Hứa Lưu Liễm không có vùng vẫy nhìn khuôn mặt tức giận khóe miệng cô vung lên nụ cười khổ sở.
“Đúng!Tôi hiện tại rất muốn chết,ngài bóp chết thành toàn tôi đi,thay vì sống đau khổ không bằng chết đi!”
Hắn níu lấy vạt áo cô dùng lực siết chặt,trong mắt tràn đầy giễu cợt.
“Mới như vậy thôi mà không chịu nổi rồi sao?”
Cô mới như vậy đã muốn chết? Cô có nghĩ đến cô đã tổn thương hắn bao nhiêu lần,hắn chẳng phải chết mấy chục lần rồi sao?
Hứa Lưu Liễm không muốn tiếp tục giằng co với hắn,chẳng qua chậm rãi nhắm nghiền hai mắt,trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là đau đớn mệt mỏi.Đúng vậy, cô không chịu nổi.Cho đến giờ phút này cô mới hiểu được,phải kiên cường thế nào mới chịu được bị người yêu tổn thương,những năm này hắn làm sao chịu được?
Bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh,vạt áo cô bị hắn chợt buông ra,sau đó là tiếng bước chân hắn rời đi,thân thể cô bởi vì quán tính đụng phải trên tường,cô vô lực trợt từ vách tường xuống,ai tới nói cho cô biết cô nên làm sao bây giờ?
Ở bệnh viện theo mẹ Phương Đông Thần cả đêm,ngày thứ hai thời điểm chuẩn bị giải phẫu bệnh viện bỗng nhiên có bác sĩ giỏi đến,cô mơ hồ đoán được có thể là theo ý hắn đến,bởi vì bọn họ đang ở bệnh viện Đường Dục Hàn ,với lại bên ngoài cũng không phải không biết ông trùm sau lưng nắm giữ bệnh này là ai,cô cũng sau này mới biết.
Bác sĩ nhìn trường hợp bệnh,rồi mỉm cười với hai người bất an
“Đây đối với tôi mà nói bất quá chỉ một tiểu phẩu,yên tâm đi, nhất định sẽ bình an vô sự !”
Thời điểm giải phẫu đang tiến hành Hứa Lưu Liễm nhận được một cú điện thoại,là tiểu Điềm gọi tới,cô thật vất vả mới nhớ tới cô gái có nụ cười ngọt ngào ở thành phố N,giọng tiểu tiểu Điềm rất lo lắng.
“Lưu Liễm tỷ,Đông Thần có phải xảy ra chuyện gì không,em mấy ngày lên MSN không thấy hắn,gọi điện thoại cho hắn cũng không được. . . . . .”
Không có ai biết cô mỗi ngày chỉ cần có thể ở MSN thấy hắn đã cảm thấy hạnh phúc,buổi tối luôn làm bộ như lơ đãng gọi nói chuyện phiếm với hắn,chỉ cần hắn nói một câu ngủ ngon,như vậy cô chắc chắn sẽ có một đêm mộng đẹp.
Biết trong lòng hắn có cô gái khác,cho nên không đến quá quá gần,không dây dưa không mập mờ,đến khi hắn gặp khó khăn vô oán vô hối giao ra,tựa như lần đó ở thành N hắn bị thương nhập viện cô cực nhọc ngày đêm,không yên tâm một mực bên cạnh chăm sóc hắn,sau khi hắn xuất viện lại yên lặng lui trở về vị trí bạn bè.
Hắn chỉ nói cảm ơn cô,cô chỉ nói không sao cười cười,nói chỉ giúp đỡ bạn bè thôi,cô không muốn hắn bởi vì cảm kích mà miễn cưỡng quen cô. Nữa sau hắn từ chức trở lại cố hương Ôn Thành,cô khổ sở len lén khóc một trận,từ đó chỉ có thể mượn MSN duy trì liên lạc với hắn,chỉ cần biết chút tin tức hắn là được.
Mấy ngày nay không thấy hắn đăng ký,cho nên trực giác nói cho cô biết,hắn có thể xảy ra chuyện gì,vội vàng gọi điện cho Hứa Lưu Liễm.
Hứa Lưu Liễm nhất thời không biết trả lời thế nào,nói thật thì sợ cô lo lắng,gạt cô ấy lại sợ cô sớm muộn gì có một ngày sẽ biết,cô cũng kinh ngạc tiểu Điềm nhạy cảm chuyện hắn như vậy.
Tiểu Điềm thấy cô không trả lời,lo lắng không thôi.
“Thật sự xảy ra chuyện gì sao? Lưu Liễm tỷ,chị cứ nói cho em biết,nếu không em sẽ lo lắng chết !”
Hứa Lưu Liễm cầm lấy điện thoại đi sang một bên,khó khăn đem việc xảy ra nói cho tiểu Điềm nghe,tiểu Điềm vừa nghe xong nói thẳng.
“Lưu Liễm tỷ,chú Phương giờ có khỏe không? Em ngay bây giờ sẽ lập tức tới Ôn Thành giúp chị chăm sóc bọn họ?”
Hứa Lưu Liễm không nghĩ cô sẽ nói vậy vội vàng cự tuyệt.
“Không cần,em không phải còn đi làm sao? Từ xa vậy đi tới ——”
Lời cô còn chưa nói hết đã nghe tiểu Điềm kiên quyết nói.
“Em hiện tại lập tức đi xin phép,nếu không từ chức cũng được!”
Sau đó cô liền cúp điện thoại,Hứa Lưu Liễm nhìn điện thoại bị cắt đứt,bỗng nhiên thay Phương Đông Thần cảm thấy vui mừng,tiểu Điềm là một cô gái tốt,cô ấy không để ý hắn còn đến chăm sóc hắn,bất kể hắn đang ở tù thân bại danh liệt cũng ngàn dặm xa xôi tới chăm sóc cha mẹ hắn,hi vọng hắn có thể biết quý trọng.
Giải phẫu quả thật rất thành công,khuôn mặt đau buồn của mẹ Phương cuối cùng tiêu tán một chút,tiểu Điềm buổi trưa đến Ôn Thành,trực tiếp chạy tới bệnh viện,không đến khách sạn,Hứa Lưu Liễm vốn để cô ở nhà mình,nhưng cô kiên quyết ở khách sạn mấy ngày là được
Mẹ Phương rất buồn bực thân phận tiểu Điềm,bởi vì bà chưa từng nghe con mình nhắc tới cô gái này,bà chỉ biết con trai mình yêu mến Hứa Lưu Liễm,tiểu Điềm chỉ cười nói mình là đồng nghiệp trước kia của Phương Đông Thần Phương mẫu nhìn cô một cái sau như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Bởi vì có tiểu Điềm giúp đỡ,Hứa Lưu Liễm cuối cùng dễ dàng một chút,trước hết về nhà nghỉ ngơi một chút,tối hôm qua ở bệnh viện cả đêm đầu cô đau đến sắp vỡ tung.Khi…tỉnh lại đã là buổi tối,cô ngồi ở trên giường nắm điện thoại di động do dự hồi lâu mới bấm điện thoại gọi cho hắn,mặc dù tối hôm qua chọc giận hắn nhưng vẫn phải đối mặt,không thể bỏ mặt Phương Đông Thần.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người đón lên,bên kia truyền đến thanh âm ồn ào giống như đang trong quán bar,cô nghe được có tiếng cười ha ha của Trác Thính Phong,còn có giọng oanh oanh yến yến,cô cảm thấy ngực có chút buồn bực,cô không phải không biết loại đàn ông như bọn họ rất được phụ nữ hoan nghênh .
Bất quá không đợi cô mở miệng nói gì hắn đã không kiên nhẫn ném cho cô một câu.
“Tôi hiện tại không có hứng!”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Cô nắm điện thoại di động ở trên giường ngồi thật lâu mới phục hồi tinh thần,cô cảm giác nhẫn nại của cô bị hắn dùng hết,nếu như hắn còn hành hạ cô tiếp,cô thật không biết nên làm sao bây giờ,chẳng lẽ thật phải đi cầu Trần Thanh Sở?
Đứng lên sắp xếp một chút rồi gọi điện thoại chi tiểu Điềm,biết được hai người ở đó còn chưa ăn cơm cô vội vàng nấu chút cháu làm vài món thức ăn bỏ vào trong hộp giữ ấm vội vã chạy đến bệnh cơm,vì cô làm cho nhiều người vô tội mắc họa,nghĩ thôi đã cảm thấy rất đau lòng.
Kết quả đi đến nửa đường lại nhận được điện thoại hắn gọi tới,cô cầm lấy điện thoại di động nhìn điện thoại làm cho người ta quen thuộc nhưng hoảng sợ,thật lâu cũng không có dũng khí đón ,bởi vì kế tiếp cô không biết hắn sẽ nói gì tổn thương mình.
Cho nên thời gian cô thất thần tiếng chuông vang lên đột nhiên dừng lại,cô do dự không biết có nên gọi lại cho hắn không,bất quá không đợi cô quyết định,điện thoại kia lại gọi đến,lần này cô biết mình không có lựa chọn khác đành phải nhận.
“Lập tức đến quầy bar Bạc Hà !”
Quần bar Bạc Hà,là quán bar đêm nổi danh ở Ôn Thành,nơi đó Hạ Vi Lương thích nhất,có nhiều lần nửa đêm cô bị Hạ Vi Lương gọi điện đánh thức đến đó uống say mèm rồi trở lại,cho nên cô cũng không xa lạ, chẳng qua là. . . . . .
Cô nhìn hộp giữ ấm trong tay,có chút khó xử nói.
“Em hiện tại có việc,một lát nữa qua được không?”
Hắn nói bảo cô lập tức đi,nhưng cô không thể xách hộp giữ ấm đến nơi đó,hơn cũng không thể bảo tiểu Điềm ra ngoài mua cơm,lời cô còn chưa nói đã nghe hắn rống to.
“Lời tôi nói không lập lại lần thứ hai!”
Sau khi cúp điện thoại cô cắn cắn môi,vẫn đi đến bệnh viện trước,đem hộp giữ ấm đưa cho tiểu Điềm rồi hỏi thăm chút tình trạng bác Phương có hay chuyển biến tốt đẹp không sau đó vội vã rời đi.Đợi cô đến Bạc Hà đẩy ra cửa phòng của hắn, Trác Thính Phong cùng mấy người bên trong sửng sốt.
Diêm Hạo Nam bởi vì chuyện giáo huấn Trần Thanh Sở cũng tới Ôn Thành,bốn người trong có ba tới chỗ này,Đường Dục Hàn dĩ nhiên cũng theo chân bọn họ đến đây,dù sao giữa bọn họ cũng rất ít có cơ hội gặp cô.
Trác Thính Phong cùng Đường Dục Hàn nhìn cô thở hổn hển đứng ở cửa,vừa nhìn hắn gương mặt lạnh lẽo ngồi ở chỗ đó,nhất thời hiểu đã xảy ra chuyện gì,sau đó đồng thời có vẻ mặt “Ngươi hết thuốc chữa” nhìn thoáng qua Lục Chu Việt sau liền quay đầu đi,Diêm Hạo Nam oán hận nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lục Chu Việt rống.
“Lục lão đại,anh ——”
Người nào không biết cô từng tổn thương hắn sâu cỡ nào,hắn thế nhưng quay lại với cô ta!
Lục Chu Việt không nhìn phản ứng ba người bọn hắn,mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó nói.
“Tôi nói lập tức,người nào cho cô nữa giờ sau mới đến? Từ nhà cô tới đây phải tốn nữa tiếng sao?”
“Em đưa cơm đến bệnh viện . . . . .”
Hứa Lưu Liễm thật thà nói,hi vọng hắn có thể rộng lượng biết cô khó xử,ai ngờ hắn chẳng qua nhếch môi cười lạnh.
“Hừ,cô thật đúng làm đủ bổn phận!”
Sắc mặt cô có chút khó coi,cắn môi đứng ở nơi đó không nói thêm gì nữa,cô đã nhìn ra hiện tại cô nói gì cũng sai,làm cái gì cũng sai,cho nên không bằng trầm mặc.
“Tới đây!”
Lục Chu Việt nhìn thoáng qua cô buông thỏng mắt đứng nơi đó trong lòng càng tức hơn.Bởi vì nhìn cô không nói thật ra trong lòng đầu ý kiến,nếu đổi lại trước kia cô đã sớm nhanh mồm nhanh miệng phản kích ,hiện tại bất quá cô đang có chuyện cầu hắn cho nên mới nén giận .