Phương Đông Thần dọn
dẹp xong cô liền khẩn cấp đem bản vẽ của mình ra cho hắn nhìn,hắn vốn
muốn nói trước khi xem bản vẽ hãy đi ăn tối,nhưng khi nhìn cô như vậy
hắn cũng không nhẫn tâm cắt đứt cô,nghiêm túc lắng nghe.
Bản vẽ
của cô làm cho người ta cảm giác tựa như giống cô,vừa bắt đầu người ta
sẽ không thấy có điểm gì xuất chúng,nhưng chịu tinh tế quan sát chút
xíu,sẽ phát hiện bản thân đã bị nét đẹp nội tâm cô hấp dẫn.
Có lẽ cô ở phương diện khác không ưu tú ,nhưng ở phương diện thiết kế kiến
trúc cô chính là người nổi bật,nhìn một bản vẽ mượt mà lưu loát và mang
đậm phong cách riêng,hắn từ trong lòng cảm thấy không bằng ….
Hứa Lưu Liễm nói xong suy nghĩ của mình vừa định hỏi suy nghĩ của Phương
Đông Thần,cửa bộ phận thiết kế vang lên tiếng gõ cửa,Phương Đông Thần
buồn bực đi mở cửa,thì thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa lễ
phép hỏi thăm,
“Xin hỏi Hứa Lưu Liễm Hứa tiểu thư có ở đây không?”
Phương Đông Thần vừa đi đến vừa hỏi,
“Anh có chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên đưa đến một hộp cơm giữ ấm lễ phép nói,
“Đây là cơm tối tiên sinh nhà ta dặn đưa cho Hứa tiểu thư!”
Phương Đông Thần trong lúc nhất thời không biết cảm giác trong lòng ra sao,có
ghen tỵ cũng có vui mừng còn có nồng đậm mất mác,hắn vui mừng vì một nửa khác thương yêu cô như vậy,ngay cả cơm tối cũng cho người đưa tới cho
cô,hắn ghen tỵ với mất mác chính là được hợp tác với cô vừa dấy lên một
tia lửa, lại bị tàn nhẫn dập tắt.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng
qua cô gục trên bàn xem bản vẽ không để ý tình trạng bên này,giơ tay lên nhận lấy hộp giữ ấm nhìn người đàn ông kia,
“Tôi sẽ giao cho cô ấy !”
Hứa Lưu Liễm bỗng nhiên phát hiện có một nơi thiếu sót,lấy bút tới sửa đổi
,đợi cô sửa xong hài lòng đứng dậy mới phát hiện Phương Đông Thần đang
đứng ở bên cạnh ánh mắt phức tạp nhìn cô,cô có chút không hiểu lên tiếng hỏi,
“Có chuyện gì?”
Hắn cầm lên hộp cơm giữ ấm bên cạnh giao cho cô,khóe miệng có chút tự giễu ,
“Bữa ăn tối của em!”
” Ừm. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm nhìn hộp giữ ấm hơi lúng túng,hắn thật bảo người đưa tới,điều này không khỏi quá quái đản sao?
“Bạn trai em rất tốt với em!”
Phương Đông Thần nhìn đuôi lông mày cô không tự chủ nổi lên chút ngọt ngào,hắn nhìn ra được cô rất hưởng thụ đoạn tình cảm này.
Hứa Lưu Liễm có chút xấu hổ cười,
“Ha ha,tại gì hôm nay em làm thêm giờ ý mà. . . . . .”
Có lẽ có ít người rất thích lên giọng khoe hạnh phúc của mình,nhưng cô
thật không thích phương thức đó,cô cảm thấyhai người ở chung một
chỗ,hạnh phúc hay không tự mình biết là được,tại sao phải để cho người
khác cũng biết, mặc dù hắn làm như vậy quả thật rất khoe khoang.
Phương Đông Thần nhìn cô một lát nói,
“Em ăn cơm trước đi,anh cũng muốn ra ngoài một chút!”
Cô vội vàng nói với hắn,
“Cùng nhau ăn đi,em thật ăn không hết nhiều món như thế!”
“Không được,bữa ăn tối yêu thương của em,anh làm sao ăn được.”
Phương Đông Thần nói xong có chút chật vật vội vã chạy ra ngoài.
Hắn không có đi ăn cơm,mà là tựa vào một chỗ hút thuốc lá,hắn làm gì còn tâm trạng ăn cơm .
Sau đó hai người thảo luận thiết kế cả đêm,hắn vốn cảm thấy thiết kế của
cô rất tốt,nhưng cô kiên trì bảo hắn nói suy nghĩ của mình,cô nói nếu
hai người hợp tác thì phải đem suy nghĩ của hai người dung hợp cùng một
chỗ.Hắn suy nghĩ một chút cảm thấy cô nói cũng đúng,cho nên nói suy nghĩ của mình cho cô nghe.
Cuối cùng sau khi kết thúc hắn nói đã muộn muốn đưa cô trở về,cô lại một lần nữa như lần trước vội vã chạy
trốn,hắn cảm thấy rất mất mác,ngay cả cơ hội đưa cô về nhà cô cũng không chịu cho hắn.
Lúc Hứa Lưu Liễm trở về Lục Chu Việt cũng đã trở
về,Tần tỷ nói hắn ở thư phòng,cô đặt đồ xuống chạy tìm hắn lên án,Lục
Chu Việt mới vừa xử lý xong công việc tính trở về phòng,vừa mới mở cửa
đã thấy cô vọt vào,hắn vừa lúc ôm cô vào lòng.
Được ôm người mềm
mại trong ngực hắn dĩ nhiên cầu cũng không được,đứng ở cửa thư phòng ôm
cô không động đậy,Hứa Lưu Liễm thì nóng nảy, nghĩ tới bọn người Tần tỷ
và những người giúp việc còn chưa có nghỉ ngơi,liền đẩy hắn,
“Anh mau buông!”
Hắn không buông ngược lại ôm càng chặt,thậm chí còn mập mờ cười,
“Vội vả chạy đến tìm anh,không phải cả đêm không gặp nên nhớ anh sao?”
Hứa Lưu Liễm buồn bực,vừa đẩy không ra hắn không thể làm gì khác hơn hừ hừ nói,
“Anh sau này đừng cho người đưa cơm đến phòng làm việc cho em được
không,thật là, người ta nhìn còn tưởng rằng em cố ý khoe khoang hạnh
phúc!”
Khuôn mặt hắn không có cảm xúc gì,
“Vậy thì thế nào? Anh không muốn em ăn cơm với tên họ Phương kia!”
“Em và anh ấy cùng chịu trách nhiệm thiết kế nha!”
Cô thì bất đắc dĩ,còn hắn nói như hợp tình hợp lý,
“Chuyện đó thật không còn cách khác,em cho rằng anh nguyện ý đẩy em vào trong ngực người đàn ông khác sao!”
Hứa Lưu Liễm nói còn hắn chỉ bỉu môi,
“Dù sao sau này anh đưa đến nữa em sẽ không ăn—— a ——”
Cô vừa mới dứt lời thân thể bỗng nhiên bay lên không,hắn ôm cô sải bước đi tới phòng ngủ,vừa đi vừa oán hận nói với cô,
“Em không ăn cũng không cần gấp gáp,vậy thì buổi tối mỗi ngày trở về em
phải dừng phương thức khác bù đắp nỗi khổ anh chờ em cả đêm!”
Cho nên cô và Phương Đông Thần thảo luận chuyện thiết kế suốt một tuần mới sửa bản vẽ hoàn chính,trong một tuần đó cô cũng bị hắn hung hắn bóc lột nghiền ép , sau đó cô mỗi ngày đều không ngừng cầu nguyện bà dì của
mình đến nhanh nhanh,bởi vì chỉ có bà dì tới hắn mới ngừng chiến. Thân
là một người phụ nữ nhiều năm như vậy,cô chưa bao giờ giống như hiện tại mong đợi “bài dì” đại giá quang lâm.
Sau khi bản thiết kế được
sửa chữa lại mở thêm một hội nghị ở tầng cao nhất,toàn bộ bản vẽ của bọn họ đều được bỏ phiếu thông qua,chính phủ lãnh đạo thành phố N sau khi
nhận được bản vẽ luôn miệng tán thưởng,cũng muốn bọn họ bằng tốc độ
nhanh nhất khởi công xây dựng.
Bởi vì buổi tối bị áp bức quá
mức,cho nên buổi sáng cô luôn dậy không nổi,hoặc dậy trễ,những lúc này
cô luôn ngồi xe hắn đi làm,vì tránh hiềm nghi mỗi lần xuống xe hoặc là
trước lúc xuống xe cô đều quan sát thật lâu,cho đến không nhìn thấy công nhân viên Thân Viễn mới đi xuống.
Lục Chu Việt thấy cô làm như
vậy khiến cho rất khó xử cộng thêm ủy khuất,hắn cứ giống như gian phu
trộm tình a? Hắn đường đường là tổng giám đốc có cần như vậy không?
Có một buổi sớm Hứa Lưu Liễm từ trên xe hắn đi xuống,không cẩn thận nhìn
thấy Phương Đông Thần không biết từ nơi nào đi đến,cô nhất thời cứng
người đứng im tại chỗ,đây là lần đầu tiên phá vỡ quan hệ giữa hắn và cô.
Phương Đông Thần trong mắt tất cả đều là kinh ngạc cùng không thể tin,hắn nhìn thoáng qua chiếc xe xoa hoa quen thuộc,vừa nhìn thoáng qua người từ
trong xe đi xuống,
“Lưu Liễm,em,em và Lục tổng. . . . . . ?”
” Ơ,đó là,em chỉ tình cờ đi nhờ xe Lục tổng mà thôi,ha ha!”
Hứa Lưu Liễm lúng túng tìm lý do qua loa sau đó chạy vào công ty,chiếc xe
kia còn như khiêu khích roẹt một tiếng phóng nhanh vào ga ra tầng ngầm.
Phương Đông Thần đứng ở nơi đó vẻ mặt từ kinh ngạc ban đầu biến thành dần dần
hiểu rõ,hắn nghĩ tới lời đồn giữa các bạn học ở trung học đệ nhị cấp,
nói Lục lão sư có ý với Hứa Lưu Liễm ban Văn khoa,lúc ấy hắn căn bản
không tin tưởng những việc này chỉ lo vùi đầu học tập,cho rằng đó chẳng
qua chỉ là lời đồn.
Hôm nay nhớ tới lúc cô đến thành phố Nhọc
đại học hắn đã ở thành phố N xây dựng công ty,hơn nữa cô còn vào Thân
Viễn làm việc,hắn thậm chí còn an bài cho cô chịu trách nhiệm thiết kế
dự dán lần này. . . . . .
Phương Đông Thần nghĩ tới đây bỗng
nhiên không dám nghĩ tiếp nữa,bởi vì nghĩ thêm nữa sẽ làm cho hắn cảm
thấy người đàn ông kia yêu thương cô thật nhiều, mặt ngoài thoạt nhìn
gió êm sóng lặng thật ra thì yêu thương mãnh liệt mênh mông.
Nhưng vừa nghĩ đến hắn thân là lão sư mà có ý với học sinh của mình,bản thân
cảm thấy thật khinh thường.Cho tới trưa tâm trạng hắn vẫn không yên,nghĩ tới nên làm sao mở miệng hỏi cô,có phải cô thật ở cùng một chỗ với Lục
Chu Việt.
Sau đó không đợi đến hắn hỏi cô đã gọi điện thoại tới, thanh âm của cô có chút khó xử,
“Đông Thần, Lục tổng gọi anh. . . . . . lên đây một chuyến. . . . . .”
Trong lòng hắn lộp bộp một chút,nắm chặc hai tay đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Thời đểm hắn đi tới đã không thấy cô,không biết có phải cố ý tránh hắn bận
rộn trong phòng làm việc không,còn người đàn ông kia ngồi ở trên ghế dù
bận vẫn ung dung chờ hắn,thấy hắn đi vào liền trực tiếp nói vào vấn đề,
“Về chuyện sáng hôm nay,có phải cậu có rất nhiều đều muốn hỏi không?”
Lục Chu Việt biết Phương Đông Thần tất nhiên sẽ có rất nhiều nghi vấn,nhưng hắn cũng biết Phương Đông Thần sẽ không tới hỏi hắn,cho dù có hỏi thì
nhất định đi hỏi cô gái nhỏ kia,thay vì chờ cô ấp a ấp úng ấp úng giải
thích với Phương Đông Thần quan hệ giữa bọn họ,không bằng để hắn trực
tiếp cắt đứt suy nghĩ của Phương Đông Thần đối với cô.
Phương Đông Thần nhíu lông mày mở miệng,
“Lục lão sư,Lưu Liễm thật ở cùng thầy sao?”
Người đó không có gọi hắn là Lục tổng mà là lựa chọn gọi hắn là Lục lão
sư,chính là muốn gián tiếp châm chọc hắn không có ý tốt với học sinh
mình. Lục Chu Việt nheo lại con ngươi nguy hiểm nhìn hắn,
“Đúng!”