Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 128: Chương 128: Nỗi khổ yêu thầm




Phương Đông Thần nhìn khuôn mặt cô xoẹt qua ngỡ ngàng,khuôn mặt tuấn tú qua một chút thất vọng,nhưng ngay sau đó lại bị hắn tỉ mỉ dấu lại,trong lúc ánh mắt nhìn cô lần nữa tất cả đều là ôn hòa ,

“Cô không cần lung túng,cô không nhớ rõ tôi cũng rất bình thường, dù sao chúng ta chưa từng nói chuyện qua!”

Đây chính là nỗi khổ yêu thầm người khác,mi rõ ràng yêu cô sâu đậm không thua so với bất luận kẻo nào,nhưng mi cái gì cũng không nói,cái gì cũng không nói.

Lớp mười hắn học cùng lớp còn ngồi phía sau cô,thời điểm vùi đầu khổ học mệt mỏi giương mắt liền thấy cô một tay chống đầu,miễn cưỡng rũ mắt nhìn xuống xem tiểu thuyết,làn da nhẵn nhụi như sứ trắng,chóp mũi thanh tú xinh đẹp,còn có hơi thở bình lặng,thoáng cái đã đuổi đi phiền não cùng mỏi mệt trong người hắn.

Khi đó hắn luôn muốn hỏi cô,tại sao không cô gắng học tập cũng có thể thi điểm tốt,nhưng hắn không có dũng khí. Trung học đệ nhị cấp lúc này cơ hồ tất cả đều là học sinh khá giỏi,còn hắn cũng không phải người xuất sắc.

Không có gia thế hiển hách, cha mẹ cũng là người bình thường,cũng không có đẹp trai so với minh tinh,chỉ được cái mi thanh mục tú, càng không có kêu ngạo thành tích học tập,lớp mười lúc ấy hạng trong lớp của hắn cũng tụt sâu.

Hắn như vậy tự ti không có dũng khí nói chuyện với cô,thậm chí ngay cả dũng khí quang minh chánh đại nhìn thẳng cô cũng không có,con ngươi cô rực rỡ giống như có thể nhìn xuyên thấu lòng người.

Sau trong trường học cô và Trần Thanh Sở được công nhận một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ,hắn lại càng không có dũng khí bày tỏ với cô,Trần Thanh Sở ưu tú chói mắt so với hắn thật giống vịt con xấu xí,cho dù đứng trước mặt cô,cô cũng không nhất định để ý hắn.

Dấu đi cảm tình của mình vùi đầu khổ học. Từ lớp mười đến lớp mười hai,thành tích của hắn từ hơn mấy tên đứng cuối thay đồi lên nhiều,sau đó càng ngày càng tiến bộ.

Hỏi hắn tại sao cố gắng vậy,là vì mong có một ngày đứng bên người cô,có thể ưu tú xứng đôi với cô.Chẳng qua hắn không nghĩ tới,hắn chờ đợi ngày này đến,đợi lâu như vậy.

Năm ấy Trần Thanh Sở đi đến Mĩ Quốc,cô tiêu cực chán nản,hắn lo lắng tuyệt đối không ít hơn bất kỳ người nào quan tâm cô. Hắn mỗi ngày đều nhìn ngẩn người ngồi nơi đó,có nhiều lần hắn thiếu chút nữa khua lên dũng khí vọt tới túc xá tìm cô,làm cho cô tỉnh lại.

Nhưng sau lại bọn người khác nói,cô bị thầy Lục dạy Anh Ngữ đưa ra túc xá không biết đi nơi nào. Đối với thầy dạy Anh ngữ,hắn nhìn thấu ý đồ của thầy Anh ngữ đó với cô.

Chẳng qua hắn không nghĩ tới tình cảm Lục Chu Việt đối với cô sâu sắc như vậy,cho đến giờ phút này gặp lại cô hắn cũng không nghĩ tới Lục Chu Việt nhận cô vào. Không chỉ hắn không nghĩ tới đoán chừng tất cả bạn học cũng sẽ không nghĩ đến. Một người là thầy một người là học sinh, thân phận hai người làm sao phát sinh tình cảm dây dưa kiêng kị, kém nhau bảy tuổi làm sao có thể ở chung một chỗ!

Thi xong tốt nghiệp trung học,hắn trăm phương ngàn kế hỏi thăm được cô đến thành phố N,sau đó hắn cũng cố đi đến thành phố nhỏ phía nam, mong gặp lại được cô,cho dù cô như cũ thờ ơ không để ý, hắn chỉ cần có thể yên lặng bên cạnh cô là được rồi,hắn chẳng bao giờ nghĩ sẽ nói tình cảm của mình cho cô biết.

Nhưng hắn không nghĩ tới,hắn mong đầy cõi lòng đến thành phố N nhưng tìm không được cô. Hắn biết cô rất yêu thích thiết kế kiến trúc,nên cho rằng cô nhất định vào học học viện chuyên nghiệp. Nhưng hắn tìm khắp học viện kiến trúc tất cả danh sách học sinh đều không có tin cô.

Tim của hắn nhất thời nguội phân nữa,nản lòng thoái chí gọi điện thoại cho học sinh ban đầu nói cho cô biết tin tức,bạn học đó vô cùng khẳng định nói,cô ấy đúng là ở thành phố N.

Nhưng hắn tìm không được cô,nhưng hắn chưa từ bỏ ý định đi đến học viện ngoại ngữ tra,bởi vì hắn biết Anh ngữ cô rất tốt, hắn nghĩ có lẽ cô vào học viện Anh ngữ.

Danh sách vài ngàn người,hắn từng bước từng bước tìm,cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì,hắn còn nhớ rõ sau khi tìm xong hắn bị hoa mắt ngã ngồi trên ghế bên ngoài phòng làm việc học viện Anh Ngữ,chỉ thấy một mảnh bầu trời tối đen.

Gần tới tốt nghiệp,hắn cự tuyệt mấy công ty lớn Ôn Thành muốn mời,ma xui quỷ khiến lựa chọn tiếp tục ở lại nơi này, phỏng vấn vào công ty Thân Viễn lớn nhất thành phố N này, trở thành một thành viên trong khâu thiết kế,năng lực hắn ưu tú,ngoại hình tuấn tú,phẩm hạnh nghiêm chỉnh giữ mình trong sạch, được đông đảo phái nữ nhân viên trong công ty ái mộ.

Nhưng không ai biết trong lòng hắn có cất giấu một người.

Bốn năm sắp qua,hắn như cũ không gặp được cô trong thành phố N,hắn cho rằng đời này cũng sẽ không được gặp lại cô,nhưng cô bỗng nhiên lại lấy phương thức này xuất hiện trước mắt hắn,thời điểm mới vừa nhìn cô đi vào phòng ăn,hô hấp của hắn thoáng cái ngừng lại.

Vì chứng minh đây không phải một giấc mộng,hắn thậm chí còn hung hăng nhéo mạnh đùi mình,cho đến đau đớn sắc bén đánh tới,cho đến bóng người thướt tha của cô xẹt qua trước mắt hắn,hương thơm nhàn nhạt bay đến hắn mới dám kết luận,đây không phải giấc mộng.

Hứa Lưu Liễm theo dõi hắn nhìn kỹ hồi lâu,sau đó như hiểu ra việc gì nói,

“Tôi nhớ ra rồi,anh chính là nam sinh hát rất hay của lớp chúng ta phải không?”

Cô nhớ tới một hoạt động trong lớp,có một nam sinh lên đài hát một bài nhạc Anh,giọng hát trầm thấp cộng thêm hắn thâm tình diễn dịch, thoáng cái làm cho tất cả mọi người trong lớp nhớ đến nam sinh không nổi tiếng trong lớp.

Từ trước đến giờ già mồm Hạ Vi Lương liên tục kinh hô,

“Đây mới gọi nhân tài ẩn mình,đây mới gọi là thâm tàng bất lộ !”

Thậm chí còn bị hắn mê hoặc giống như bị người “liếc mắt đưa tình” chừng mấy ngày.

Phương Đông Thần mỉm cười gật đầu với cô,lúc ấy là đêm giáng sinh,trưởng lớp tổ chức hoạt động vui chơi nhỏ,khi đó Trần Thanh Sở và cô đang thời kỳ lửa nóng, cơ hồ chiều nào cũng có thể thấy Trần Thanh Sở chờ ở cửa tìm cô.Hắn nhất thời tâm huyết dâng trào muốn cô chú ý hắn,ở tiệc tối hát một bài Un-Break My Heart, sau đó dẫn đến bốn phía kinh ngạc.

Hắn ca hát vẫn rất tốt,đó là do trời sanh giọng nói hay và thiên phú âm nhạc,người khác hát hắn chỉ cần nghe một lần sẽ hát lại không khác mấy, Un-BreakMyHeart mặc dù là giọng nữ,nhưng bởi vì trầm thấp cho nên rất hợp với hắn.

Chỉ tiếc hắn khát vọng được cô chú ý lại không nhận được,cô chỉ quăng cho hắn một ánh mắt kinh ngạc ngoài ra không có những thứ khác. Hứa Lưu Liễm cảm thấy ở chỗ này có thể gặp được bạn học rất là ly kỳ,

“Tại sao cậu làm chỗ này?”

Lâm San Ni nhìn cô khẽ cười một chút,

“Tôi đi chỗ khác ăn, hai người từ từ hàn huyên!”

Nhìn ánh mắt nam sinh kia đè nén tình cảm nóng bỏng dành cho tiểu Liễm,cô không khỏi âm thầm đổ mồ hôi thay ông chủ mình,đuổi một mối tình đầu,lại tới một người thầm mến,đường tình cảm của hắn thật không suông sẻ.

Phương Đông Thần cảm kích nhìn sang Lâm San Ni,bưng cơm của mình ngồi xuống đối diện cô,

“Tôi học đại học ở thành phố N,sau khi tốt nghiệp liền vào Thân Viễn làm!”

Thời điểm hắn nói những lời này trong mắt xẹt qua tia cảm xúc,Hứa Lưu Liễm chỉ vì hai người học cùng lớp trung học đệ nhị cấp,lại học cùng một đại học, lại đang cùng làm chung một công ty mà kinh ngạc,chứ không có phát hiện chuyện khác ngạc nhiên nói,

“Ơ? Tôi cũng ở thành phố N!”

“Cô học chuyên ngành nào?”

Hắn hỏi có chút vội vàng,cô đúng là ở thành phố N?

Hứa Lưu Liễm trong mắt xẹt qua một u ám, rũ xuống con ngươi nhàn nhạt nói,

“Quản lý hành chính. . . . . .”

Phương Đông Thần hoàn toàn ngơ ngẩn,cô không phải vào học viện kiến trúc thiết kế chuyên nghiệp,cũng không phải vào học viện Anh ngữ chuyên nghiệp,mà là quản lý hành chính. . . . . .

Hắn cảm thấy vận mệnh thật biết trêu hắn,buồn cười đến hắn cảm giác không còn can đảm,ngũ tạng lục phủ cũng đau,hắn đau khổ tìm cô,nhưng cô không vào ngành mình thích.

Hắn dùng thời gian thật lâu mới đè nén đau buồn trong lòng.

“Cô. . . . . . . tại sao không thi vào học viện chuyên nghiệp?”

Hứa Lưu Liễm thở dài,

“Thi tốt nghiệp trung học điểm không phải rất lý tưởng,nên không đủ điểm vào học viện kiến trúc chuyên nghiệp!”

Phương Đông Thần hoàn toàn trầm mặc không nói lời nào, Hứa Lưu Liễm không hiểu hắn tại sao thoáng cái đau thương,còn rất tò mò hỏi,

“Tại sao cậu cũng thi đến thành phố N?”

“Tôi. . . . . .”

Phương Đông Thần giương mắt nhìn gương mặt tràn đầy vô tội xen lẫn không hiểu,mở miệng cuối cùng chán nản nói ra mấy chữ,

“Tôi thích thành phố này. . . . . .”

Hắn trừ nói như vậy còn có thể nói gì? Hắn làm sao dám nói hắn vì thích cô nên đến thành phố này vì thích cô nên học đại học ở đây? Nếu hắn nói ra cô nhất định sợ,hắn thậm chí còn cho rằng cô sẽ nói hắn thần kinh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.