Cô giống như đứa bé mặt tươi như hoa vui vẻ dâng vật quý cho hắn,cao hứng
phấn chấn,trên khuôn mặt xinh như hoa… nở nụ cười tràn đầy sức sống,kể
từ khi ở chung với hắn đây là lần đầu tiên cô cười vui vẻ như vậy,Lục
Chu Việt dường như xuất thần nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô,đưa tay
đón bản thảo trong tay cô.
Giờ khắc này hắn cảm thấy cho dù bảo hắn chết vì cô cũng đáng.
Hắn đem bản thảo trong tay cô đặt trên bàn rồi đưa tay kéo tay cô,
“Trước không vẽ gì hết,chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Trong giọng nói của hắn tất cả đều là yêu thương,bản thảo quan trọng thế nào
cũng không bằng sức khỏe của cô,hắn không nỡ để cho cô chịu chút xíu ủy
khuất nào.
Hứa Lưu Liễm vội vàng lắc đầu,
“Anh đi ăn trước đi, em làm xong bản vẽ này mới ăn!”
Thiết kế thật ra toàn dựa vào linh cảm,lúc này linh cảm của cô đang tuôn ra muốn một hơi hoàn thành bản vẽ.
“Anh không bảo các em nhanh ra bản vẽ,tại sao liều mạng vậy!”
Hắn không thanh minh kéo tay cô đi ra ngoài,cô đành phải từ bỏ,nhìn thoáng
qua bản vẽ vẫn chưa xong,biết điều một chút đi ăn trưa với hắn.
Nhìn cô vội vả trở về vẽ,hắn đưa cô đến ăn bò bít tết không tốn nhiều thời
gian,vừa lúc đó cũng là món cô thích nhất. Hai người vừa ngồi xuống đã
nhận được điện thoại Phương Đông Thần gọi đến,
“Lưu Liễm,em bữa nay tại sao không xuống phòng ăn?”
“Ưm. . . . . .”
Cô lúng túng nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi đối diện cau mày không vui,
“Buổi trưa hôm nay em ăn bên ngoài . . . . . .”
“Ờ!”
Phương Đông Thần trong giọng nói có chút thất vọng,
“Vốn còn muốn thừa dịp trong khoảng thời gian đó thảo luận một chút chuyện thiết kế!”
Nhắc tới dự án thiết kế cô thật hưng phấn,đây chính là nhiệt tình yêu thương làm việc điên cuồng,
“Đông Thần,hay như vậy đi,buổi sáng em sẽ thử vẽ một chút bản thiết kế,sau
khi tan việc em đến bộ phận thiết kế tìm anh,đến lúc đó chúng ta thảo
luận một chút!”
Nghe cô nói như vậy Phương Đông Thần không nói gì nữa, chỉ dặn dò bảo cô từ từ ăn sau cúp điện thoại. Cô cúp điện thoại
vừa ngẩng đầu liền thấy người đối diện sắc mặt không vui,cô dĩ nhiên
biết hắn tại sao không vui,hắng giọng một cái cô nhìn chăm chú vào hắn
vẻ mặt nghiêm túc nói,
“Yên tâm đi Lục lão sư,trong quá trình hợp tác với Phương Đông Thần,em lúc nào cũng ghi nhớ thân phận mình đã lấy chồng!”
Cô có đôi khi thật rất hoài nghi,người đàn ông này là tổng giám đốc Lục
thị ngày thường trầm ổn rộng lượng kia sao?Tại sao trên phương diện tình yêu hắn hẹp hòi muốn chết,chẳng qua cô có thể hiểu được,nếu yêu một
người sẽ hận không được đem cô ấy cất giấu một mình độc chiếm,không để
cho người khác có một chút cơ hội.
Lục Chu Việt vừa rồi quả thật
trong lòng không vui,nhưng lúc này lại bị lời nói nghịch ngợm của cô
chọc cho không vui trên mặt thoáng cái biến mất,thậm chí còn nhẹ nhàng
nở nụ cười,từng lời hắn nói giống như ra lệnh cô,nhắc nhở cô lúc nào
cũng không nên quên mất thân phận của mình, hôm nay bị cô dùng phương
thức như thế nói ra,thật đúng như cách một thế hệ.
Hắn có đôi khi thậm chí nghĩ,cô gái kia say này ngàn vạn không nên giết hắn,nếu như cô thật giết hắn,hơn nữa còn nhân lúc cười tươi ra tay,hắn sẽ hoàn toàn
không có sức chống cự chỉ có để mặt cô cấu xé.
Hứa Lưu Liễm nở nụ cười với người bưng bít tết lên uống một ly rượu khai vị nhìn hắn nói,
“Lục lão sư,mặc kệ như thế nào hôm nay cũng muốn cám ơn anh! Cám ơn anh cho
em một cơ hội phát huy mình, cho em một cơ hội chứng minh mình, thật cám ơn. . . . . .”
Thời điểm nói đến lời cuối cùng giọng cô bỗng
nhiên nghẹn ngào,đây là mơ ước nhiều năm trước của cô,hôm nay rốt cục
mượn tay hắn thực hiện, trong nội tâm cô kích động,vui sướng, cảm kích,
cùng với niềm vui những năm kia xông lên đầu, thoáng cái đem nước mắt
của cô bức đến hốc mắt.
Bỗng nhiên chật vật như vậy làm cho cô có chút ý lúng túng không thể làm gì khác hơn vội vàng nói,
“Buổi chiều em còn phải đi làm nên không thể uống rượu,nên em dùng ly rượu khai vị này tỏ lòng biết ơn của em.”
Cô nói xong liền ngửa đầu uống cạn một ly nhỏ chất lỏng màu xanh biếc,
loại rượu khai vị này không có số độ,mùi vị ngọt tựa như đồ uống,theo
miệng cô trơn vào trong dạ dày,cô cảm giác cả người cũng ngọt lên,cảm
giác ngọt ngào theo dạ dày nối thẳng kinh mạch toàn thân.
Cô
chưa bao giờ giống giờ khắc này,cảm giác cuộc sống mình hạnh phúc và
ngọt ngào,cho dù ở chung một chỗ với Trần Thanh Sở mấy năm cũng không có quá cảm giác như thế,mấy năm qua vui vẻ nhưng không có an lòng như hiện tại.
Hắn không nói gì,ánh mắt thâm thúy nhìn sang cô,sau đó bưng lên ly rượu khai vị trước mặt mình một hơi uống cạn sạch. Mặc dù không
có bất kỳ ngôn ngữ ,nhưng trong lòng hắn tất cả đều là yêu say đắm xen
lẫn bao dung,cô nhìn ra được cũng hiểu được.
Lúc xế chiều cô dành chút thời gian còn dư lại len lén giửi bản vẽ đã xong vào email của Reis,
“Reis tiên sinh,thật xin lỗi lại muốn thỉnh giáo với ngài,đây là bản vẽ kiến
trúc tôi mới vừa thiết kế cho thành phố N,xin ngài giúp đỡ chỉ đạo một
chút!”
Một công trình lớn như vậy,nếu có thể nhận được Reis tiên sinh chỉ đạo,cô sẽ có tự tin hơn nhiều.
Kết quả sau khi gửi đi đến lúc tan việc cô cũng chưa nhận được hồi âm của
Reis,cô không khỏi có chút mất mác,thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ lung
tung suy đoán lên, Reis bởi vì bận quá hay là không có thời gian trả
lời cô,hay nói bản vẽ kia của cô thật sự quá tệ,hắn thật sự hết cách chỉ đạo cô?
Cho nên lúc tan việc cô kéo lại Lục Chu Việt có chút xấu hổ hỏi,
“Bạn anh Reis ấy gần đây có phải bận rộn rất nhiều việc không? Tại sao em gửi bưu kiện anh ấy cũng không đáp lại?”
“Ừm, hắn gần đây quả thật bề bộn nhiều việc,em cũng kiên nhẫn đợi chút!”
Lục Chu Việt lau cằm nhìn cô rồi trả lời.
Hắn dĩ nhiên nhận được bưu kiện của cô,hắn không phải bận rộn quá nên không có thời gian trả lời cô,hắn là cố ý không trả lời cô,bởi vì công trình
này cô và Phương Đông Thần cùng nhau chịu trách nhiệm, nếu hắn sửa cho
cô rồi cô đưa cho Phương Đông Thần nhìn, Phương Đông Thần có lẽ vô điều
kiện đồng ý thiết kế này của cô ấy.
Phương Đông Thần dù sao cũng
là một nhà thiết kế ưu tú giàu sáng ý,mặc dù hắn thật hận quản lý thiết
kế phái hắn tới hợp tác cùng với cô,nhưng hắn vẫn muốn xem Phương Đông
Thần có sáng ý nào đặc biệt hơn không.
Hứa Lưu Liễm làm như tin gật gật đầu,sau đó thu dọn đồ mình tính tan việc,hắn cau mày hỏi cô,
“Cơm tối thì sao?”
Nhìn điệu bộ này cô chắc tính trực tiếp lao xuống tìm Phương Đông Thần chứ gì.
“Em một lát cùng Phương Đông Thần ăn cũng được !”
Cô nói đến một nửa ý thức được không đúng vội vàng sửa lời,hắn vẫn ở nơi đó ra quyết định cho cô,
“Anh một lát bảo Tần tỷ sai người gói lại đưa tới,đừng cứ mãi ăn đồ bên ngoài!”
Cô im lặng than thở,hắn quản có phải quá nhiều không nha.Hắn lại tiếp tục ra lệnh cho cô,
“Trước mười giờ phải về nhà!”
“Được rồi, tuân lệnh!”
Cô thật có chút nhức đầu,hắn lúc này mới buông tha cô,cô liền vội vàng ôm đồ đạc của mình phóng xuống lầu,cô hiện tại muốn nhanh chóng thảo luận
bản vẽ với Phương Đông Thần.
Thời điểm cô đến bộ phận thiết
kế,tất cả mọi người đang làm việc,cô thấy ánh mắt mọi người nhìn cô
không đồng nhất,có người sùng bái bởi vì cô chính là “Liễm” bọn họ học
tập theo,có người hờ hững bình tĩnh đương nhiên tràn đầy địch ý chán
ghét.
Cô không có nhiều thời gian để ý đến mấy chuyện này,ôm đồ
đạc của mình đi tới chỗ ngồi của Phương Đông Thần,cô thủy chung tin chắc chịu bao nhiêu chửi bới,sau này sẽ được bao nhiêu ca ngợi.
Chung quanh hắn có mấy đồng nghiệp nam đang nói chuyện phiếm,sau khi thấy cô đi vào không khỏi rối rít đứng dậy tạm biệt,thậm chí có người vẻ mặt
mập mờ nói,
“Vậy thì không quấy rầy,đem không gian yên lặng lãng mạn này giao cho hai người là được!”
Vẫn bị các đồng nghiệp hắn ngộ nhận giữa hai người đang phát triển quan hệ người yêu,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm hơi để ý,đợi tất cả mọi người
đi hết, cô lúc này mới mở miệng,
“Đông Thần,anh xem chúng mình có cần giải thích với đồng nghiệp anh một chút,chúng ta thật ra không phải quan hệ như bọn họ nói?”
“Nếu để cho người ta tiếp tục truyền
tin,đối với danh tiếng của anh cũng không quá tốt,đối với em mà nói cũng không quá tốt. . . . . .”
Cô hiện tại cảm giác mình mỗi lần nghe được tên mình được nhắc với tên người đàn ông khác,thì trong lòng cảm
thấy vô cùng phiền chán.
Phương Đông Thần gương mặt cứng đờ,nhưng ngay sau đó khôi phục tự nhiên,
“Bọn họ vốn hay thích giỡn, em không cần quan tâm đến bọn họ là được!”
“Hay nhờ anh hôm nào làm sáng tỏ một chút nha!”
Cô kiên trì không phải để ý bọn họ nói gì, cô chỉ sợ lỡ như một ngày nào
có chuyện cô và Phương Đông Thần bị bạn bè hắn đồn truyền đến tầng cao
nhất,cô có thể tưởng tượng ra Lục Chu Việt thì làm sao hành hạ cô.
“Được. . . . . .”
Phương Đông Thần chỉ nhàn nhạt đáp lại cô một chữ sau đó cúi đầu dọn dẹp đồ
trên bàn,dọn ra một chỗ sạch sẽ để hai người thảo luận bản vẽ.
Tinh tế nhìn sẽ phát hiện,hắn đang mím môi cố gắng nén đau khổ trong
lòng,cô thật thông minh dùng phương thức uyển chuyển cự tuyệt tình yêu
của hắn,hắn ngoại trừ đau đớn thì có thể làm gì?