Mà nằm bên cạnh cô
Lục Chu Việt cũng vừa trằn trọc trở mình,ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong
ngực,thân thể trẻ tuổi săn chắc tiếc chỉ có thể sờ soạng cái gì cũng
không thể làm,có phải rất đau khổ hay không?
Thật ra cô chỉ bị
thương ở tay,không ảnh hưởng làm chuyện này,nhưng hắn tự cảm thấy bản
thân hại cô bị thương,cho nên trong lòng đau không muốn vào lúc này còn
muốn cô,không thể làm gì đành phải dùng phương thức đếm cừu để thôi miên bản thân ngủ.
Hạ Vi Lương hai ngày sau mới biết được cô bị
thương,lập tức vô cùng lo lắng bay tới thành phố N,Lục Chu Việt cầu cũng không được,tự mình ra phi trường đón Hạ Vi Lương,bởi vì kể từ khi cô
bị thương hắn vào cô như rơi vào một vòng quái dị.
Cô như cũ cười với hắn,nói chuyện với hắn,nhưng hắn cảm thấy lòng của cô lần nữa rút
vào vỏ cứng của mình,hắn biết cô bởi vì lời Ôn Phó Doanh nói mà suy
nghĩ lung tung,nhưng hắn thúc thủ vô sách,bởi vì thật sự không muốn cô
bị thương nên hắn không trêu chọc làm cô không vui,hắn chỉ đành để im
mấy ngày mong cô đừng trốn tránh hắn,hôm nay chỉ cầu Hạ Vi Lương tới có thể khuyên giải được cô.
Hứa Lưu Liễm cũng muốn ra phi trường
đón Hạ Vi Lương,nhưng Lục Chu Việt không để cho cô đi,nói tay cô còn
băng bó đừng tự làm khổ mình,thật ra thì hắn muốn nói chuyện của hắn với Hạ Vi Lương.
Hạ Vi Lương là cô bé có sức sống dạt dào,mặc quần
đến gối mang phong cách tây đội mũ đen,vừa nhìn thì biết bộ dáng thanh
thiếu niên,thấy hắn thật xa đã ngoắc tay chào hỏi,
“Hi,Lục lão sư!”
“Ơ, Lưu Liễm tại sao không có tới? Thật không có suy nghĩ,chị hai đây từ thật xa tới an ủi cô ấy,thế nhưng không đến đón! Hừm”
Hạ Vi Lương không thấy được bóng người Hứa Lưu Liễm,ngồi vào trong xe có chút buồn bực oán trách.
“Tôi có lời muốn nói với em,nên không cho cô ấy đi theo!”
Lục Chu Việt nhìn cô một sau phát động xe,Hạ Vi Lương lập tức hiểu ý hắn.
Từ phi trường trên đường trở về,hắn đem tình trạng hai ngày qua của hai
người nói cho Hạ Vi Lương nghe,cũng nói chuyện muốn nhờ Hạ Vi Lương
giúp đỡ khuyên giải cô ấy,Hạ Vi Lương mở đôi mắt to vòng vo nhanh như
chớp tầm vài vòng sau nói,
“Em đây có lợi gì?”
Lục Chu Việt khóe miệng co quắp,
“Em muốn cái gì?”
Nếu không phải hắn đã sớm hiểu cá tính Hạ Vi Lương nói không cần suy nghĩ,nhất định sẽ bị cô chọc tức hộc máu.
Hạ Vi Lương hắc hắc cười,
“Có thể giúp em ra sách không?”
“Có thể! Em muốn ra mấy quyển thì ra mấy quyển!”
Hắn không hề nghĩ ngợi đồng ý liền,nhưng Hạ Vi Lương bỗng nhiên không nói,hồi lâu tựa tại chỗ ngồi thở dài,
“Em thấy hay là thôi đi Lục lão sư, chuyện tình cảm không phải người khác
tùy tiện nói hai câu là có thể được,ngài không phải không hiểu đạo lý
này chứ?”
Hắn trầm mặc,Hạ Vi Lương có ý gì hắn làm sao không
hiểu? Chẳng qua cô đã đóng lại tim mình,hắn trừ ở ngoài cửa đau khổ bồi
hồi đợi cô mở rộng cửa thì không còn phương pháp.
Hạ Vi Lương thấy vậy không thể làm gì khác hơn mở miệng an ủi hắn,
“Lục lão sư,thầy cũng đừng sa sút thế,cô ấy đã dần dần bắt đầu tiếp nhận
thầy không phải sao,nếu không cũng sẽ không chịu đi làm bên cạnh
thầy,muốn trách chỉ có thể trách thầy quá xui xẻo, trêu trúng người như
Ôn Phó Doanh!”
Hạ Vi Lương nói tới chỗ này giọng rất oán giận,cô
bát quái đương nhiên hiểu rõ thiên kim tiểu thư Ôn Phó Doanh,ngày đó
nghe Lưu Liễm nói Ôn Phó Doanh kiêu ngạo đòi cướp hắn đi,cô giận đến
muốn cho cô gái không biết xấu hổ hai cái tát.
Lục Chu Việt nghiến răng nghiến lợi,
“Người nào trêu chọc cô ấy!”
Hắn hiện tại nghĩ muốn hủy tin điện ở Ôn Thành.
Hạ Vi Lương nghiêng người nhìn hắn một cái,thấy vẻ mặt hắn ảo não không
dứt sau lại đem lời đến khóe miệng nuốt vào,cô vốn còn muốn nói
mát,không có trêu chọc người ta tại sao chịu đi tương thân chứ.
Hạ Vi Lương vừa thấy được Hứa Lưu Liễm liền kéo cô sang một bên nói cái gì đấu trí với tiểu tam,còn khoa trương lấy ra IPAD của mình vội cho cô
xem một ít tiểu thuyết cô download,khiến cho Hứa Lưu Liễm dở khóc dở
cười,Lục Chu Việt sắc mặt âm trầm,
“Hạ Vi Lương,em có biết cái gì gọi là Tiểu Tam hay không?”
“Biết a,chính là phụ nữ đàn ông tìm bên ngoài!”
Hạ Vi Lương rất vô tội nháy mắt to,Lục Chu Việt sắp phát điên,
“Vậy xin hỏi Ôn Phó Doanh là tôi tìm bên ngoài sao? Cô ấy chẳng qua tự làm theo ý mình thôi!”
“Còn không phải sao? Không phải đều nói đầu năm nay,không sợ ý chí đàn ông đủ kiên định, chỉ sợ phụ nữ đủ JIAN sao?”
Hạ Vi Lương giọng điệu cứng rắn nói xong thấy Lục Chu Việt sắc mặt vô
cùng khó coi ,cô lập tức ý thức được mình nói sai,chột dạ che miệng trốn phía sau Hứa Lưu Liễm.
Lục Chu Việt có loại vọng động muốn ném cô ra ngoài,
“Hạ Vi Lương,em đây đang phá hỏng chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng ta!”
Bị gạt ở một bên hồi lâu Hứa Lưu Liễm thấy thế không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mở miệng,
“Hai người các ngươi làm cái gì vậy!”
Hắn bởi vì lời Hạ Vi Lương mà sinh lòng bối rối xen lẫn bất an,hắn sợ cô
thật sẽ tin tưởng hắn ra ngoài tìm Tiểu Tam,liền đưa tay đến nắm bàn tay không bị thương,chưa gì cô bình tĩnh né tránh,cô kéo cánh tay Hạ Vi
Lương nhìn hắn cười,
“Anh không phải nói muốn mời chúng ta ăn cơm ư,vội vàng sắp xếp rồi lên đường!”
Hắn bởi vì động tác tránh né của cô mà có chút nhói đau,trong mắt hàm chứa đau đớn nhìn cô,hắn thu tay lại có chút chán nản xoay người đi ra
ngoài.
Hạ Vi Lương đứng phía sau Hứa Lưu Liễm đem cằm chống đỡ trên vai cô thở dài,
“Hứa Lưu Liễm, lòng của cậu quả thật rất ác độc ,nhìn ánh mắt kinh ngạc xen lẫn đau đớn của lão Lục tớ cũng đau lòng!”
Hứa Lưu Liễm rũ mắt xuống che dấu cảm xúc trong mắt thản nhiên mở miệng,
“Hạ tác giả,cô quá bác ái đấy!”
Không phải cô lòng dạ sắt đá, là Ôn Phó Doanh xuất hiện cùng với cách nói
chuyện lớn lối là cô thức tỉnh mình chìm đắm trong tình cảm nồng nàng
với hắn. Những thiên kim gia đình giàu có kia,các cô có xinh đẹp,có tâm
kế,có thủ đoạn xã giao khéo léo,còn có gia thế hùng hậu sau lưng,còn cô
thì có gì?
Cô cho rằng hắn chỉ sủng ái cô mà thôi,người nổi tiếng như hắn tình yêu có thể kéo dài bao lâu? Nếu đột nhiên xuất hiện chuyện gì,ai có thể bảo đảm hắn không phải Trần Thanh Sở khác?
Hắn đưa
cô đến quán ăn hải sản ngon nhất thành phố N,Hạ Vi Lương đương nhiên là
không chút khách khí vui vẻ ăn uống,cô thì không có hứng thú,còn hắn
ngồi ở đằng kia liên tiếp uống rượu,cô nghĩ tới lần trước bọn họ ăn cơm
vớiT rác Thính Phong,hắn cũng uống như vậy,sau đó uống đến vào bệnh
viện,bàn không bị thương liền đưa qua cản lại ly rượu của hắn,
“Dạ dày anh không tốt, uống ít chút không được sao?”
Hắn không có cự tuyệt,trong mắt hắn ngầm đau xót nhìn cô lấy cái ly đi,cô
đặt ly rượu hắn xuống sau tựu vội vàng dời mắt tránh tình cảm trong mắt
hắn,Hạ Vi Lương ngồi đối diện lột một con tôm ném vào trong miệng cười
mờ ám trêu chọc cô,
“Ơ,Hứa Lưu Liễm,tiến bộ rất nhiều nha, còn biết quan tâm người !”
Hứa Lưu Liễm lúng túng trừng cô,
“Hạ Vi Lương,ăn cơm ngon cũng ngăn không được miệng của cậu sao?”
Hắn không uống rượu,cầm dĩa tôm qua lột vỏ,đột xong để vào chén trước mặt
cô ,cô cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên,vội vàng thóai thác ,
“Ơ ơ, một mình anh ăn đi,em tự mình bóc vỏ cũng được. . . . . .”
Cô nhất thời chịu không được hắn thân phận hiển hách lại bóc vỏ tôm cho
cô,mặc dù hắn luôn nói rất yêu cô,mặc dù hắn luôn ở trước mặt cô làm
dáng vẻ rất thấp như người bình thường,nhưng cũng không thay đổi được
thân phận hắn hô phong hoán vũ quản lý trời đất.
“Làm kiêu làm kiêu làm kiêu!”
Hạ Vi Lương vừa lên tiếng,
“Hứa Lưu Liễm,cậu đang làm kiêu phải không? Lục lão sư có ý tốt bóc vỏ cậu
cứ ăn,còn làm kiêu nói mình tự bóc,có bản lãnh cậu một tay bóc cho tớ
nhìn một chút?”
Hứa Lưu Liễm thoáng cái lúng túng,cô vừa rồi chỉ
hoảng sợ thuận miệng nói thôi,một cái tay bị băng lại cô hừ hừ nhìn chằm chằm Hạ Vi Lương, trong lòng tức giận nghĩ: “lấy tay bắt cá” a sắc.
Tiểu thuyết tình cảm gì! Để xem cậu sau khi quen bạn trai tớ làm sao
dùng lời cay độc chỉnh lại!
Lục Chu Việt ngồi bên cạnh nhìn hai
cô cãi nhau,vẻ mặt căng thẳng không khỏi buông lỏng,điều này làm cho hắn nhớ tới bọn người Trác Thính Phong, Đường Dục Hàn còn có Diêm Hạo Nam
khi ở chung một chỗ,mặc dù luôn tranh cãi nhưng cũng rất vui vẻ.
Ăn uống no đủ sau về nhà,hai tiểu nữ sinh liền trốn vào căn phòng khách
dành cho Hạ Vi Lương líu ríu hàn huyên không ngừng,lúc hắn đi qua cửa
còn có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng cười khanh khách của cô
còn có giọng nói khoa trương của Hạ Vi Lương.
Ước chừng hơn mười một giờ,hắn từ trong thư phòng ra ngoài gõ cửa hai người ,
“Cũng đã trễ thế này,hai người các ngươi còn không ngủ?”
Thanh âm của cô từ bên trong truyền tới,
“Em hiện muốn ngủ với Vi Lương,anh ngủ trước đi!”
“Không được!”
Hắn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,cái gì đây kể từ khi Hạ Vi Lương tới
cô liền dính chặt Hạ Vi Lương,sự hiện hữu của hắn không còn giá trị,
hiện tại buổi tối cô còn muốn ngủ với Hạ Vi Lương!