Trong phòng nhất thời không có tiếng vang,Hứa Lưu Liễm vẻ mặt có chút lúng túng mắt nhìn
sang Hạ Vi Lương ,Hạ Vi Lương liếc nhìn cánh tay bị thương rồi đưa tay
che miệng cười,
“Tớ nói Lưu Liễm này,lão Lục nhà cậu nhu cầu dồi dào quá đi ,ngay cả cậu vậy rồi mà hắn cũng không bỏ qua cậu sao!”
Hứa Lưu Liễm trừng cô,tiện tay lấy một cái gối đập vào cô,
“Cậu nói nhăng gì đó,sau khi bị thương đã không có làm được không!”
Hạ Vi Lương vừa ngập ngà ngập ngừng,
“Nhỏ thôi,nghe lời cậu giống như sợ hắn không đụng vào mình không bằng. . . . . .”
“Tớ mặc kệ cậu,cậu suy nghĩ quá xấu xa.Cậu nói mình là hoàng hoa đại khuê nữ vậy tại sao trong đầu tất cả chuyện kia!”
Hứa Lưu Liễm sắp hộc máu,vừa nói vào đề liền đứng dậy đi ra cửa,tính đuổi hắn đi rồi về ngủ.
Hạ Vi Lương nằm trên mặt giường lớn quay cuồng một trận sau ngửa mặt lên trời thở dài,
“Tớ cũng vậy không có biện pháp,độc giả ngày ngày muốn ăn thịt,không cho ăn thịt sẽ không có phiếu tháng,bóp tớ sẽ trống rỗng,cậu tưởng rằng dễ
dàng lắm ư, cậu cho rằng tớ nguyện ý ngày ngày nghĩ những thứ chuyện đó
sao,tớ bán chữ mà sống mà à à à, hu hu hu. . . . . .”
Hứa Lưu
Liễm mặc cho Hạ Vi Lương khàn cả giọng lên án bỏ đi tới cửa,mở cửa chỉ
thấy hắn không vui đứng ngoai cửa,một đôi mày rậm hơi nhíu,cô nhìn qua
hắn sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói,
“Em và Vi Lương thật lâu không có nói chuyện!”
“Được!”
Hắn thế nhưng thay đổi giọng kiên quyết ban nãy,cô kinh ngạc ngẩng lên mắt nhìn vào hắn,Lục Chu Việt bình tĩnh mở miệng,
“Bất quá em phải về phòng trước,anh thay thuốc cho em sau rồi quay lại!”
Hứa Lưu Liễm nhìn thoáng qua tay mình,cắn môi do dự,tay cô mỗi đêm trước
khi ngủ phải thay thuốc một lần,cô muốn nói để Hạ Vi Lương giúp cô đổi
lại cũng được, nhưng nghĩ đến dáng vẻ vụng về không cẩn thận của Hạ Vi
Lương,song cô quay đầu nhìn Hạ Vi Lương nói,
“Vi Lương,tớ đi thay thuốc, một lát sẽ trở lại!”
“Ừ!”
Hạ Vi Lương nằm trên giường chơi điện thoại di động của mình liên tục xác
nhận,thật ra thì trong lòng cô muốn nói chính là: Đoán chừng cậu ra khỏi cửa này tối nay sẽ không thể trở về. Nhưng cô không dám nói ,nếu không
người khác nhất định lột da cô.
Chậc chậc,lão Lục này quả thật cực phẩm bụng đen tâm cơ thâm trầm,nói ba xạo vài câu đã lừa được cô ấy đi.
Quả nhiên đúng như Hạ Vi Lương đoán,Hứa Lưu Liễm vừa vào phòng ngủ của bọn
họ,hắn đã kéo cô tới ôm vào trong ngực hôn ,bàn tay to còn thuận thế cầm bàn bị thương đề phòng cô giãy giụa chạm phải,Hứa Lưu Liễm bị hắn hôn
đến thở không ra hơi,
“Anh,anh làm gì thế,không phải nói thay thuốc cho em sao?”
“Làm xong rồi mới thay!”
Hắn mơ hồ đồng ý một câu,cúi đầu tìm đôi môi mềm mại tiếp tục hôn,cắn, mút
lấy,thậm chí còn vừa hôn cô vừa ôm cô đi tới giường lớn, hô hấp dần dần
dồn dập biểu lộ hắn khát vọng cô.
Cô bị thương mấy ngày qua hắn
đều chịu đựng không đụng cô,nhưng vẻ mặt và thái độ càng ngày càng xa
cách làm cho hắn không nhịn được muốn trừng phạt cô. Không cho cô cự
tuyệt đem cô đẩy ngã trên mặt giường lớn,tiếp theo hắn nghiêng người
phủ lên,cô chưa từ bỏ ý định giơ tay mình về phía hắn,cong đôi môi nhỏ
nhắn đỏ mọng kháng nghị,
“Lục Chu Việt,em bị thương!”
Hắn cầm tay cô ra cúi đầu ngậm hai cánh môi khép khép mở mở giày xéo mút một trận.sau đó vừa mút vừa chừa khe để thở nói với cô,
“Vậy thì thế nào? Chỉ bị thương tay,không ảnh hưởng đến chuyện này!”
Hứa Lưu Liễm giận đến chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn,trên người căn bản
không có một chút sức lực phản kháng,hắn căn bản cũng sẽ không cho cô có cơ hội phản kháng,chỉ chốc lát sau cô đã bị hắn lột sạch trơn,hắn hôn
cần cổ khéo léo và tinh sảo và xương quai xanh của cô không có ý tốt
cười,
“Như vậy thì em có thể ít bấm cấu anh một chút không phải sao?”
Cô lúng túng nhắm nghiền hai mắt quay đầu đi chỗ khác,bởi vì cô mỗi lần lên đỉnh luôn hung hăng cấu ngắt hắn.
“A ——”
Nụ hoa trước ngực bỗng dưng bị hắn ngậm,cô cắn ngón tay mình không bị
thương,nhưng ngăn không được phát ra một tiếng yêu kiều sau đó không tự
chủ được cong người lên nghênh đón hắn.
Hắn không có vội vả tiến
vào như cô muốn,mà tiếp tục dùng lưỡi linh hoạt khéo léo và ngón tay
kích thích mỗi một chỗ trên người cô dấy lên tình dục.Dục vọng giương
cao,không nhanh không chậm vô cùng thành thạo,cho đến nóng bỏng của hắn
chạm được nơi ẩm ướt mềm mại,hắn mới trầm hông dùng sức đính vào,chậm
chạp cọ xát,nội dung sâu sắc lời lẽ dễ hiểu,ra sức va chạm,gầm nhẹ thở
gấp thô ráp cùng lời nói nhỏ nhẹ yêu kiều đan vào chung một chỗ.
Sau khi kích tình,Hứa Lưu Liễm cả người nằm lỳ trên giường,hữu khí vô lực
đưa tay để cho hắn xức thuốc,Lục Chu Việt bên hông tinh tráng chỉ trùm
khăn tắm ngồi bên giường chậm rãi lấy ra vải băng trên tay cô, nhìn bàn
tay cô như cũ có chút đỏ đau lòng hỏi cô,
“Còn đau không?”
“Không sao. . . . . .”
Cô rầu rĩ phun ra hai chữ rồi quay đầu sang nơi khác,hắn giơ tay lên đem đầu cô xoay trở về,
“Lưu Liễm,em rốt cuộc khó chịu chuyện gì?”
Hứa Lưu Liễm nhìn đường viền sâu sắc dịu thường ở dưới ánh đèn, rốt cục đem buồn bực mấy qua giấu trong lòng nói ra,
“Lục Chu Việt,chúng ta ở chung một thời gian ngắn,anh có phát hiện hay
không, chúng ta. . . . . . Thật ra thì cũng không thích hợp lắm?”
“Nói thí dụ đi?”
Hắn rũ mắt xuống nghiêm túc xức thuốc cho cô,nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Nói thí dụ như tuổi của chúng ta, nói thí dụ như tính cách của chúng ta, nói thí dụ như nhà của chúng ta. . . . .”
Cô lẩm bẩm nói trong mắt có chút nản lòng.
Hắn không nói chuyện chỉ lo thoa thuốc cho cô,sau đó băng bó đến khi làm
xong tất cả,hắn mới giương mắt nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc mở miệng,
“Tuổi của chúng ta,anh biết anh lớn hơn em bảy tuổi,có chút già,nhưng lý do
chênh lệch vừa lúc để cho anh có lý do thương yêu em,tính cách của chúng ta, trước mắt mà nói anh không có phát hiện chúng ta có gì không thích
hợp,em nhìn xem chúng ta cơ hồ chẳng bao giờ cải nhau,về phần nhà của
chúng ta,môn đăng hộ đối hay gì đó,anh chẳng bao giờ để vào trong mắt
qua!”
Hắn đâu vào đấy và kiên định trả lời làm cho cô có chút
kinh ngạc,con ngươi trong trẻo nháy mắt cũng không nháy theo dõi
hắn,ngón tay hắn nhẹ nhàng bao trùm bàn tay bị thương của cô,
“Lưu Liễm,em phải tin tưởng người đàn ông của em,nếu hắn lựa chọn em thì sẽ
có đủ năng lực duy trì cùng bảo vệ cuộc tình này,cho dù có một ngày hắn
thật bởi vì nguyên nhân gì mà hai bàn tay trắng,hắn cũng có thể dựa vào
hai tay của mình một lần nữa lấy bầu trời xuống cho em!”
Đúng
vậy,hắn mạnh mẽ không chê vào đâu được, bất luận kẻ nào cũng thương tổn
không được hắn ngoại trừ cô. Hắn yêu cô đến cố chấp,hoàn toàn không chừa cho mình con đường lui,cho tới một ngày cô thật thương tổn hắn,hắn mới
có thể tuyệt vọng cùng nản lòng thoái chí.
Đối mặt với lời tình
thâm ý trọng,Hứa Lưu Liễm vốn chuẩn bị xong một số lời nhưng một câu
cũng nói không ra, quay đầu đem mình vùi vào gối buồn bực nói,
“Em mệt,em ngủ trước đây!”
“Em không phải còn muốn đi tìm Hạ Vi Lương sao?”
Thấy cô rốt cục bỏ qua vấn đề có hợp hay không,Lục Chu Việt không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
“Trễ như vậy đi làm gì!”
Hứa Lưu Liễm buồn bực kéo chăn tới che kín mình.Nói về thay thuốc nhưng
thay lâu như vậy,Hạ Vi Lương sắc như vậy,vừa nghĩ cũng biết bọn họ đã
làm gì,cô lúc này đi qua tìm cô ấy,không chừng sẽ bị cô ấy đùa giỡn đến
chết,cô sẽ không dại mò đến trước họng súng.
Lục Chu Việt trong mắt tất cả đều là nét cười,lấy hộp thuốc đặt sang bên lên giường kéo cô về phía mình hai người cùng nhau ngủ.
Hạ Vi Lương ở N thành phố khoảng một tuần,đến khi tay Hứa Lưu Liễm hoàn
toàn khỏe mạnh mới rời đi,cũng may cô vì tay bị thương không có cách nào đi làm phải ngày ngày ở nhà, mới có thể phụng bồi Hạ Vi Lương ngày ngày tham quan thành phố N.
Lục Chu Việt mua chiếc xe cho cô,nhưng
tay cô bị thương không có cách nào lái,mà cho dù tay cô không sao cô
cũng lái chiếc xe đó, nghe nói là xe Volvo tính an toàn tốt nhất toàn
cầu.
Hạ Vi Lương cũng rất bận rộn,ngày ngày không có chuyện gì
thì chở cô ra ngoài hóng gió,mua đồ ăn vặt,hát Karaoke,hai người trải
qua cuộc sống tự do tự tại,cảm giác giống như trở lại thời gian ở trung học đệ nhị cấp không chút kiêng kỵ.
Ngày nào đó Hạ Vi Lương lái chiếc Volvo mới tinh dọc theo bờ sông hóng gió không nhịn được cảm thán,
“Ơ,tớ lúc nào cũng mới có thể tìm lang quân như ý,trải qua cuộc sống không lo ăn mặc ở biệt thự xa hoa lái xe đắt tiền a?”
Hứa Lưu Liễm đột nhiên nhớ tới từng đọc qua một lời rất khôi hài,che miệng
cười trộm trong chốc lát sau đó nghiêm túc nói cho Hạ Vi Lương nghe,
“Tin tưởng tớ,giống như cậu thích nghe nhạc sôi động,chỉ xem phim thần
tượng,thưởng thức phụ nữ nói tục.Một ngày nào đó,sẽ có một người cao lớn uy mãnh, mang dây chuyền vàng tinh khiết thô to,chạy xe gắn máy,xuất
hiện lóa mắt đến lấy cậu!”
Hạ Vi Lương nghe xong khóe miệng kịch
liệt co quắp,tay run lên thiếu chút nữa đâm đầu vào trong nước,luống
cuống tay chân quay tay lái chạy ngược lại,cô xoa xoa mồ hôi lạnh oán
hận nói,
“Hứa Lưu Liễm,tớ hận cậu!”
Hứa Lưu Liễm không
chút khách khí cất tiếng cười to,những ngày qua may có Hạ Vi Lương làm
bạn,cuộc sống của cô mới không nhàm chán,cũng sẽ không có nhiều thời
gian suy nghĩ lung tung,tâm trạng cũng dần dần khôi phục.
Cô vừa cười vừa đưa tay ra đón gió bên cạnh bờ sông thổi tới trong lòng âm thầm nói,Vi Lương,có cậu thật tốt .