Hứa Lưu Liễm nghe tuyên ngôn bá đạo trong lòng không biết là tư vị gì,cô không có dũng
khí mở mắt ra đối mặt hắn. Hắn tội gì phải như vậy? Biết rõ dưa hái xanh không ngọt vẫn bướng bỉnh,kết quả là chính xác.
Sau khi lên máy
bay cô cố nén không mở mắt ra,trực tiếp ngồi vào chổ nằm xuống mơ màng,
thời điểm đến thành phố N đã là ba giờ sáng, bọn họ không biết mình
xuống máy bay như thế nào rồi làm sao ngồi vào xe đến bọn họ .
Sau khi lên xe cô miễn cưỡng mở mắt ra,lúc này mới phát hiện cả người bị
hắn ôm vào trong ngực, bất quá cô bị ôm chặt đến căn bản không có khí
lực đẩy hắn ra, xe nhanh chóng chạy,trong xe không có mở đèn,cô ở trong
bóng tối mơ hồ thấy đường nét rõ ràng trên mặt hắn,do dự một chút rồi mở miệng,
“Phiền anh đưa về trường học. . . . . .”
“Đã trễ thế này túc xá trường học các em nhất định cũng đóng cửa, tối nay đi tới chỗ anh đi!”
Hắn trả lời đúng lý hợp tình nhưng cô ngoan cường kiên trì, “Không,tôi muốn trở về trường học!”
Cho dù túc xá đóng cửa,cô thà rằng mạo hiểm bị quản lý túc xá mắng, hoặc bị Lại Mỹ Lâm mắng một bữa chứ không muốn đến nơi nguy hiểm của hắn,cô
không nên chỗ hắn,không nên ở chung với hắn,không nên có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn,càng không muốn cùng hắn làm mấy chuyện kia.
Ngữ khí của cô nghe có chút trẻ con tùy hứng,hắn biết trong lòng cô bài xích nên nhẫn nại tính tình trấn an cô.
“Lưu Liễm,anh sẽ không làm gì em,anh chỉ cảm thấy đã trễ thế này em trở về quấy rầy người khác thật sự không tốt lắm!”
Nếu lúc trước hắn đưa ra lời thề sẽ không cưỡng ép cô,vậy hắn sẽ làm được
chỉ là bọn hắn đã kết hôn,cô sớm muộn gì phải chuyển sống chung với
hắn,những chuyện kia sớm hay muộn cũng xảy ra,hắn không thể nào là Liễu
Hạ Huệ mỗi ngày trông cô nương coi như hoa như ngọc.
Hứa Lưu Liễm biết rõ hắn nói có đạo lý nhưng còn muốn tiếp tục kháng nghị, hắn bỗng
nhiên ôm cô thật chặt vào lòng,hơi cầu khẩn ôm cô lẩm bẩm ,
“Lưu Liễm Lưu Liễm, tối nay đi đến chổ anh, có được hay không? Hửm?”
Cô không nghĩ tới hắn kiêu ngạo lại có ngày ăn nói khép nép như vậy ,trái
tim mềm nhũn dần dần buông tha giãy dụa trầm mặc lại, sau cô từ từ ngủ
thiếp đi trong ngực hắn,khuya khoắt từ một thành phố này đi đến một
thành phố khác,cho dù là Lục Chu Việt cũng mệt mỏi huống chi là cô.
Xe dừng trước ở khu nhà cấp cao,biệt thự Lan Đình,đây là một trong các bất động sản dưới tay Thân Viễn, phong cảnh vô cùng đẹp,chung quanh cây
xanh vây quanh hoàn cảnh thanh tĩnh,ban đầu lúc xây xong hắn đã giữ cho
mình một hộ, chờ có một ngày có thể cùng cô tới đây chung sống,hôm nay
nguyện vọng của hắn rốt cục thực hiện được.
Thật ra với danh
nghĩa hắn có rất nhiều bất động sản,trước đó hắn vốn luôn ở khách sạn,là bởi vì tại ở nơi đây mới cho hắn cảm giác là nhà nhưng một mình
hắn chỉ thấy cô đơn và khó chịu,cho nên đến ở khách sạn dùng công việc
bận rộn để tê dại mình.
Hắn đem cô ngủ sâu đặt trên mặt giường
lớn,cô ưm một tiếng trở mình gục ở chỗ này thoải mái ngủ,cô mặc T shirt
và quần jean,thời điểm xoay người lộ ra một đoạn eo thon nhỏ trắng nõn,
ánh mắt hắn và trên dưới cổ họng bỗng nhúc nhích sau đó xoay người đi
vào phòng tắm,tối để cô ở lại thật đúng là khảo nghiệm quan trọng.