Hứa Lưu Liễm vùi sâu trong ngực hắn ngụm lớn thở hổn hển,thân thể rõ ràng mới vừa sâu sắc hưởng thụ qua một lần vui thích,trong lòng lại nổi lên nồng đậm khổ sở.Cô đem mặt dán trên ngực hắn tim đập rối loạn,tại một lần lại một lần hung hăng mắng mình,cô tại sao có thể như vậy,cô tại sao ham mê vui vẻ? Cô làm sao xứng?
Lục Chu Việt giơ tay lên đẩy ra chốt mở bên cạnh trên tường,mượn ánh đèn giữa hành lang hắn nhìn qua vẻ mặt cô không phải thỏa mãn sung sướng sau khi kích tình,mà là khuôn mặt hối hận xen lẫn khổ sở,cơn tức trong lòng nhất thời lại nổi lên,hắn cắn răng một lần nữa đặt cô lên cánh cửa lực mạnh rút ra.
Hắn thở ồ ồ vang lên bên tai,lưỡi quấy trong khoang miệng,cô chỉ có thể nhắm hai mắt không nhìn hắn,liều mạng để cho mình không được suy nghĩ đến hắn nhưng thân thể cô lại theo bản năng cùng hắn ra vào khát vọng hắn.
Dũng đạo hơi dùng lực thật chặc bao trùm vật nóng bỏng của hắn,Lục Chu Việt đã bị cô khiến cho sắp không nhịn được mình,hết lần này tới lần khác cô siết chặt hắn,hắn lực mạnh kéo ra đút vào mấy cái sau ôm cô đi tới giường lớn,cô ngọ nguậy cọ xát cột sống của hắn,không đợi đi tới trên giường đã đặt ở ghế salon bên cạnh,trong miệng tàn bạo rống.
“Hứa Lưu Liễm,anh hiện muộn muốn giết chết em ——”
Hắn nói nghiến răng nghiến lợi tựa hồ thật muốn cùng cô chết trong trận hoan ái kịch liệt này.Nếu như sống mà không thể ở cùng nhau,vậy thì cứ để dây dưa chết với nhau đi,giờ này khắc này trong lòng hắn chỉ có tuyệt vọng.
Cô bị hắn dùng lực mạnh mẽ va chạm căn bản không có khí lực đối chọi hắn,chỉ ôm chặc hông hắn vô lực tiếp nhận,hắn dùng lưỡi cạy môi cô,để cho cô tràn ra một tiếng rên rĩ,cùng cô chen chúc trên ghế salon,lặp lại giày vò người cô sau đó ở bên tai cô thầm ack lẩm bẩm.
“Mở mắt ra! Cô mở mắt ra cho tôi,mở mắt ra xem tôi . . . . . . “
Nếu cô không chịu mở mắt hắn sẽ dùng lực mạnh hơn bình thường,cô bị hắn làm cho phải mở mắt ra,trong con ngươi đen nhánh của hắn cô thấy được ánh mắt mê ly mái tóc mất trật tự của mình,cô cũng nhìn thấy trong mắt hắn tràn thầy tham muốn xen lẫn chút ít đau đớn.
Cô khổ sở nhìn sang nơi khác không có dũng khí nhìn nữa,cô muốn yêu hắn đáng tiếc cô không có tư cách đáp lại tình yêu của hắn.
Tàn nhẫn vùi sâu vào thân thể của cô hắn còn chưa hài lòng,ôm cô đứng lên vứt xuống trên giường,kết quả người cô trơn trượt theo dọc theo giường lớn trơn xuống đất,hắn lật người cô ngược lại,đem cô đặt tại trên mặt thảm từ phía sau tiến quân thần tốc đâm vào cô.
Cô quỳ ở nơi đó vừa tiếp nhận hắn đoạt lấy vừa bắt đầu hu hu khóc ồ lên,hắn cúi người tới phía trước xoay mặt cô lại đi tìm môi cô dùng lực hút,sau đó lại ở bên tai cô bá đạo ra lệnh.
“Gọi tên tôi,van xin tôi,tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
“Việt,Chu Vi. . . . .”
Cô đứt quãng hô lên tên của hắn,mái tóc dài xốc xếch xõa trên lưng tuyết trắng,ở trong mắt hắn hiện ra tuyệt mỹ xinh đẹp,hô hấp của hắn dần dần ồ ồ lên.
“Chu Việt,xin anh buông tha tôi,xin anh dừng lại. . . . . .”
Cô theo động tác của hắn mà không dừng run rẩy,phát ra tiếng cầu khẩn giòn ran,khi tên hắn từ trong miệng cô một lần lại một lần kêu ra,hắn cảm thấy tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân,hắn siết chặc khe mông gầm nhẹ dùng lực rút ra.
Động tác nhanh chóng đến nỗi cô chưa kịp phản ứng,Hứa Lưu Liễm còn chưa kịp tỉnh lại đã bị một lực đẩy ra,ngay sau đó một dòng dịch nóng tưới vào phía sau người cô,cô liền cả người xụi lơ gục dưới thảm.
Hắn rút ra khăn giấy chà lau cho hai người,sau đó ôm cô từ trên mặt đất đứng lên cùng nhau nằm lên mặt giường lớn,cô mệt mỏi quá độ,nằm lỳ ở trên giường thật lâu cũng không có khí lực nhúc nhích.Trong phòng nhất thời yên tĩnh chỉ có thể nghe được hô hấp của hai người,nhưng theo lý trí dần dần trở về trong lòng cô lộp bộp rơi xuống,không để ý đau buốt trên người thoáng cái ngồi trên giường nhìn chằm chằm hắn.
“Lục Chu Việt,anh,anh. . . . . .”
Nếu như cô nhớ không lầm,hắn vừa rồi không có phóng vào cơ thể cô,như vậy cô làm sao mang thai? Lần này không có thành,đại biểu cô còn phải tiếp tục làm cùng hắn,hắn cố ý hành hạ cô sao?
“Tôi sao?”
Hắn tựa tại nơi đó nữa cười nữa không nhìn cô,sau đó giơ tay lên kéo tay cô qua đặt lên mép mập mờ hôn xuống,cô tức giận rút tay mình về,cả người cũng vì tức giận mà run rẩy không thôi.
“Anh không phải nói điều kiện để cứu Phương Đông Thần là sinh con cho anh sao? Nhưng anh không có phóng vào người tôi,tôi làm sao mang thai?”
Hắn ôm cánh tay nhìn dáng vẻ đang tức giận của cô,khóe môi câu khởi nụ cười nhạt,giọng nói không có chút hài hước ngược lại rét lạnh như băng.
“Tôi mặc dù nói bảo cô sinh cho tôi,nhưng không nói lúc nào để cô mang thai” !
Hứa Lưu Liễm khuôn mặt ngạc nhiên nhìn hắn,hoàn toàn không nghĩ hắn lại vô lại thế,thật lâu sau cô phục hồi tinh thần liền nhào tới trên người hắn đánh hắn, khàn giọng hỏi hắn.
“Lục Chu Việt,tại sao anh có thể hèn hạ vậy,anh chẳng lẻ muốn nhìn tiền đồ Phương Đông Thần bị hủy sao?”
Thì ra điều kiện ban đầu hắn nói đã tính toán sẵn,cô sinh con nhưng quyền chủ động có để cô mang thai không thì ở trong tay hắn,nếu như hắn vẫn không để cho cô mang thai,cô vẫn phải ở bên cạnh hắn.
Chuyện này nếu ở lúc trước có lẽ cô sẽ vui vẻ tiếp nhận,nhưng sau đêm hoang đường kia cô hiện tại ở chung một chỗ với hắn chỉ một giây thôi đối với cô mà nói cũng là đau khổ.
Hắn rất nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay nhỏ bé vung đánh lung tung,sau đó hơi chút dùng lực,cả người cô đã bị giật qua nằm trên người hắn,vừa rồi mới trải qua hoan ái thân thể mềm yếu còn mang theo mồ hôi chặc chẽ dán hợp lên lồng ngực lõa lồ của hắn,cô hoảng sợ phát hiện nơi khác của hắn trong nháy mắt trướng to vài phần, cô quên đi tức giận vội vàng lúng túng dời mắt đi nơi khác.
Lục Chu Việt nhìn xuống thấy gương mặt đỏ hồng dựa sát ngực mình,nhịn xuống vọng động muốn xoay người nằm lên cô,giọng nói bình tĩnh.
“Người tôi sẽ cứu nhưng phải xem thái độ của cô ra sao!”
Thật ra chuyện Phương Đông Thần hắn đã sớm an bài người bắt đầu điều tra,cũng không cần gì điều tra,người nào làm hắn cũng đã biết,mà hắn cần tìm bất quá tìm ra người chạm vào máy tính Phương Đông Thần,sau đó chứng minh Phương Đông Thần vô tội,như vậy đủ rồi.
Dĩ nhiên chuyện quan trọng cũng khó khăn nhất cũng chính là bên cục cảnh sát phải có đầy đủ cứng rắng mới thắng được Trần Thanh Sở,hắn đương nhiên có năng lực này,cũng là người duy nhất có năng lực chống đối Trần Thanh Sở ở Ôn Thành.Hứa Lưu Liễm hiểu ý hắn,cô cắn răng đưa mắt lên nhìn hắn,từng câu từng chữ khó khăn mở miệng.
“Tôi đồng ý với anh,nếu như anh cứu được Phương Đông Thần,tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh cho đến. . . . . . sinh con!”
Hắn muốn bất quá chính là thái độ này mà thôi.
Quả nhiên trên mặt hắn trong nháy mắt tràn đầy nụ cười,đưa tay nâng cằm khéo léo của cô lên cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hơi sưng.
“Lúc này mới ngoan sao!”
Thật ra hắn muốn chính là cô tự nguyện mà thôi. Nếu như cô không cam tâm tình nguyện,vậy hắn sẽ hành hạ cô.Cũng tỷ như ban nãy,cô kịch liệt phản kháng hắn nói hắn đừng đụng cô,kích thích hắn thời điểm đạt cao triều rút ra khỏi người cô,đem mầm móng nóng hổi phun sau người cô.
Hứa Lưu Liễm chỉ cắn đôi run rẩy,bực tức giằng co với hắn,hắn đẩy cô ra rời khỏi giường,không chút keo kiệt đem vóc người to lớn để lộ trước mặt cô, sau đó cười ném cho cô một câu.
“Có muốn tắm không?”
Cô chỉ cảm thấy nụ cười kia vô cùng châm chọc,trong lòng vô cùng chua xót.Cô tức giận đau khổ như vậy hắn còn bình tĩnh cười thoải mái,còn xem như không xảy ra chuyện gì hỏi cô muốn tắm không? Nhìn cô đau hắn thấy vui vậy sao?
Cô rất nhanh ôm hai tay của mình sau đó xoay người chui vào trong chăn,sau phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào,cô nhắm lại mắt,một giọt nước mắt nóng theo khóe mắt trợt xuống.
Khi Lục Chu Việt từ trong phòng tắm đi ra cô đã sớm ngủ,thân thể nhỏ nhắn co rúc trong chăn,hắn đau lòng đi đến kéo cô ra,phát hiện trên giối có mảng lớn ẩm ướt không cần nghĩ cũng biết vừa rồi cô mới khóc.Hắn tìm tư thế thoải mái để cô ngủ,sau đó nằm xuống bên cạnh ,ôm cô cùng nhau ngủ.
Hứa Lưu Liễm,anh nên bắt em làm gì bây giờ? Cho rằng sẽ buông tay để cô rời đi,cuối cùng lại phát hiện mình không hào phóng như vậy.