Phương Đông Thần cũng không biết bản thân tại sao lựa chọn bài hát này,không thể nghi ngờ đây là một bài ca buồn,biểu đạt tình yêu đối với một cô gái,rồi lại không
cách nào gần cô nên đau đớn xen lẫn khổ sở,hắn rõ ràng muốn bày tỏ cuối
cùng lại rút lui, bởi vì vừa rồi trên xe cô đón cú điện thoại kia.
Hắn ngây thơ cho rằng cô không quen với Trần Thanh Sở đại biểu cô độc
thân,nhưng hắn đã lầm không có Trần Thanh Sở, bên người cô còn nhiều
người đàn ông ưu tú hơn xuất hiện, mới vừa rồi cô nghe điện thoại vẻ mặt đã chứng minh tất cả.
Cô quan tâm suy nghĩ của người đàn ông
kia,thậm chí còn vì bận tâm cảm nhận của hắn mà tính nhà trước,nhất định trong lòng thật yêu người đàn ông đó, hắn thật rất muốn biết người đàn
ông may mắn có được lòng cô là ai,giờ khắc này hắn ghen tỵ sắp nổi điên
nhưng chỉ có thề dùng bài ca buồn để phát tiết mình.
Hứa Lưu Liễm nghe hiểu được hàm nghĩa lời bài ca,nhưng cô chỉ mím môi cười nhạt làm bộ như cái gì cũng không hiểu,có đôi khi giả ngu cũng là một loại
phương thức bảo vệ mình,cô không muốn để cho hai người khó xử.
Lúc trở về tất cả mọi người ồn ào bảo Phương Đông Thần đón xe đưa cô về,cô
cười từ chối,nói cô ở rất xa với lại Phương Đông Thần cũng không thuận
đường,để cô tự mình trở về là được,tiếp theo nhảy vào trong xe taxi vội
vã rời đi. Cô thật không muốn cho bọn họ biết cô và người đàn ông khác ở khu biệt thự cao cấp.
Sau khi trở về thấy hắn ngồi trong phòng
khách nói chuyện phiếm với Tần Tỷ,cô nghe hắn tựa hồ đang hỏi Tần tỷ một ít chuyện trong nhà,còn nói bắt đầu tháng này tăng tiền lương cho Tần
tỷ,cô nghĩ thầm,thật không tin nổi hắn có thể thoải mái trò chuyện với
người giúp việc trong nhà.
Tần tỷ thấy cô trở về cười nói chuyện
một chút rồi lui xuống,cô rầu rĩ không vui đi lên trên lầu,tối nay tâm
trạng cô vốn rất vui vẻ, bởi vì … phát hiện Phương Đông Thần có ý với cô mà không khỏi chìm xuống,cô thật lòng muốn xem Phương Đông Thần như bạn tốt,dù sao mọi người đều là bạn học đất khách quê người.
Nhưng
không nghĩ tới hắn thật có ý với cô,chẳng lẽ giữa nam sinh và nữ sinh
ngoại trừ tình yêu ra,thật không thể có quan hệ bạn bè bình thường?
Lục Chu Việt tựa tại ghế salon dày,nheo mắt nhìn bộ dạng không còn tâm trạng của cô,trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ,
“Tại sao không vui? Ở bên ngoài vừa ăn vừa uống vừa hát,phải vui vẻ mới đúng chứ?”
Hứa Lưu Liễm bị lời nói quái gở của hắn khiến quay đầu lại nhìn,nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn cô có chút ảo não,nhưng cũng phải bội phục trình độ
sắc bén hắn nhìn người,cô đi tới ngồi xuống ở trên ghế sa lon,có chút
chán nản nói,
“Lục Chu Việt, em cảm thấy. . . . . . có thể đã bị anh nói trúng, Phương Đông Thần hình như có ý với em!”
Hắn nheo mắt nhìn cô hồi lâu chợt lấn thân nhích tới gần cô đem cô đặt lên ghế salon,sau đó oán hận nói,
“Ai bảo em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Cô tức giận kháng nghị,
“Em nào có!”
Ai nói cô ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?Cô chỉ muốn ở một thành phố xa lạ
có thể quen một bạn tốt thôi,trong túc xá đại học mọi người bị bọn Lại
Mỹ Lâm làm cho không dám làm bạn cô,mà cô ngày ngày bận rộn đi làm nên
không giao tiếp nhiều,điều này làm cho cô mỗi lần nhớ tới luôn cảm thấy
cô đơn.
Lục Chu Việt thấy cô thừa nhận lời ban ngày hắn nói với
cô,không khỏi hài lòng nhếch môi sau đó giơ tay lên vuốt ve gương mặt
nhẵn nhụi ,đắc ý nhìn cô nói nhỏ,
“Cho nên Lưu Liễm sau này không nên tùy tiện chất vấn lời anh!”
Hứa Lưu Liễm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng gần,vội vàng đưa tay đẩy hắn,
“Anh mau buông, người giúp việc còn chưa ngủ nha!”
Hắn lúc này mới chậm rãi buông cô ra,cô vừa được tự do liền vội vàng đứng
dậy đi lên lầu.Tâm phiền ý loạn sau khi tắm xong tâm trạng càng buồn
bực,tính mở máy tính tìm Hạ Vi Lương nói hết nổi khổ trong lòng,lại
không nghĩ đến Hạ Vi Lương online suốt 24 h lần đầu biểu tượng tối đen .
Cô nhìn nữa không khỏi cả kinh trợn tròn con ngươi,bởi vì Hạ Vi Lương ký tên là: Yêu đương ing!
Cô sửng sốt nhìn dòng ký tên vài phút đồng hồ cũng chưa phục hồi lại tinh
thần,Hạ tác giả yêu đương? Tin tức kia quả thực không khác gì quăng quả
bom nguyên tử vào đầu cô.Cũng không phải Hạ Vi Lương yêu đương là chuyện gì kinh người,vấn đề là lúc trước cô ấy chẳng bao giờ nói mình quen
bạn trai,tại sao bỗng nhiên yêu?
Theo Hứa Lưu Liễm nghĩ,nếu nói
yêu đương,không phải là hai người đầu tiên có cảm tình với nhau sau từ
từ phát triển sao? Tại sao cô chưa bao giờ nghe Hạ Vi Lương nói một chữ
đề cập tới bất kỳ đàn ông nào! Phản ứng đầu tiên của cô chính là Hạ Vi
Lương có thể bị gạt hay không? Đừng xem cô ấy cả ngày tỏ ra như chuyên
gia yêu đương,thật ra khi chuyện xảy ra chuyện trên người mình,cô ấy so
với ai khác trong lòng càng không ổn định.
Lục Chu Việt vào phòng nhìn cô kinh ngạc gục trước mặt máy tính,không khỏi tới thăm dò nhìn
thoáng qua màn ảnh máy tính cô,sau khi nhìn hắn không khỏi vui vẻ,
“Ơ, Hạ Vi Lương đã yêu sao!”
Nguyên nhân bởi vì Hạ Vi Lương thường đứng trên lập trường hắn nói chuyện an
ủi Hứa Lưu Liễm,cho nên hắn đối với Hạ Vi Lương ấn tượng vô cùng tốt , hắn cũng thật thật tò mò loại đàn ông nào có thể nắm giữ lòng cô bé
tinh quái kia.
Hứa Lưu Liễm không có tâm tình để ý tới hắn,nắm
điện thoại di động của mình gọi điện cho Hạ Vi Lương,điện thoại vừa
thông cô liền hỏi,
“Hạ Vi Lương,cậu đang yêu hả?”
“Ừ hừ!”
Hạ Vi Lương không biết ở nơi nào,nghe ra rất huyên náo.Hứa Lưu Liễm liên tiếp hỏi một đống vấn đề,
“Người đàn ông ấy là ai?Sống ở đâu? Khuôn mặt thế nào? Gia cảnh thế nào?”
“Ơ, Đại Hứa,cô đang tra hộ khẩu hả?”
Hạ Vi Lương rất là bất đắc dĩ cười to, Hứa Lưu Liễm khóe môi co giật một
chút, Đại Hứa? Cô lúc nào có thêm một biệt danh ngu dốt thế hả?
Bất quá cô hiện tại không tâm tình cùng Hạ Vi Lương quấn quýt chuyện
này,khuôn mặt lo lắng níu lấy mái tóc đen,sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ nói lời thâm tình,
“Vi Lương,cậu yêu nhanh quá,tớ sợ cậu bị lừa!”
Lục Chu Việt hoàn toàn không bị để ý ngã xuống trên mặt giường lớn, một tay chống đầu nghiêng người nằm ở nơi đó,buồn cười nhìn bóng người cô bởi
vì bất an và lo lắng mà không ngừng đi đến gần cửa sổ,sinh thời có thể
an tĩnh như vậy nhìn cô, ở sau lưng yên lặng bảo vệ cô,đối với hắn mà
nói nhiêu đó đã đủ.
“Được rồi , tỷ tỷ của tôi, đừng nói cái gì yêu nhanh,cưới nhanh cũng không chừng đấy chứ!”
Hạ Vi Lương đối với việc cô nôn nóng tỏ vẻ rất khinh thường,Hứa Lưu Liễm
hoàn toàn im lặng,không đợi cô nói tiếp, Hạ Vi Lương đã hắc hắc cười,
“Nhanh chóng có thai cũng không chừng nha!”
Hứa Lưu Liễm giận,thanh âm không tự chủ được cất cao,
“Cậu và hắn cũng phát triển đến tình trạng đó rồi?”
“Không có không có, cái này thật không có. . . . . .”
Hạ Vi Lương nghe cô thật tức giận vội vàng cầu xin tha thứ, sau đó đổi giọng nghiêm túc báo cáo với cô,
“Thịnh Thụy, nam 26 tuổi,sư huynh nghiên cứu trung văn trường học của chúng
ta,hắc hắc,dung mạo cũng coi như anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong,
gia cảnh cũng ở bậc trung. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm nghe cô nói như vậy mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm,nhưng vẫn theo không buông tha hỏi ,
“Hai người tại sao lại biết?”
Hạ Vi Lương nhẫn nại nói cho cô nghe,cô biết cô ấy hỏi nhiều như vậy bởi vì lo lắng mình,
“Trước kia có biết bất quá không có cảm giác,sau lại không biết đến với nhau!”
“Vi Lương,tình yêu đại học cũng sẽ chết sau khi tốt nghiệp,tình yêu xế bóng của cậu có bài bản sao?”
Hứa Lưu Liễm than thở,bởi vì cô và Hạ Vi Lương lập tức sẽ tốt nghiệp đại
học, tình cảm yêu đương trong đại học gọi là tình yêu xế bóng, thử nghĩ
xem tình cảm bốn năm cũng bù không được chia lìa tốt nghiệp,huống chi
là tình yêu như vậy .
“Đại Hứa ơi,nói cho cậu biết một tin tức
bất hạnh,tớ sau khi tốt nghiệp có thể không trở về Ôn Thành giúp cậu,bởi vì Thịnh Thụy nhà ở vùng này,tớ định ở chung một chỗ với hắn. . . . .”
Hạ Vi Lương không trả lời thẳng cô tình yêu không dựa vào bài bản, mà là dùng phương thức biểu đạt lập trường của mình.
Hứa Lưu Liễm cảm thấy mất mác và ủ ê,ban đầu thi tốt nghiệp trung học sau
bởi vì không có thi cùng đại học mà tách ra ,lúc ấy hai người ôm đầu
khóc rống thật lâu, cuối cùng vẫn là Hạ Vi Lương nói,
“Tạm thời
tách ra đi,bốn năm sau chúng ta tốt nghiệp sẽ cùng trở về Ôn Thành,
không phải ngày ngày có thể dính nhau đi chơi sao?”
Nhưng hôm nay trải qua cảnh đời,cô và Hạ Vi Lương cũng đã không giống như trước,cô đã gả làm vợ người ta,còn Hạ Vi Lương cũng có người mình yêu, tuy nói nên
chúc phúc chuyện Hạ Vi Lương nhưng vẫn không nhịn được chán nản.
“Tớ đây cũng không trở về Ôn thành !”
Hạ Vi Lương không trở về Ôn Thành vậy cô trở về cũng không còn ý nghĩa gì. Huống chi nơi đó còn có Trần Thanh Sở, còn có nhiều chuyện cũ, trở về
ắt phải nhớ lại ,ắt phải khổ sở,cho nên không bằng không trở về.
Sau cô cùng Hạ Vi Lương hàn huyên một lát,cô không ngừng dặn dò Hạ Vi Lương ngàn vạn phải mở mắt to nhìn rõ đối phương, ngàn vạn đừng để bị
lừa,cuối cùng Hạ Vi Lương rất buồn bực cúp điện thoại.