“Nếu nó hiểu chuyện bằng một nửa Sunny thì tốt!”
Lục Phương Đình hừ lạnh một tiếng mượn Lâm San Ni để có đường lui ,sau đó quay đầu nhìn Lâm San Ni nói,
“Sunny,con tuổi không nhỏ? Như vậy đi,chờ hôm nào bố nuôi giới thiệu cho con một
người đàn ông ưu tú,bố mặc kệ tên tiểu tử thúi kia!”
Lâm San Ni vẻ mặt thoáng cái cứng ngắc,cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Chu Việt,đáy lòng đau nhói sau cười ha ha đồng ý,
“Được…bố đừng giận nữa”
Cô đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, tính cách Lục Phương Đình bọn họ
mỗi người đều biết,có lẽ từ lúc ban đầu ông quyết định thu dưỡng cô,ông
cũng đã tính toán làm sao lợi dụng cô.
Lục Chu Việt vừa nghe Lục Phương Đình lại bắt đầu chuyển chú ý sang Lâm San Ni,bỗng nhiên đứng dậy khuôn mặt xem thường,
“Sunny mà bố cũng không tha,cô ấy có bạn trai hơn nữa bàn về chuyện cưới
gã,gia thế và bối cảnh đối phương không phải bố có thể với tới !”
Hắn nói xong giương mắt nhắc khéo Lâm San Ni hoàn toàn ngẩn người,rồi xoay người rời đi.
“Cái gì? Sunny,con có bạn trai rồi à?”
Lục pPương Đình trên mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi Lâm San Ni,Lâm San Ni đại não hoàn toàn hết đường đi,
“Hả? Ơ. . . . . .”
“Cái kia. . . . . . Bố nuôi,mẹ nuôi,con ăn xong rồi, các người từ từ ăn!”
Cô nhận được ánh mắt của Lục Chu Việt vội vàng đứng dậy xoay người đi như chạy trốn,nếu còn ở đó nữa cô không biết nên làm sao trả lời tiếp lời
nói dối như cuội của hắn.
Cô lúc nào có bạn trai còn bàn về chuyện cưới gả ngay cả chính cô cũng không biết?
Đổng Vân cực kỳ chán ghét liếc mắt nhìn sang Lục Phương Đình,để xuống bát đũa đứng dậy,
“Đợi đến tất cả mọi người dùng mặt lạnh đối với ông,ông mới thoải mái sao?”
Những lời này bà vốn không muốn nói ,nhưng khi nhìn đến một bữa cơm tốt bị
hắn biến thành như vậy,tính tình bà tốt hơn nữa cũng nhịn không được
nữa.
Lục Phương Đình lập tức thẹn quá thành giận rống lên,
“Bà biết cái gì? Tôi đây không phải vì cái nhà này sao, vì cho các ngươi cuộc sống tốt hơn không phải sao?”
Đổng Vân tuyệt vọng nhắm lại mắt,
“Ông cảm thấy hiện tại cái nhà này còn giống như nhà sao? Tôi và tiểu Việt
còn có Sunny,lúc nào yêu cầu ông phải cho chúng ta áo gấm cuộc sống xa
hoa?”
Nhiều … năm qua vì chuyện này,bà và ông ấy gây lộn làm cho
mệt mỏi,cho nên bà mới lựa chọn rời xa, bà thở dài xoay người rời đi,ném cho Lục Phương Đình một câu như vậy,
“Lục Phương Đình,ông không nên vì theo đuổi quyền lực chính mình giá họa đến trên người vô tội như chúng tôi!”
Bà từng rất nhiều lần đi nhờ bác sĩ tư vất,biết trong lòng ông mấy mê
luyến cực độ một vật cho tới điên cuồng là một loại bệnh,ngoại trừ chính hắn thấy ra thì không có thuốc chữa.
Thời điểm Lâm San Ni đi vào thư phòng Lục Chu Việt,hắn đang tựa tại bên cửa sổ hút thuốc lá,nhìn ra được hắn buồn bực chuyện tối nay,đây cũng là nguyên nhân … hắn nhiều
năm qua rất ít trở về.
Thấy cô đi vào hắn quay đầu lại nhìn cô, vừa hút mạnh một hơi khói vừa quay đầu nhìn bầu trời đêm mát mẻ sáng ngời bên ngoài,
“Sunny,cho anh xin lỗi thay bố!”
Lâm San Ni cười khổ,
“Lục tổng,tại sao phải khách khí như vậy,Lục bá phụ đối với em có công ơn nuôi dưỡng,em nên báo đáp ông ấy!”
Thật ra thì cô nói có ý vò đã mẻ lại sứt,dù sao nếu như người kia không phải hắn là ai cũng không sao cả.
Lục Chu Việt dập tàn thuốc quay đầu lại chăm chú nhìn cô,
“Anh biết tình cảm em đối với anh,nhưng Sunny,chuyện tình cảm thật không
phải chúng ta có thể khống chế ,tựa như anh đối với Hứa Lưu Liễm bản
thân cứ như gặp ma,anh cũng vậy biết anh như vậy không tốt,nhưng anh
khống chế không được!”
Đây là lần đầu tiên thoải mái nói ra
chuyện bọn họ,Lâm San Ni đột nhiên cảm giác được hốc mắt ươn ướt muốn
khóc,cô cắn chặt môi đứng ở nơi đó không nói một câu nói,hắn nói tiếp,
“Em là một cô gái tốt,anh phụ lòng em nhưng cũng không hy vọng em nghe theo sắp xếp ông ấy,gả cho một người mình không yêu !”
Lâm San Ni nước mắt cũng nhịn không được nữa tuôn ra,hắn lần đầu tiên nói
với cô lời thân thiết như vậy,lại còn muốn lo thay cô,Lục Chu Việt sau
khi dời mắt đi không hề nhìn cô nữa.
“Anh mới vừa nói về người
bạn trai bàn cưới gả,chính là anh em của ta Diêm Hạo Nam,sau này bố nếu
hỏi em nữa,em cứ mượn tên hắn ra ứng phó, dĩ nhiên lúc cần thiết hắn
cũng có thể phối em tới diễn một chút!”
Lâm San Ni không biết
mình tại sao ở đây,trừ liên tiếp rơi lệ một chữ cũng nói không ra,rõ
ràng hắn an bài rất tốt nhưng cô tại sao cảm thấy thật khó chịu.
“Em còn trẻ,còn có cơ hội gặp gỡ người đàn ông tốt! Có lẽ đôi khi hạnh phúc sẽ xuất hiện ở thời điểm em không tưởng được!”
Cuối cùng hắn ý vị thâm trường ném cho cô một câu liền xoay người rời đi.
Thật ra thì lục Chu Việt nói những lời này là có ý nghĩ riêng ,gần đây Lục
thị mới vừa tìm một người phát ngôn làm quảng cáo,cái quảng cáo này là
mấy năm gần đây do người đại diện một nam minh tinh nổi tiếng Á Châu chủ động tìm tới cửa , khi hắn nhìn tư chất minh tinh kia nhất thời hiểu
hắn là vì người nào mà đến.
Nếu như đã nhiều năm như vậy, trong
lòng một người đàn ông còn băn khoăn một người phụ nữ,nhất định nguyên
nhân bởi vì yêu,giống như hắn đối với Hứa Lưu Liễm. Cho nên hắn dứt
khoát đón nhận đề án quảng cáo này cũng đem giao cho cô tới xử lý, bất
quá tạm thời hắn còn chưa cô biết, bởi vì hồ sơ minh tinh đến mấy tháng
sau,hay có lẽ đợi đến lúc thời điểm khai mạc cho bọn họ tiếp xúc tốt
hơn.
Thời điểm Lục Chu Việt đi ra thư phòng vừa lúc đụng phải
Đổng Vân đi tới,Đổng Vân gọi hắn đến gian phòng của mình nói lời thành
khẩn,
“Tiểu Việt,mẹ biết ông ấy vừa rồi muốn giới thiệu cô bé làm con không vui,nhưng về chuyện hôn sự của con,mẹ cũng không thể không
giới thiệu cho con!”
“Mẹ,chuyện này trong lòng con biết rõ,mẹ không cần phải quan tâm!”
Hắn nghĩ đến mới vừa rồi cô gửi tin nhắn kia cho hắn,trên mặt không khỏi nở nụ cười nhìn Đổng Vân nói. Gọi hắn đến nhà ăn cơm,đại biểu bắt đầu cam chịu thân phận của mình rồi?
Đổng Vân làm sao nhìn không ra tâm tư của hắn,vui mừng hỏi,
“Nói như vậy con thật có cô gái mình thích? Mau nói một chút với mẹ là con gái nhà ai?”
Lục Chu Việt tựa tại bên cạnh bàn bám lấy chân dài có chút khó mở miệng,
“Mẹ,tạm thời trước không thể nói với mẹ,chờ qua một khoảng thời gian nữa đến
lúc đó con đưa cô ấy đi gặp mẹ,mẹ yên tâm là một cô gái tốt,mẹ nhất định sẽ hài lòng !”
Chờ qua khoảng thời gian nữa,cô sẽ chính thức mở
rộng cửa lòng với hắn,hắn sẽ đưa cô chính thức bái kiến mẫu thân đại
nhân của hắn.
Đổng Vân mặc dù cực kỳ tò mò,nhưng thấy hắn giữ bí mật như vậy cũng không miễn cưỡng hắn,
“Được được rồi! Mẹ tin tưởng ánh mắt của con,con coi trọng cô bé làm sao cô ấy kém được?”
Cô tin tưởng con mình có bạn gái,chẳng qua không nghĩ tới đã cưới rồi.
Nói như vậy xong cô bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó,việc đó làm sao bây giờ?”
“Chuyện gì?”
Lục Chu Việt không hiểu bèn hỏi,khuôn mặt Đổng Vân khó xử,
“Con không phải đến tuổi lấy vợ sao,thấy con chưa có ý bàn về cưới ai,làm mẹ cụng rất sốt ruột,không tốt chính là trước đó một lão lãnh đạo giới
thiệu một cô bé cho mẹ,nói là cô bé đó rất ngưỡng mộ con,là thiên kim
tin điện Ôn Thành. . . . . .”
“Mẹ cũng không biết con có bạn gái vừa ý nên đã đồng ý với người ta,con nói xem nếu hiện tại từ chối hình
như không tốt lắm. . . . . .”
Đổng Vân nói tới chỗ này có chút
trách cứ nhìn hắn một cái,chuyện này cũng không thể trách bà,ai bảo hắn
có người ý không chịu nói với bà một tiếng,bà bên này đang thu xếp muốn
an bài để hắn gặp mặt.
Lục Chu Việt buồn bực nhíu lại lông mày,
không nghĩ tới mẫu thân đại nhân ở ẩn biết làm ra như vậy,chẳng qua hắn
làm sao biết nổi khổ tâm của cha mẹ,Đổng Vân cũng rất bất đắc dĩ,
“Ngày mai nếu con rãnh rỗi đi xem một chút đi!”
“Mẹ——!”
Hắn không vui kháng nghị,Đổng Vân vội vàng nói,
“Mẹ biết con không muốn, nhưng con coi như giữ mặt mũi cho mẹ,đến đó một
chút cũng được, ngồi xuống hàn huyên một chút rồi có thể !”
Rạng
sáng ngày thứ hai Hứa Lưu Liễm còn chưa ngủ tỉnh đã bị điện thoại Hạ Vi
Lương gọi tỉnh dậy,trong điện thoại Hạ Vi Lương ngạc nhiên ồn ào ,
“Lưu Liễm,mau mau mau, nhanh rời giường theo tớ ra ngoài!”
Cô nhức đầu trở mình ở trên giường,
“Chuyện gì có thể làm Hạ tác giác phát điên thế!”
“Tương thân!”
Hạ Vi Lương oán hận phun ra hai chữ,Hứa Lưu Liễm cơn buồn ngủ thoáng cái hoàn toàn không còn,
“Tương thân?”
“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay tớ mới biết được,dì tớ hôm nay an bài cho tớ một ngày năm đối tượng tương thân. . . . . .”
Hạ Vi Lương buồn bực sắp khóc lên, Hứa Lưu Liễm nhất thời rất không có hình tượng cười ha ha.