Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 129: Chương 129: Ghen tức thật nhiều




Hứa Lưu Liễm nghe Phương Đông Thần nói hắn vì thích thành phố nhỏ này mới đến đây,trên mặt không khỏi bị lây một tia buồn phiền,ban đầu cô và Trần Thanh Sở cũng vì thích sự tĩnh mịt tốt lành,cùng với văn hóa bên trong nên mới lựa chọn nơi này.Nhưng hôm nay người ban đầu ước hẹn không có ở đây,còn người được xem là xa lạ lại ở bên mình, vận mệnh quả nhiên không phải chỉ cần chúng ta có lòng là có thể dễ dàng nắm được.

Bởi vì thời gian nghỉ trưa chỉ có nửa tiếng, nên hai người chưa nói được mấy câu đã đến giờ làm,hai người vội vã ăn cơm,trước khi đi Phương Đông Thần còn hỏi số điện thoại của cô,nói rằng có thời gian sẽ mời cô ăn bữa cơm,cô nghĩ tới bản thân ở đây ngoại trừ Lục Chu Việt cùng Lâm San Ni thì không có người bạn nào,nên đem số điện thoại di động cho hắn.

Ra khỏi phòng ăn Hứa Lưu Liễm muốn lên tầng cao nhất,Phương Đông Thần thì đi xuống tầng trệt,hắn lúc này mới nhớ tới buổi trưa cô và Lâm San Ni cùng nhau vào phòng ăn,không khỏi kéo cô lại hỏi,

“Hứa Lưu Liễm,cô chính là thư ký mới của Lục tổng?”

“Ừ. . . . . . “

Hứa Lưu Liễm trả lời có chút lúng túng,nếu là người không biết thì không nói gì,người đàn ông này trước kia là bạn học trung học đệ nhị cấp,nhất định đã nghe chuyện cô và Lục Chu Việt,đến cuối thời điểm hắn không phải cố ý để cho mọi người đều biết sao.

Phương Đông Thần quả nhiên liền thay đổi sắc mặt,lẩm bẩm hỏi,

“Vậy cậu và Lục lão sư. . . . . . “

Hắn cũng sau khi vào Thân Viễn mới biết được lão sư Anh ngữ từng dạy bọn họ Lục Chu Việt là ông chủ công ty,bất quá từ lúc vào công ty hắn chỉ thấy người kia được mấy lần .Hắn lúc ấy còn không hiểu Lục Chu Việt tại sao chạy đến một thành nhỏ mở ra công ty,hôm nay thấy được cô trong lòng hắn giống như đã hiểu,khổ nổi không có chứng cớ nên không dám suy đoán lung tung.

“Tôi bằng thực lực qua năm vòng sơ tuyển mới vào!”

Cô không muốn nói nhiều về chuyện này,liền nhìn hắn khẽ mỉm cười khéo léo tránh được chủ đề lúng túng. Vừa lúc thang máy tới,cô nhìn hắn vẫy vẫy tay rồi vào thang máy.

Kể từ buổi trưa thấy cô tại phòng ăn, Phương Đông Thần đến giờ vẫn còn mất hồn mất vía,đồng nghiệp bộ phận thiết kế cũng tò mò hỏi hắn,

“Đông Thần,cậu và Hứa thư ký mới tới quen biết từ trước à?”

“Chúng ta là. . . . . . bạn học trung học đệ nhị cấp. . . . . .”

Hắn nghĩ tới truy đuổi cùng tuyệt vọng mấy năm qua,trả lời có chút lòng chua xót.

“Wow không ngờ,Đông Thần, hai người cũng quá có duyên phận đi như vậy cũng có thể gặp?”

Có đồng nghiệp cười lớn ha ha trêu chọc hắn.

Hắn cười khổ,hai người bọn họ rất có duyên phận hay quá không có duyên phận,nếu có duyên tại sao bốn năm trước hắn tìm không được cô? Nếu vô duyên tại sao tại nhiều năm sau gặp nhau ở cùng một công ty,còn để cho hai người bọn họ gặp tại phòng ăn?

Hắn hiện tại cũng không rõ mình cần thứ gì,vận mệnh hắn lần lượt tay đổi hoàn toàn khiến cho hắn kiệt sức bể đầu sứt trán. Trốn vào phòng rửa tay hút thuốc phả vài ngụm khói, suy nghĩ lo lắng của hắn lúc này mới dần dần tĩnh táo rõ ràng. Hắn vốn là người không dính thuốc lá rượu chè, bốn năm trước mới tới thành phố N tìm cô,sau khi tuyệt vọng hắn liền học hút thuốc lá say rượu bởi vì chỉ có dùng phương thức đó mới làm mình tê dại.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nói rõ tình cảm của mình đối với cô,hắn từng nghĩ cho dù tới thành phố N tìm được cô,hắn cũng sẽ không biểu lộ,hắn nguyện ý ở bên cạnh bảo vệ cô,nhưng sau khi trải qua bốn năm tuyệt vọng cuối cùng gặp được cô,tâm trạng của hắn thoáng cái chuyển biến cực lớn.

Hắn cảm giác bản thân cần phải cho cô biết tình cảm hắn đối với cô,bởi vì hắn sợ phải trải qua một lần tuyệt vọng nữa.

*

Nói đến Hứa Lưu Liễm vội vã lên tầng cao nhất sau đó thấy Lâm San Ni đứng đằng kia chờ cô,thấy cô tới sau vội vàng kéo cô một bên nhỏ giọng nói,

“Lục tổng tìm cô đấy,dường như đang tức giận. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm rất buồn bực,

“Tức giận? Hắn làm gì vậy ? Tôi không có trêu đến hắn?”

Buổi trưa hắn ra ngoài ăn cơm không phải rất tốt sao,tại sao mới không gặp nửa tiếng hắn đã tức giận? Chẳng lẽ lúc ăn cơm khác hàng chọc cho hắn tức cũng không chừng,cô vừa nghĩ vừa xoay người đi tới phòng làm việc của hắn.

Lâm San Ni nhìn bóng dáng cô đi vào phòng làm việc hắn,không khỏi ngầm thở dài,hiện tại đầu năm nhưng lời đồn tung bay đầy trời,chỉ mới một buổi trưa,Hứa thư ký mới tới cùng với Phương Đông Thần anh tuấn bộ phận thiết kế trò truyện sôi nổi truyền khắp cả công ty,cô không biết những cô gái kia rốt cuộc quá rỗi rãnh hay quá ghen tỵ, ngày ngày đều ở sau lưng người khác khua môi múa mép.

Hứa Lưu Liễm vừa vào phòng làm việc Lục Chu Việt liền cảm thấy rõ áp suất thấp xen lẫn gió lạnh,nhất là sắc mặt có thể so với tháng mười hai lạnh lẽo,nhưng cô thấy mình không làm sai nên không có gì phải sợ,vội dựng thẳng sống lưng đi lên trước đổi thành giọng trao đổi công việc,

“Lục tổng,ngài tìm tôi?”

“Nghe nói buổi trưa ở phòng ăn em và một nam nhân viên trò truyện thật sôi nổi?”

Lục Chu Việt ngồi chỗ đó không vui mở miệng.

Sau khi dùng cơm bên ngoài trở lại,dọc theo đường đi nghe thấy những nhân viên tầng dưới nghị luận chuyện này,hắn giận đến thiếu chút nữa bóp nát điểm tâm trong tay.Đó là trên đường hắn trở về,vừa lúc đi qua cửa tiệm bánh ngọt cô thích ăn,nên xuống xe mua một chút cho cô,nghĩ tới đặt trong phòng làm việc khi cô đói có thể ăn.

Nghe hắn nói lời này,Hứa Lưu Liễm hoàn toàn bỏ qua giọng nói mang theo ghen tức,hưng phấn đi đến chia sẽ tâm trạng vui sướng của mình,

“Ờ,Lục lão sư,ngài còn nhớ lớp chúng ta lúc trước có một nam sinh tên là Phương Đông Thần ?

Dù nói thế nào cũng ở đất khách gặp bạn cũ ,tuy nói cô và Phương Đông Thần không thể tính là bạn cũ,nhưng ở thành phố xa lạ này gặp được bạn học trung học đệ nhị cấp không phải là chuyện đáng vui mừng sao?Hơn nữa hắn cũng coi như là thầy bọn họ,hẳn cùng nhau vui mừng mới đúng, không phải đều nói đồng hương gặp gỡ đồng hương hai mắt lưng tròng sao.

Thấy hắn không có phản ứng,cô có ý tốt nhắc nhở hắn nhớ lại,

“Chính là chàng trai hát nhạc Anh rất êm tai ý ?”

“Em tới đây cho anh!”

Lục Chu Việt hoàn toàn nén không được lửa giận,hắn vốn tức giận chuyện cô nói chuyện sôi nổi với người đàn ông khác,cô bây giờ còn dám ở trước mặt hắn nhắc đến người khác khác?

Hứa Lưu Liễm thấy hắn đột nhiên tức giận sợ hết hồn,vội vàng lui về phía sau một bước bất an nhìn chằm chằm hắn hỏi,

“Anh làm sao vậy? Tại sao dữ như thế?”

Lục Chu Việt không nói hai lời bước nhanh đến phía trước kéo cô đến đặt tại trên bàn làm việc của mình hung hăng hôn,Hứa Lưu Liễm không có kịp phản ứng,đợi đến khi cô hoàn hồn hắn gặm cắn môi cô,hắn buổi trưa dường như cơ uống rượu,lưỡi mang theo mùi vị rượu đỏ trong nháy mắt càn quấy trong khoang miệng cô,bàn tay to của hắn thậm chí còn kéo lên vạt áo trong theo sống lưng trơn bóng một đường đi về phía trước.

Cô lần đầu tiên hối hận bản thân đã đồng ý làm thư ký hắn,cho nên thừa dịp thời gian để thể tức giận lên tiếng kháng nghị,

“Lục Chu Việt,em không làm,em muốn từ chức!”

Nơi này là phòng làm việc,hắn còn dám làm chuyện như vậy! Thật là thật là quá đáng!

Lục Chu Việt sửng sốt một chút buông lỏng ra môi cô,nhưng bàn tay to đem cô giam cầm vào trong ngực,hắn không nghĩ đến cô nhỏ nhắn nhưng tính tình quật cường thế,hắn còn chưa tính toán vớ cô,cô đã giận trước.Nhìn cô lã chã khóc hắn không thể làm gì khác hơn chậm rãi nói,

“Không phải chỉ hôn thôi sao,vậy mà đã ồn ào từ chức là sao? Em chỉ mới đi làm một ngày thôi. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm giơ tay lên đẩy hắn,

“Em không phải chỉ nói chuyện phiếm với một bạn học cũ thôi sao,anh tại sao giận giữ rống em cứ như muốn nuốt vào trong bụng là sao?”

“Anh không phải đang ghen chứ?”

Hắn không hề che dấu tâm trạng mình,ôm lấy cô thở dài,

“Lưu Liễm,em phải biết rằng em đẹp như vậy, xuất chúng, ưu tú,anh sợ em bị người đàn ông khác cướp đi. Hơn nữa em là một người đã có chồng ——”

Hắn hào phóng thừa nhận hắn ghen ,điểm này thật khiến Hứa Lưu Liễm không nghĩ tới,nhưng vế sau của hắn làm cho cô tức giận lên tiếng cắt đứt hắn,

“Chẳng lẽ em có chồng thì không thể nói chuyện với người đàn ông khác sao? Chẳng lẽ có chồng phải hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới phái nam?”

“Anh không phải có ý đó. . . . . .”

Cô nhanh mồm nhanh miệng phản kích khiến Lục Chu Việt có chút chống đỡ không được,không thể làm gì khác hơn ôm chặt cô nhức đầu giải thích ,

“Em nhìn xem em không chịu công khai quan hệ của chúng ta,tất cả mọi đều nghĩ em độc thân,những nam sinh có ý với em sẽ triển khai theo đuổi,đây đối với anh quả thực áp lực quá lớn!”

Độ tuổi này của cô rất hấp dẫn ánh mắt đàn ông,điều kiện bản thân cũng không tệ đoán chừng không bao lâu người theo đuổi cô sẽ xếp thành hàng,Lục Chu Việt bỗng nhiên nghĩ đến cuộc sống tương lai không dễ dàng đi,hắn đột nhiên cảm thấy may mắn mình đã sớm hành động có được cô.

Hắn vừa nói như vậy,Hứa Lưu Liễm cũng cảm thấy hắn nói có chút đạo lý,liền rũ xuống mắt nhỏ giọng nói,

“Em chỉ cảm thấy gặp bạn cũ rất vui thôi. . . . . .”

Người nào nghĩ tới hắn ăn dấm nhiều như vậy,hắn không phải còn có Ôn Phó Doanh tìm tới tận cửa sao,còn cô tại sao không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.