“Ơ! Sao rồi?Đau lòng sao?”
Ngồi đối diện cô là ôn nhuận như ngọc Đường Dục Hàn loạng choạng cằm ly rượu cười trêu chọc,Hứa Lưu Liễm thoáng cái lúng túng,bàn tay ngăn cản hắn
vội vàng thu trở lại. Cô không phải đau lòng,cô chỉ đang lo lắng một lát hắn uống rượu say làm sao đưa cô về,nhưng ngàn vạn đừng kéo cô với hắn.
Chỉ lo nghĩ tới tâm trạng mình cô dĩ nhiên không có chú ý tới,người bị cô
nắm tay nhìn cô dần dần rụt tay lại,trong mắt xẹt qua vẻ chán nản,cô đây là đang gián tiếp biểu lộ lập trường của cô:Cô không đau lòng vì hắn.
Thấy tình cảnh hai người như vậy Đường Dục Hàn hơi trầm xuống mở miệng nói
với hướng Lưu Liễm, “Như vậy đi, muốn Lục lão đại không uống ly rượu
này, có hai biện pháp. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm không biết tại sao,giống như bị nụ cười kia đầu độc dường như không thể kiềm chế hỏi hắn, “Biện pháp gì?”
Đường Dục Hàn tiếp tục cười dịu dàng,
“Một là cô thừa nhận cô đau lòng lục lão đại chúng ta, vậy chúng ta nhất định không để cho hắn uống!”
Hứa Lưu Liễm vẻ mặt trực tiếp bài xích biểu lộ lập trường của cô, Đường Dục Hàn bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Hai là. . . . . . cô thay hắn uống ly rượu này!”
“Tôi không uống rượu!”
Hứa Lưu Liễm không hề nghĩ ngợi trả lời, Trác Thính Phong lập tức đi theo ồn ào,
“Vậy cô không uống rượu,chính là thừa nhận cô đau lòng vì Lục lão đại chúng tôi rồi?”
“Tôi không có! Tôi chỉ là,tôi chỉ. . . . .”
Hứa Lưu Liễm cảm giác mình bị Đường Dục Hàn lừa,dù bất kể cô làm thế nào
cũng rơi vào bẫy rập của hắn,tức giận đưa tay lấy đi ly rượu trước mặt
hắn,uống để phủi sạch quan hệ với hắn? Uống bọn họ sẽ không nói cô đau
lòng?
Bất quá tay cô mới vừa đưa tới đã bị hắn lạnh lùng đẩy
ra,hắn nhìn cũng không nhìn cô cầm ly rượu kia ngửa đầu uống xuống, Lục
Chu Việt uống xong trong có chút khổ sở,cô căn bản không có tửu lượng,
vì muốn phủi sạch quan hệ với hắn cô thậm chí ngay cả một ly rượu mạnh
cũng dám uống?
Cho dù cô thật ghét hắn,nhưng trước mặt bạn bè hắn ít nhất cũng diễn một chút chừa mặt mũi cho hắn chứ? Thôi thôi, dù sao
cô cũng không phải một lần đả thương tự ái hắn,hắn đã quen,lúc đau khổ
bất tri bất giác không ngờ mình đã uống hết mấy ly.
“Lục Chu Việt,anh thật không thể uống nữa!”
Hứa Lưu Liễm lúc này thật sự lo lắng đi tới,vừa rồi hắn mới uống mấy ly
rượu,chỉ thấy rượu trắng cơ hồ thêu đốt,hắn đây không phải uống rượu mà
là chơi bạc mạng !
Hắn bắt đầu có dấu hiệu say rượu,đẩy tay cô ra nói chuyện đều có chút gay gắt,
“Em không cần lo lắng, một lát không thể quay về cũng sẽ không liên lụy em,còn có Sunny!”
Hắn nói lời này không biết cố ý hay vô ý, nhưng Hứa Lưu Liễm nghe cảm thấy
trong lòng có cái gì đâm ,mơ hồ có chút không dễ chịu, rồi lại không có
tâm tình nghĩ đó là tại sao.
Kể từ khi hắn nói những lời này
sau,cả đêm cô không quản hắn,chỉ trầm mặc ngồi ở chỗ đó nhìn bọn họ lần
lượt thay đổi. Dù sao hắn cũng có người chăm sóc hộ tống, cô cần gì bêu
danh xen vào việc người khác.