Land Rover màu xám
bạc vững vàng chạy ở trên đường,trong xe một mảnh tĩnh lặng,giữa hai
người khó được gió êm sóng lặng tâm bình khí hòa như vậy. Hứa Lưu Liễm
đột nhiên cảm giác được áp lực,thời điểm cô thấy khó chịu thì nghe được
hắn nhẹ giọng mở miệng,”Muốn đi nơi nào?”
Cô cau mày nghĩ hồi lâu phun ra hai chữ, “Quầy rượu!”
Không phải mọi người đều nói rượu có thể giải sầu sao?
Hắn nghe vậy chỉ quay đầu lại nhìn cô thật sâu, đáy mắt xẹt qua tia thú vị
liền đạp xuống chân ga nhanh chóng chở cô đến quán bar nổi danh nhất Ôn Thành, hắn dĩ nhiên không có quên ba năm trước đây cô say rượu chạy đến chổ hắn hồ nháo một đêm.
Màn đêm buông xuống ánh đèn rực rỡ mới
lên,trong quán rượu xa hoa truỵ lạc tiếng nhạc rung trời, hắn sợ cô
không thích ồn ào nên hắn muốn đưa cô vào phòng nhưng cô sống chết mặc
kệ,hắn không thể làm gì khác hơn là theo cô tìm chổ hẻo lánh ngồi xuống.
Cô một hơi uống ba ly rượu: Long Thiệt Lan nhật xuất,lam sắc Yêu Cơ, trường
đảo băng trà,cũng không để ý đến hắn tự mình lấy một ly ở nơi đó
uống,mái tóc đen nhánh được cô vén lên tai nói không nên lời phong
tình,hắn chẳng qua uống chút rượu cũng không ngăn cản cô nheo mắt ôm
cánh tay ngồi ở đối diện nhìn cô uống.
Hắn lúc này giống như thợ
săn đang từ từ buộc chặc vòng vây,đợi đến cô cuối cùng cam tâm tình
nguyện tung người nhảy xuống để hắn bắt, cho nên hắn sẽ không ngu đi đến đả thảo kinh xà.
Chén thứ nhất uống vào Long Thiệt Lan nhật
xuất,cô đã có chút say rượu,lắc lắc cái ly trống rỗng tự mình lẩm bẩm, ” Long Thiệt Lan nhật xuất tựa như cô bé mười tám tuổi ,mùi vị vi ngọt
rồi lại có chút phản nghịch. . . . . .”
Con ngươi của hắn chợt
buộc chặc,đang nhớ lại khi cô mười tám tuổi,một cô bé ngọt rồi lại vô
cùng phản nghịc h. Rõ ràng có nụ cười rực rỡ sôi nổi,nhưng vẻ ngoài luôn lạnh như băng và hờ hững, một nữa như lửa,một nữa lại như băng.
Khoảng thời gian hắn thất thần cô đã đem ly trường đảo băng trà ngửa đầu uống
xuống, có lẽ là uống quá nhanh,cô ngụm lớn ho khan mơ hồ sặc ra nước mắt ,cô nói,
“Trường đảo băng trà,mùi vị rất đáng nhưng rất gần sát thực tế!”
Cô gục ở trên bàn loạng choạng nhìn ly rượu trong suốt ha ha cười, “Nhân
sinh không phải như một ly rượu đáng sao, như thế nào cũng phải uống
vào,thầy nói có phải hay không, Lục lão sư?”
Cô say
khướt giương mắt cười với hắn,hắn nhìn nụ cười sáng rỡ kia cảm thấy vô
cùng chướng mắt,bởi vì cô cười với hắn không phải là phát ra từ nội tâm , cho nên không lạnh không nóng ném cho cô một câu, “Hứa Lưu
Liễm,em có thể đi làm nhà văn!”
Cô đầu tiên là sửng sốt một
chút, nhưng ngay sau đó hiểu được hắn đang châm chọc cô vừa rồi bình
luận mấy rượu kia,không khỏi cười khanh khách lên, Nhà văn? Đây chính là Hạ Vi Lương thích nhất,em nhưng không thể đoạt chén cơm của cô ấy,giấc
mộng của em là làm cái kiến trúc sư ——”
Nói tới đây tựa hồ ý thức được bản than nói quá nhiều với hắn,cô chợt ngừng lại quay đầu đi chỗ khác trầm mặc .
Lục Chu Việt không phải không thừa nhận,cô cười lên bộ dạng rất mê
người,đôi mày cong cong giống như là một trận gió xuân lướt nhẹ qua đồng ruộng, nhưng muốn nhìn thấy cô nở cười thật sự với hắn là quá xa xỉ,
mỗi khi cô cười với hắn đều là châm biếm và xem thường.