Hứa Lưu Liễm cất bước đi tới phía hắn,hắn vén chân ngồi tựa tại trên ghế,vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm cô,trong phòng ánh đèn mờ ảo xoay tròn trên đỉnh đầu cô cảm giác bước chân mình thiếu tự tin.
Kể từ khi ly hôn hắn thay đổi,lúc trước dáng vẻ hắn âm trầm nhưng cho cô cảm giác hắn sẽ không tổn thương cô,nhưng hôm nay cô sợ hắn,cô cảm thấy hắn rất xa lạ,từ trong mắt hắn nhìn không thấy bất kỳ một tia tình cảm.
Mấy oanh oanh yến yến ngồi bên cạnh hắn tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm cô,các cô dĩ nhiên biết cô gái này từng là vợ trước của hắn,cuộc hôn nhân ngắn ngủi chấn động cả Ôn Thành,nhưng các cô không hiểu hắn ban đầu tại sao coi trọng cô gái gầy gò không có mấy lượng thịt.Các cô lại càng không hiểu sau khi ly hôn lại có bản lãnh làm hắn nổi giận.
Hứa Lưu Liễm đi tới bên cạnh hắn ,oanh oanh yến yến hai bên cũng không tránh chỗ cho cô vào,hắn thì không nói chuyện,cô không thể làm gì khác hơn lúng túng đứng ở nơi đó,mới vừa giương mắt chạm phải mắt hắn hắn chỉ thấy hắn chợt đứng lên đưa tay kéo cô qua,một giây cô thoáng cái ngã ngồi trên đùi hắn.
Mấy người chung quanh thét chói tai lên,hắn thì ôm người còn hoảng sợ vào trong ngực cúi đầu hôn,cô theo bản năng níu chặt vạt áo hắn, nửa kinh ngạc nửa mờ mịt để mặc hắn hôn. Trong phòng nháy mắt yên lặng như tờ,trừ trên màn hình lớn như cũ nổi lên ca khúc man mác buồn.
Mấy người bên cạnh còn có bọn người Trác Thính Phong kinh ngạc với động tác hắn,bởi vì hắn từ trước đến giờ không phải loại người thích đem tình cảm biểu lộ ra bên ngoài,Lục Chu Việt cũng không quản xem bọn họ ra sao,bàn tay lớn nâng đầu cô lên một bàn tay còn lại thì giữ chặt vòng eo cô dùng sức kéo vào trong ngực ,hận không được hòa cô vào cơ thể mình.
Bởi vì chung quanh có nhiều người đang nhìn,cô rất thẹn thùng,theo bản năng muốn tránh né,mỗi lần cô mới rút lui về sau một chút hắn đã cúi người lên trước một chút,chút ít mùi rượu thủy chung không có rời khỏi môi cô,cho đến cô ngưỡng thắt lưng rất khó chịu mới ngưng trốn tránh động tác.
Hắn hôn rất mạnh,hút môi cô đau đớn đồng thời còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên mập mờ,cặp tay càng hận không được thăm dò vào quần áo cô hảo hảo sủng ái thân thể cô,mấy cô gái bên cạnh tuy nhìn quen cảnh mây mưa cũng không khỏi đỏ mặt vọt sang bên cạnh.
Trác Thính Phong ở một bên buồn bực lầm bầm.
“Xong xong,muốn chảy máu mũi quá. . . . . .”
Emma,đây quả thực là một bức tranh Xuân cung sống a.
Hứa Lưu Liễm thì hận không được mau biến mất,ánh mắt nóng bỏng của người chung quanh không sao cả,khó xử nhất chính là cô ngồi trên đùi hắn,hắn vừa rồi ôm cô cọ sát lẫn nhau,cô cảm thấy nơi nào đó của hắn đã cứng rắn,cách vải vóc cô có thể cảm nhận được nó nóng hổi như muốn đâm xuyên qua da thịt cô.
“Chu Việt. . . . . .”
Cô nhân lúc hai người thở lấy hơi vội vàng lên tiếng cầu khẩn hắn.
“Đừng như vậy. . . . . .”
Còn như vậy nữa cô thật sẽ không dám gặp người,cô không phải loại người thích đem chuyện tư mực trưng ra ngoài.
Trong mắt cô mang theo cầu khẩn cùng sợ hãi,môi mềm mại run rẩy lướt qua hắn,giọng nói bởi vì qua một phen nóng bỏng mà hơi mềm mại,Lục Chu Việt cảm giác cả người mình run rẩy một chút,thở hổn hển một chút sau chợt buông lỏng cô ra,đẩy cô sang chỗ trống bên cạnh,Ack rống một tiếng.
“Hát đi!”
“Em không biết hắn. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm ngồi ở chỗ đó có chút khó xử nhìn hắn,cô hiện tại căn bản không có dũng khí nhìn người khác,chỉ cảm thấy mặt mình đỏ đến rát.
Cô thật không biết ca hát,mỗi lần cùng Hạ Vi Lương đi hát karaoke,cô cơ hồ chỉ ngồi bên cạnh nhìn,thỉnh thoảng có bài đặt biệt thích mới hát. Không giống Hạ Vi Lương chỉ cần có bài hát là cô ấy mặc sức hát,cho dù không thể hát toàn bộ nhưng hát được một số câu.
“Không biết hát cũng phải hát!”
Hắn tức giận trả lời cô,cô gái bên cạnh phụ họa theo.
“Đúng đấy,Lục tổng cũng đã lên tiếng,không biết hát cũng phải hát,hơn nữa ở trường hợp này có thể không hát sao?”
Cô nhìn thấy mặt hắn không một chút thỏa hiệp,do dự một chút đi đến bấm một ca khúc,đây là nhạc đệm một bộ phim truyền hình,phim nói về hai người rõ ràng rất yêu rồi lại không thể ở chung một chỗ,phim này từng làm cô khóc rất nhiều,cô không nghĩ đến một ngày nào đó chuyện lại xảy ra trên người mình.
“Rõ ràng rất yêu rồi phải chia lìa,anh chỉ còn nỗi nhớ,tình yêu đã sớm hòa vào hơi thở.”
“Mặc dù rất cố gắng để quên mất,lòng lại không chịu bỏ qua em,thật xin lỗi,đồng ý sẽ không yêu em nữa, nhưng anh không cách nào làm được.”
Màn hình lớn chiếu lên hình ảnh phim truyền hình,rõ ràng hai người mặt đối mặt uống nước vong tình,xoay người liền dụng công ép mình phun ra,một thì không uống cạn,ai cũng không muốn quên,cô đứng bên cạnh hát rõ ràng bình thường hát đến chỗ này cô đã rơi lệ đầy mặt,hôm nay không biết tại sao lại rất bình tĩnh,có lẽ đã trải qua đau khổ cực điểm giờ rất bình tĩnh.
Không đợi cô hát xong đã bị hắn đi tới kéo đi ra ngoài,bước chân cô có chút lảo đảo nhưng trầm mặc không nói lời để hắn kéo về phía trước,hắn đưa cô vào thang máy trực tiếp lên phòng tầng cao nhất,dọc theo đường đi hai người không có nói chuyện,cô chỉ cảm thấy tay mình bị hắn nắm đến sắp gãy.
Sau khi đến cửa phòng hắn một cước đá cửa phòng một cái xoay người đã đặt tại cô trên cửa,thậm chí không kịp mở đã đè lên người cô giọng nói bình tĩnh.
“Hát bài hát vừa rồi có ý gì?”
Hắn không phải nghe không hiểu ca từ,cái gì rõ ràng rất yêu nhưng phải chia lìa?Cô yêu sao? Nếu cô yêu,hắn làm sao có thể thả cô rời đi? Hắn cần gì phải giày vò cô buộc cô thừa nhận yêu hắn?
Hứa Lưu Liễm trong lòng đau đớn một chút sau đó hoảng hốt dời ánh mắt sang nơi khác.
“Không có ý gì,em chỉ biết bài hát này thôi. . . . . .”
Dáng vẻ cô thế này làm sao mở miệng nói yêu hắn được?Cô hiện tại chỉ muốn hắn nhanh cứu Phương Đông Thần,sau đó cô không muốn có bất kỳ liên quan đến hắn,coi như phải mang thai sinh con cho hắn,cô cũng muốn trốn xa hắn.
Lục Chu Việt bị cô chọc tức đến điên cuồng,rõ ràng hắn thật vất vả cảm nhận được tình cảm của cô,nhưng cô hết lần này tới lần khác vô tình phủ nhận,cho nên hắn nghiến răng hét tên cô.
“Hứa —— Lưu —— Liễm ——” Sau khi tiếng nói bật ra đồng thời hắn xé rách áo cô,cởi áo lót của cô,bàn tay to dò xét qua thô lỗ xoa nắn hai vú cô,vừa mạnh vừa dùng lực làm cho cô ngăn không được lên tiếng kêu đau,hắn ngăn ngừa môi cô không để ý tới cô cầu xin tha thứ đưa tay đến nút quần.
Hứa Lưu Liễm nhớ tới một màn không chịu nổi với Trần Thanh Sở,thoáng cái từ đầu lạnh đến chân,cô trốn tránh đẩy hắn ra.
“Đừng đụng tôi! Xin anh đừng đụng tôi ——”
Cô nghĩ tới thân thể này từng bị Trần Thanh Sở chạm qua hôm nay ở dưới người hầu hạ hắn,đã cảm thấy không công bằng với hắn.
Lục Chu Việt nghe hô to rồi trốn tránh,trong bóng tối một đôi trong con ngươi tràn đầy đau đớn,cô thật . . . . . . không muốn hắn đụng cô? Trước kia ở chung một chỗ nếu cô không tình nguyện cũng chưa từng bài xích nhiều như thế,nhưng hôm nay. . . . . .
Hắn gần như tuyệt vọng gở ra vật che chắn cuối cùng trên người cô,giơ một chân cô lên cao cơ hồ không có màn dạo đầu lên xông ào vào thân thể cô,cô vì khó chịu mà kêu rên một tiếng sau cắn chặt đầu vai hắn,cô khổ sở không phải bởi vì hắn bắt buộc,mà bởi vì cảm giác của mình.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn yêu cô,lúc ban đầu mãnh liệt đâm vào mấy cái phát tiết cơn giận trong ngực,phát hiện cả người cô cứng ngắc run rẩy liền bế cả người cô dán lên cửa,sau đó cúi đầu hôn môi cô,dùng đầu lưỡi của mình dây dưa cùng cô,để cô không có khí lực bật ra bất kỳ thanh âm đau đớn nào.
Bàn tay của hắn đưa lên lưng cô,trên xương sườn,bên hông,khe mông,vuốt phẳng,tự do vuốt ve,lưỡi của hắn từ môi cô trượt đến xương quai xanh,sau đó là mềm mại trước ngực,hắn mở miệng ngậm đầu phấn hồng đã sớm đứng thẳng từng chút từng chút đánh chuyển,nóng rực tiến sâu vào trong cơ thể cô,thân thể vốn cứng ngắc từ từ bị hắn làm mềm mại.
Hứa Lưu Liễm cảm giác trong cơ thể mình giống như có mồi lửa hừng hực thiêu đốt,từ nơi hai người chặc chẽ kết hợp lan tỏa đi,thiêu sạch lý trí của cô,không chịu nổi nồng đậm kích tình cô vô lực trườn lên ôm vai hắn,hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Hắn nhận thấy cô khác thường,hai tay bắt lấy eo cô tăng thêm lực đạo va chạm,chân cô thật chặc vòng sang eo hắn đưa thân thể về phía hắn phối hợp để hắn tiến vào sâu hơn.Vật nóng hổi cứng rắn chống nơi mẫn cảm nhất,dưới bụng một trận kịch liệt co rút cô vịn hắn phóng ra mình.