“Được…được…..được lắm,tớ câm miệng,nhớ chừa chị đây chút thức ăn ngon Hmm,chị đây lập tức đến!”
Sau khi cúp điện thoại Hứa Lưu Liễm tức há mồm thở dốc,cô đã tìm lầm bạn sao? Tìm tiểu thuyết gia sắc tình làm bạn,ngày ngày bị cô ấy YY không nói, còn ngày ngày bị cô ấy trêu ghẹo,buồn bực.
Rời giường tắm rửa xong cô vừa gọi điện cho Hứa Định Biên vừa mở máy tính,cha cô gọi điện thoại cũng vì chuyện này sao,bên kia giọng Hứa Định Biên tràn đầy lo lắng.
“Tiểu Liễm,bố đã thấy tin tức,con và Chu Việt. . . . . . đã hòa thuận rồi sao?”
“Dạ,hòa thuận!”
Cô nghiêm túc nói với Hứa Định Biên,trong giọng nói mang theo một tia xin lỗi.
“Cha,thật xin lỗi trong khoảng thời gian này để cha quan tâm nhiều vậy!”
Cô còn nhớ rõ bộ dạng tức giận lúc ấy của Hứa Định Biên nghe cô nói đã bỏ con của hắn,còn nhớ rõ trong mắt ông nhìn cô có khó xử xen lẫn lo lắng cô biết trong lòng ông tha thứ việc Chu Việt,mặc dù hắn từng làm chuyện đó với ông,nhưng ông lựa chọn tha thứ hắn,cô biết ông làm tất cả là tình yêu của một người cha dành cho con gái.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Hứa Định Biên nói vài câu,trong giọng nói không che dấu được vui sướng,tâm nguyện lớn nhất trong đời ông,đó là có thể tận mắt nhìn con gái ông hạnh phúc,công cũng phải đến trước mộ Liên Tố nói với bà để bà yên tâm.
“Cha,hôm nào chân con khỏe sẽ cùng Chu Việt đi thăm cha!”
Sau cô cùng Hứa Định Biên nói thêm mấy câu mới cúp điện thoại.
Ngón tay hoạt động lên con chuột xem tin tức giữa cô và Lục Chu Việt,ngón tay bỗng dưng cứng lại,ánh mắt dừng lại trên dòng chữ trong màn ảnh máy tính, là hắn thông qua 《 Tô 》 đáp lại các ký giả vấn đề kia: Chưa bao chân chính buông tha cô,cô thủy chung là người trong lòng hắn!
Nước mắt cô thoáng cái rơi xuống,giơ tay lên che miệng thất thanh khóc ồ lên, hắn nói,hắn nói hắn không buông tha cô,thì ra trong khoảng thời gian hai người tệ nhất,hắn vẫn chưa từng buông tha cô.Cô từng bởi vì chút ít thương tổn hắn làm mà hết hy vọng,hiện tại tinh tế nghĩ mới phát hiện thì ra hắn mỗi một lần thương tổn kèm theo bất đắc dĩ cùng đau đớn.
Lục Chu Việt,anh như vậy bảo sao em không yêu anh? Cô còn đang rơi nước mắt,ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa,cô vội vàng lau nước mắt đi mở cửa, Hạ Vi Lương bên ngoài vừa lúc thấy người giao hàng đến,trực tiếp ôm đi vào,nhìn mắt cô đỏ bừng vội vàng hỏi.
“Có chuyện gì? Vừa rồi gọi điện thoại không phải còn rất vui sao, tại sao chỉ một chút lại khóc rồi?”
Cô không nói chuyện,lau nước mắt đi vào phòng bếp cầm chén đũa,Hạ Vi Lương vội vàng bảo cô ngồi lên ghế.
“Ngồi đấy,để tớ đi lấy,ngài đây là bệnh nhân,tớ không có nhẫn tâm như lão Lục nhà cậu hành hạ con người ta ngủ đến trưa.”
“Hạ Vi Lương,cậu có thể đứng đắn một chút hay không!”
Hứa Lưu Liễm dở khóc dở cười,nếu không phải trên đùi cô có vết thương cô đã giơ chân đạp cô bạn một mình một cái.
Hạ Vi Lương cầm bát đũa tới mở ra món ăn,bốn món một canh,hai món mặn cộng thêm một súp hải sản,Hứa Lưu Liễm nhìn sau trong lòng không khỏi oán thầm một chút,hắn thật quá lãng phí,một mình cô làm sao ăn nhiều được như vậy,may nhờ có Hạ Vi Lương đến đây.
Cô thật đói bụng,bữa sáng còn chưa ăn,cơm trưa lại kéo đến trễ thế,trực tiếp cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn,kết quả ăn vài hớp sau lại Hạ Vi Lương ngồi ở đằng kia động cũng không động,cô múc một chén canh tới uống,vừa uống vừa nhìn chằm chằm Hạ Vi Lương hỏi.
“Tại sao cậu không ăn ? Không phải ầm ĩ nói muốn ăn sao?”
“Lưu Liễm,cậu không phải muốn tớ đứng đắn một chút sao?”
Hạ Vi Lương vẻ mặt nghiêm túc khó thấy,thậm chí còn có mơ hồ đau thương,nhìn cô một cái sau mở miệng.
“Tớ đã nói với cậu chuyện đứng đắn chưa!”
“Chuyện gì ? Cậu bỗng nhiên như vậy tớ thật không quen!”
Cái bộ dáng này của Hạ Vi Lương làm cho cô không khỏi đau lòng, Hạ Vi Lương nhìn cô sau đó mở miệng,
“Lưu Liễm,tớ muốn kết hôn!”
“Khụ khụ ——”
Hứa Lưu Liễm mới uống một nữa ngụm súp,trực tiếp bị lời cô làm kinh ngạc cổ họng ho sặc sụa.