Hai người ở nơi đó ngồi một lát,đột nhiên có người quen hắn đi đến gần,”Lục tổng,hôm nay cô gái này rất phù hợp,trẻ tuổi ít nói, nhìn vẻ mặt lạnh
như băng tựa như một đóa hoa hồng có gai,làm cho người nào có loại vọng
động muốn ngắt lấy sẽ bị gai đâm!”
Người nọ còn đang xoa cằm
nhìn xoi mói Hứa Lưu Liễm,chung quanh mấy người cũng đi theo phụ họa ,
sắc mặt Lục Chu Việt bỗng dưng chìm xuống, lông mày hắn nhếch lên lướt
qua mấy người kia,
“Cút!”
Những người này ngày thường có
lui tới làm ăn với hắn,cũng từng đi uống qua rượu xã giao qua,trong
trường hợp này đàn ông trong lúc ngồi cùng một chỗ khó tránh khỏi có
mang theo bạn gái,hắn thường chẳng qua là tiện tay gọi,cả đêm xã giao
hắn thậm chí không biết cô gái bên cạnh dung mạo ra sao.
Chẳng qua hôm nay người này là cô,cho nên hắn không có bất kỳ tâm tình đàm tiếu cùng đám người đó.
Những người đó vừa nhìn hắn thay đổi sắc mặt cũng biết chuyện có chút không
ổn, ngượng ngùng cười mấy tiếng liền vội vàng rời đi. Dù sao ngày thường ấn tượng mọi người về hắn là ôn hòa hữu lễ chứ chưa từng có người
thấy dáng vẻ âm trầm này.
Cho dù có chút uống rượu say Hứa Lưu
Liễm cũng biết hắn tại sao tức giận,không phải là bởi vì cô bị mấy người kia đùa giỡn chứ, nhưng cô như cũ ở nơi đó cười như không có việc gì
bắt đầu nói mát, “Lục lão sư,xem ra thầy trước kia mỗi lần tới chỗ này
đều đưa theo những cô gái khác nhau,như thế nào? Là những cô gái trước
kia ? Hay là em nha?”
Cô cố ý nói rất hay giống như các cô gái
không chịu nổi lúc trước,mỗi một lần đối mặt hắn đều ngôn ngữ cay nghiệt châm chọc làm hắn đau lòng đã thành thói quen của cô, bởi vì nếu không
như vậy cô cảm thấy mình rơi vào bên trong cái bẫy hắn giăng.
Quả nhiên lời cô vừa dứt hạ chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng hung hăng trợn mắt
nhìn cô một cái,cô nhất thời có loại cảm giác không rét mà run, vội vàng bưng lấy ly cuối cùng trên bàn lam sắc Yêu Cơ ngửa đầu uống xuống,
không đợi bình phẩm mùi vị ly xanh thẳm xinh đẹp hắn ngồi đối diện bỗng nhiên đứng dậy,kéo cô sải bước đi vào trong phòng.
Cô vốn đã
uống đến choáng váng bây giờ lại bị hắn dùng lực mạnh kéo,ngay cả sức
giãy dụa cũng không có đành để hắn kéo vào trong căn phòng xa hoa sau đó lại bị không chút nào thương tiếc ném lên ghế sa lon,đang lúc đầu cháng váng cô nghe được giọng nói hắn xen lẫn tức giận nói với người nào đó,
“Các ngươi đi ra ngoài trước!”
Trong phòng có mấy người là bọn người Trác Thính Phong,phòng này bị mấy người bọn họ bao hết hàng năm,người nào gặp phải chuyện phiền lòng gì thì
cùng đến nơi này uống chút rượu đánh bài tâm sự giải buồn, lúc này mấy
người kia thấy cô gái nhỏ đi vào nhất thời sợ hết hồn.
Trác Thính Phong nheo mắt liếc nhìn khuôn mặt cô bé bị tóc che kín gục ở trên ghế sa lon, ngồi ở đằng âm thầm mở miệng, “Lục tổng, ngài đuổi theo tình
yêu, có thể so với tám năm kháng chiến!”
Hắn từ trước đến giờ
không chấp nhất với cô bé kia,hắn không rõ cô bé kia ngoại trừ trẻ tuổi
chút thì có cái gì tốt,đáng giá để hắn… nhiều năm qua vì cô hao hết tâm
tư. Ba năm trước đây hắn nói buông tay để cho cô bé kia theo đuổi tự do
và hạnh phúc hắn cho là tên kia đã buông xuống,hôm nay lần nữa thấy bóng dáng cô bé kia, hắn đối với người bạn này coi như là hoàn toàn tuyệt
vọng.
Lục Chu Việt bị lời không đúng không sai của hắn kích thích đến cầm lấy một chai rượu trên bàn đập qua rống lớn một tiếng, “Đi ra
ngoài!”
Đúng vậy,cô học trung học đệ nhị cấp ba năm hơn nữa ba
năm đại học,suốt sáu năm,còn có hai năm nữa thật đúng là vượt qua tám
năm kháng chiến. Nếu qua hai năm nữa cô có thể yêu hắn như vậy cũng
đáng, nhưng là chỉ sợ tám năm kháng chiến kiên trì cuối cùng đả động
không được trái tim nguội lạnh của cô.