Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 50: Chương 50: Đi suốt đêm




Buổi tối cô thật sớm tắm rửa sạch lên giường ngủ,Liên Tố ở bệnh viện cho nên cô một mình ở nhà.Kể từ ngày cô nói ly hôn với hắn nghe hắn đập điện thoại sau đó cũng không còn liên lạc ,cô không biết hắn tại sao tức giận, bất quá cô được thanh tỉnh,hắn không xuất hiện cô cũng không cần mệt mỏi như vậy.

Mới vừa nằm xuống mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp,ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa,cô cho là mình nghe lầm, nhà cô ngày thường cũng rất ít có người tới, huống chi đây lại lnửa đêm canh ba,cho nên trở mình che đầu tiếp tục ngủ.

Chỉ chốc lát sau điện thoại di động của cô vang lên,cô nhìn thấy tên của hắn có chút không tình nguyện nhận,hành hạ người cũng không cần như vậy, khuya khoắt gọi điện thoại, không đợi cô mở miệng nói gì đã nghe hắn không kiên nhẫn nói.

“Mở cửa!”

Cô lúc này mới kịp phản ứng người gõ cửa là hắn,cúp điện thoại mặc chỉnh tề kín mít cô lúc này mang dép lẹp xẹp dép đi đến mở cửa cho hắn, hắn sau khi đi vào câu nói đầu tiên,

“Lấy một ít đồ chúng ta lập tức trở về Thành Phố N!”

Hắn tựa hồ đã uống rượu,trên người mang theo nồng đậm mùi khói mùi rượu theo không khí lưu động mở cửa đóng cửa xông vào chóp mũi cô,cô cau mày quấn mình thật chặc lui về phía sau một bước, có chút không vui kháng nghị, “Ngày mai không được sao,với lại bây giờ là nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không !”

Lúc này nói ít cũng mười giờ rồi, cô cố gắng mở đôi mắt không mở được, hắn thế nhưng nói muốn cô lên đường? Hơn nữa còn đi xa như vậy,từ phía Bắc Trung Quốc cả đêm bay về phía Nam?

Hắn mím môi đứng nơi đó không nói lời nào,cô có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng tính xoay người vào nhà, hắn bỗng nhiên đưa tay kéo cô giật trở lại đặt tại cánh cửa cúi đầu tìm môi của cô hôn mạnh xuống, hơi thở cực nóng có mùi rượu thuộc về hắn cuộn quét tất cả trong miệng cô.

Đối mặt với hắn đòi lấy luôn làm cho cô ứng phó không kịp,cô mỗi một lần đều theo bản năng kháng cự,mỗi một lần cũng không thể tránh thoát,đem môi của cô tàn sát bừa bãi sưng đỏ đau đớn sau hắn mới chôn mặt ở cổ cô mệt mỏi mở miệng,

“Không muốn đi cũng được,anh tối nay qua đêm ở nơi này!”

Tối nay hắn đi xã giao với khách trong lúc vô tình nhận được tin tức,nói là Trần Thanh Sở của tập đoàn Trần thị sáng sớm ngày mai ngồi máy bay đến Ôn Thành, hắn thoáng ngồi không yên,vội vã từ bàn rượu lui ra ngoài đi suốt đêm đến nơi này muốn đưa cô rời đi.

Hắn biết Trần Thanh Sở muốn trở về,chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy, hắn cho là tên kia ít nhất được mười ngày nửa tháng sau mới có thể trở về. Biết rõ Trần Thanh Sở trở lại muốn tìm cô,nhưng vẫn lừa mình dối người muốn lập tức đưa cô rời đi,hắn có một loại cảm giác Trần Thanh Sở sớm muộn cũng có một ngày tìm được cô.

Tuy cô đã là người phụ nữ của hắn,lvợ hợp pháp danh chánh ngôn thuận của hắn,nhưng bởi vì trong lòng cô không có hắn làm hắn cảm thấy bất an.

Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói như vậy, tức giận thoáng cái đẩy hắn ra xoay người đi vào nhà, chỉ chốc lát sau cô đã lấy xong đồ đi ra,hắn tựa tại trên tường nhìn cô, cảm thấy vừa may mắn vừa khổ sở.

May mắn chính là cô chịu cùng hắn trở về thành phố N, như vậy Trần Thanh Sở sẽ một chốc tìm không được cô, khổ sở chính là, hắn nói hắn muốn ở chỗ này qua đêm, cô bài xích rõ ràng, thà rằng đi suốt đêm đường cũng không nguyện sống chung với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.