Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 102: Chương 102: Mời hắn ăn cơm




Từ nhà họ Hứa đi ra ngoài,Hứa Lưu Liễm tính đi tìm Hạ Vi Lương,gọi điện thoại cho Hạ Vi Lương kết quả Hạ tác giả còn đang ngồi trên xe lửa trở về Ôn Thành,dự tính bảy tám giờ tối mới có thể đến,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm buồn chán.

Rõ ràng viết tiểu thuyết kiếm được bao nhiêu tiền,còn không chịu đi máy bay,già mồm nói ngồi xe lửa để có linh cảm. Hơn nữa lúc trước còn ngày ngày thúc dục cô nhanh trở về,kết quả cô về rồi còn bà lão kia còn đang ngồi trên xe lửa,Hứa Lưu Liễm quyết định không đợi cô nữa,về nhà cùng Liên Tố.

Thời điểm đi đến lầu dưới nhà mình cô kinh hãi phát hiện xe của hắn,cô liền nhanh chân phóng vào trong nhà,cô cho rằng hắn đến nhà cô, phải biết rằng nhân vật lớn như hắn thế nào ký giả cũng đến chụp hình,môt khi bị chụp phải nhất định sẽ thành đầu đề báo chí .

Kết quả đến cửa nhà cô thấy được,tài xế của hắn đang xách bao lớn bao nhỏ đứng ở nơi đó, mà Liên Tố mở cửa vẻ mặt khó xử,thấy cô trở lại tài xế kia vội vàng nói,

“Hứa tiểu thư,đây quà Lục tổng bảo tôi đưa đến nhà cô, xin cô nhận lấy! “

Cô sửng sốt một chút cau mày nhìn thoáng qua một đống quà tặng cao quý ở cửa,sau đó gật đầu ý bảo tài xế đi vào.Nếu hắn sai người đưa tới cô mà trả về thì thật không tốt,huống chi hắn không phải loại người có thể trả về.

Sau khi tài xế đó đi Liên Tố thu dọn những thứ đó vừa nhìn thoáng qua cô ngẩn người ngồi ở đằng kia,bà nói,

“Tiểu Liễm,Lục tiên sinh người này mẹ nhìn xem ra rất tốt,hôm nào gọi hắn tới nhà ăn cơm đi? “

“Không cần,hắn bề bộn nhiều việc sẽ nhanh về thành phố N!”

Cô cúi đầu nhỏ giọng nói.

Nếu Liên Tố cũng nói như vậy chứng tỏ bà rất hài lòng với Lục Chu Việt rất,thật ra thì vừa mới bắt đầu cô đã nhìn ra hắn làm mẹ cô rất vui,nhưng cô cảm thấy mời hắn tới nhà dùng cơm là một việc rất nghiêm túc,đại biểu cô chấp nhận thân phận của hắn,cho nên cô không muốn.

Hiện tại quan hệ giữa cô và hắn phát triển theo hướng cô không hề nghĩ đến,điều này làm cho cô rất hoảng hốt.

“Tiểu Liễm,con rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?”

Liên Tố đi tới ở bên người cô ngồi xuống nói lời thâm tình với cô,cô mím môi không nói lời nào,Liên Tố lại hỏi,

“Con đang lo lắng giữa bố con và Lục Phương Đình sao?”

Giọng Liên Tố bỗng nhiên nghiêm túc ,

“Tiểu Liễm,đó là ân oán đời trước không có bất kỳ quan hệ gì với con,chuyện con và Lục Chu Việt,bố con không có tư cách can thiệp,Lục Phương Đình cũng không có tư cách!”

Hứa Lưu Liễm bị lời bỗng nhiên nghiêm nghị của Liên Tố làm hết hồn,mở mắt lẩm bẩm nói,

“Cũng không phải tất cả bởi vì. . . . . .”

“Bời vì cái gì? Trong lòng con còn nhớ cậu nhóc nhà họ Trần kia sao?”

Ánh mắt Liên Tố hôm nay bỗng nhiên sắc bén,thấy cô không thuận theo bèn hỏi,

“Cũng không phải. . . . . .”

Chính cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đầu tranh cái gì, có tranh đấu giữa Hứa Định Biên và Lục Phương Đình,cũng có tình yêu say đắm đối với Trần Thanh Sở ,còn có thứ trong lòng cô thủy chung không dám đối mặt,chính cô hiện tại cũng hỗn loạn.

“Con cái gì cũng không phải,vậy thì tối mai gọi hắn tới nhà ăn bữa cơm!”

Liên Tố thấy con mình như vậy trực tiếp dứt khoát ra quyết định thay cô,sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ của mình.

Có đôi khi kẻ trong cuộc thì mê, cần phải có người bên cạnh thúc đẩy chuyện sẽ tiến triển thuận lợi một chút.

“A?”

Hứa Lưu Liễm nhanh sửng sốt,cô không nghĩ tới Liên Tố từ trước đến giờ dịu dàng lại thay cô quyết định như vậy,nên vội vàng đứng dậy đuổi theo Liên Tố,

“Ơ ơ ơ,mẹ ơi,mẹ không thể như vậy!”

Liên Tố dừng bước quay đầu lại trợn mắt nhìn cô một cái,

“Người ta tặng chúng ta nhiều đồ như vậy,mời người ta ăn một bữa không được à? Không gọi hắn tới nhà ăn, chẳng lẽ con muốn ra ngoài ăn?”

“. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm nhất thời không phản bác được,Liên Tố không để ý đến cô xoay người vào phòng của mình,còn lại một mình cô giậm chân ngoài cửa phòng.

Xoắn xuýt hồi lâu vẫn nghe theo lệnh Liên Tố mời hắn tối mai tới nhà ăn cơm,vốn muốn gọi điện thoại cho hắn ,nhưng nghĩ thử đã cảm thấy phiền não bất an,nên quyết định nhắn tin:

Lục lão sư,cám ơn ngài hôm nay tặng em những món quà kia,để tỏ lòng cảm ơn với ngài,mẹ em muốn mời ngài tối mai đến nhà chúng tôi ăn cơm. Dĩ nhiên nếu như ngài ngại điều kiện đơn sơ của nhà chúng tôi cũng có thể không đến.

Lúc đó Lục Chu Việt mặt không có biểu tình ngồi đối diện Lục Phương Đình trong phòng khách tráng lệ nhà mình,Lâm San Ni còn có mẹ hắn Đổng Vân cùng ăn tối, bởi vì ngày lễ truyền thống cả nhà đoàn viên hắn mới trở về,Đổng Vân cũng khó được trở về.Lâm San Ni bởi vì từ nhỏ đã được Lục Phương Đình thu dưỡng,đương nhiên cũng ở nhà hắn.

Lục Phương Đình và Đổng Vân đã hoàn toàn như người xa lạ,Lục Phương Đình đối với việc bà ẩn cư thâm sơn tỏ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ,trong con đường lên chức của ông đây quả thực là một việc vô cùng nhục nhã,lúc ban đầu ông còn đi gọi bà trở lại,không nghĩ bà chỉ lạnh lùng trả lại hắn một câu: Dù sao ông cũng vì con đường thăng chức của mình cả ngày đi xã giao không ở nhà,tôi ở đây hay trên chân núi không có gì khác nhau.

Mặc dù Lục Chu Việt đối với Lục Phương Đình không có tình cảm gì,nhưng cùng Đổng Vân lại khác ,Đổng Vân cũng coi là hiền thê lương mẫu,nếu không phải Lục Phương Đình bởi vì con đường lên chức mà bỏ rơi gia đình,bà cũng không cần ẩn cư nơi xa xôi,nhưng bà dù khổ thế nào cũng chờ lục Chu Việt đi đến Mĩ Quốc du học mới lựa chọn rời đi .

Thật ra thì giữa Lục Phương Đình và Đồng Vân không có người thứ ba nhúng tay vào hoặc người này đã yêu người khác,hai người vốn là một đôi vợ chồng cầm sắt hài hòa,chỉ vì ông một lòng theo con đường thăng chức,hoàn toàn không quan tâm tình trạng trong nhà, mọi lời khuyên không có hiệu quả sau hoàn toàn lạnh thấu tâm mà thôi.

Lúc này một nhà bốn miệng mặc dù ngồi quanh bàn tròn cùng một chỗ,trải qua một ngày lễ quay quần bên cạnh,nhưng bốn người đều có tâm tư riêng trầm mặc ăn cơm, thời điểm ăn đến một nữa điện thoại di động của Lục Chu Việt nhận được một tin ngắn,hắn lấy ra xem,các đường viền mặt vốn lạnh lùng điều nhất thời nhu hòa xuống, đuôi lông mày khóe mắt thậm chí còn bị lây nồng đậm nụ cười.

Hắn phản ứng khác thường dẫn tới Lục Phương Đình liên tiếp nhìn thẳng hắn, ngay cả người từ trước đến giờ lạnh nhạt Đổng Vân cũng nhịn không được nữa nhìn hắn thêm mấy lần, Lâm San Ni thì nản lòng rũ mắt xuống,không cần nghĩ cũng biết nhất định là cô bé kia gửi tin cho hắn.

Còn Đổng Vân mặc dù bất hòa với Lục Phương Đình,nhưng về phương diện nhìn thấu cá tính con mình cũng khó được nhất trí,đứa con trai của bọn họ ngày thường nhìn như ôn hòa hữu lễ, trên thực tế tâm cao khí ngạo vô cùng,người bình thường rất khó đi vào tim hắn,nhất là phụ nữ.

Hắn mặc dù sống nhà quan chức giàu có,nhưng tự mình có thể tạo ra Lục thị lỗi lạc có tiếng tăm lừng lẫy, không giống những công tử thiếu gia nhà khác cả ngày ăn chơi đàng điếm sa vào đám phụ nữ,hắn từ trước đến giờ giữ mình trong sạch,bên cạnh có rất ít phụ nữ xuất hiện,lại càng không có tin tức xấu truyền ra, điểm này để cho Lục Phương Đình cảm thấy tự hào .

Sớm mấy năm trước bên cạnh hắn thỉnh thoảng còn có phụ nữ,mấy năm nay tuổi càng ngày càng lớn,bên cạnh hắn trừ Lâm San Ni thậm chí ngay cả bóng phụ nữ cũng nhìn không thấy tới,điều này làm cho ái Đổng Vân không khỏi sốt ruột gấp gáp,bà vốn còn tưởng rằng hắn và Lâm San Ni từ nhỏ là thanh mai trúc mã có thể đi tới cùng nhau,bản thân bà cũng rất hài lòng Lâm San Ni,con bé vừa hiểu chuyện vừa biết điều,trong sự nghiệp lại có thể giúp hắn rất lớn.

Nhưng sau bà lại phát hiện,Sunny đối với hắn tình sâu mãi mãi,nhưng hắn đối với Lâm San Ni thủy chung lấy thái độ một anh trai đối với em gái,bà từ trước đến giờ không phải loại gia trưởng miễn cưỡng các con,cho nên bà vứt bỏ ý nghĩ này.

“Quen bạn gái rồi?”

Lục Phương Đình nhìn thoáng qua Lục Chu Việt ở nơi đó ngó chừng điện thoại di động,giống như lơ đãng hỏi.

“Không có!”

Lục Chu Việt không hề nghĩ ngợi trả lời hắn, không phải hắn không muốn thừa nhận thân phận của cô, mà là hắn cảm thấy quan hệ giữa hắn và cô hiện tại vẫn chưa ổn định,với lại đang trong quá trình phát triển tốt,nếu như bị Lục Phương Đình biết rồi giẫm vào một cước,làm không tốt cô sẽ hoàn toàn rời khỏi hắn.

Hơn nữa cô hiện tại vốn không phải bạn gái hắn,mà là vợ của hắn.

Nghĩ tới đây khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên vẽ ra độ cong,không để ý ánh mắt ba người tìm tòi nghiên cứu,ngón tay thật nhanh hoạt động gửi lại tin nhắn: Cung kính không bằng tuân mệnh!

Đổng Vân nhìn hắn một chút,thản nhiên mở miệng,

“Tiểu Việt,con năm nay cũng ba mươi rồi,tuổi không nhỏ nữa,sự nghiệp cũng phát triển không ngừng,lúc này cũng nên suy nghĩ đến chung thân đại sự!”

“Đúng vậy!”

Lục Phương Đình khó được phù hợp lời của Đổng Vân,thậm chí còn để xuống bát đũa tha thiết nói,

“Thừa dịp mấy ngày nghĩ,bố sẽ bảo bạn bè giới thiệu cho con mấy cô gái ưu tú,đúng rồi con gái Vương Tham mưu trưởng không tệ ——”

Bất quá lời ông còn chưa nói hết đã bị Lục Chu Việt không chút khách khí lạnh lùng cắt đứt,

“Hôn nhân của con không phải là con cờ và công cụ để bổ đi lên con đường thăng chức,bố đừng vọng tưởng!”

Mục đích Lục Phương Hình hắn chỉ nhìn sơ đã hiểu,hắn chán ghét nhất chính là dùng phương pháp lợi dụng tất cả người có thể lợi dụng,cho dù bọn họ là người nhà của hắn,hắn cũng không hề thích lợi dụng.

“Con ——”

Lục Phương Đình tức vỗ mạnh lên bàn một cái, gương mặt tức đỏ bừng,Lâm San Ni thấy thế vội vàng giản hòa,

“Lục bá phụ,bố đừng nóng giận,Lục tổng có thể tạm thời chưa tính đến chuyện hôn nhân,gần đây Lục thị đang có kế hoạch phát triển thêm một bước,đề cập chuyện này với anh ấy có lẽ hơi sớm . . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.