Lâm San Ni đã nói trở về trước cho nên đường về cũng chỉ có hai người bọn
họ,tài xế của hắn đưa bọn họ ra phi trường,buổi tối ở phi trường đường
bầu trời rộng lớn,đôi khi có mấy chiếc xe chạy qua.Hứa Lưu Liễm trầm mặc tựa vào chỗ ngồi nhìn màn đêm bên ngoài, cố nén mệt mỏi của mình.
Lục Chu Việt ngồi bên cạnh cô, nhìn thoáng qua khuôn mặt mệt mỏi trong lòng có chút đau,liền đưa tay đi qua cầm tay cô,
“Mẹ em nơi đó anh cũng đã sắp xếp xong xuôi,em không cần lo lắng,đợi ngày mai chúng ta về sẽ báo bình an cho bà!”
Hứa Lưu Liễm khẽ ngọa nguậy người một cái,hắn âm thầm tăng sức lực cô một
chút cũng giãy không ra,không thể làm gì khác hơn đành để hắn nắm, sau
đó cúi đầu nói một tiếng, “Cám ơn!”
Trong chuyện Liên Tố trong
lòng cô cảm kích hắn, nếu như đêm đó không phải người của hắn canh giữ
bên cạnh Liên Tố,nói không chừng đêm đó Liên Tố thật ra đi, hôm nay hắn
lại an bài trị liệu cho mẹ cô thỏa đáng ,cô cho dù không thích hắn cũng
nên nói cám ơn.
Hắn nắm tay cô thật chặt,giọng ôn hòa kiên định vang lên trong xe,
“Lưu Liễm, hiện tại anh là chồng em,em không cần nói cám ơn với anh!”
“Chồng” Từ ngữ xa lạ này khiến cho cả người Hứa Lưu Liễm run rẩy,cô dường như
hoảng sợ bất an đưa mắt lên nhìn hướng hắn,nhưng thấy trong mắt hắn một
mảnh yên lặng kiên định,có lẽ bốn phía quá yên tĩnh,cũng có lẽ do bóng
đêm lạnh lẽo,cũng có lẽ là lời của hắn quá động lòng người, giờ khắc này Hứa Lưu Liễm cảm thấy bàn tay của hắn thật ấm áp bao quanh cô .
Dựa theo tính tình của cô cô hẳn là lạnh lùng đáp lại, nhưng khi nhìn mặt
hắn tràn đầy thành thật,cô cắn môi hồi lâu cuối cùng không có nói ra,cô
vì mình tại sao mềm lòng mà ảo não,định quay đầu đi chỗ khác tiếp tục
nhìn ngoài cửa sổ.
Hắn thấy cô cố ý trốn tránh đề tài,nên nghiêng người về trước nhích lại gần cả người gần như nhét cả người cô vào
trong ngực,sau đó cười trêu trọc cô, “Dĩ nhiên, nếu em lấy ‘ lòng’ biểu
đạt lòng biết ơn,anh sẽ vui vẻ tiếp nhận!”
Hứa Lưu Liễm bị hắn
bỗng nhiên nhích tới gần khiến cho cả người không được tự nhiên,nhất
thời không nghe được lời hắn, cho là hắn nói ý là lấy thân báo đáp không khỏi cười đến giễu cợt,
“Không phải cũng đã lấy thân báo đáp sao?”
Hắn không phải cũng đã ép cô gả hắn sao? Cô đã lấy thân báo đáp hắn vẫn còn ở nơi này nói mát, có cần rắp tâm đâm vào viết thương để cô đau không?
Hắn biết cô để ý chuyện hắn ép cô lấy hắn,mấy không thể nghe nổi thở dài
một hơi sau đó giọng nói nghiêm túc một lần sữa đúng cô,
“Anh nói chính là, lòng của em!”
Hứa Lưu Liễm sửng sốt một chút trong mắt xẹt qua một tia bối rối, “Em mệt rồi,ngủ trước đây!”
Cô nói xong thì không hề hắn xoay người tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt giả vờ
ngủ say, Lục Chu Việt có chút nổi giận, thật vất vả tâm bình khí hòa dẫn dắt từng bước cô đến hiện tại,cô thoáng cái rút về vỏ của mình .
Bất quá nếu cứ như vậy buông tha cho cô thì không phải phong cách của Lục
Chu Việt ,cho nên hắn nghiêng mắt nhìn mặt nghiêng cô chậm rãi nói,
“Lưu Liễm,anh muốn không chỉ là thân thể em,anh còn muốn. . . . . . Lòng của em!”
Cô nhắm mắt tựa tại nơi đó không có bất kỳ phản ứng, trừ lông mi không
ngừng run rẩy,hắn biết cô không ngủ,mà lời của hắn nói cô tất cả đều
nghe được,không sai, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy, không vội bức
bách cô rồi lại để cho cô biết tất cả tâm sự của hắn.
【 Em mỉm cười để cho anh rơi sâu vào vĩnh viễn không cách nào tự kềm chế. Anh không thể chịu được em tựa vào lòng người khác,bên cạnh em nhất
định chỉ có thể có anh,cho dù em không muốn. 】