Ôn hòa cùng khiêm tốn là phẩm chất rất quan trọng của một con người,có hai điểm này tin
rằng ở chỗ nào bạn cũng như cá gặp nước,mà Phương Đông Thần chính là
người như vậy,cho nên hắn nói một câu,mấy đồng nghiệp bộ phận thiết kế,
nam nữ đều có liền vội vàng tán tụng hắn,thật ra thì trong lòng bọn họ
đều rõ,bọn bất quá chỉ làm nền cho hai người kia.
Bởi vì bọn họ
chỉ là nhân viên nhỏ,nên đương nhiên không biết thư ký Hứa trẻ tuổi xinh đẹp đã trở thành người của ông chủ bọn họ,bọn họ chỉ đơn thuần cảm thấy Phương Đông Thần ngoại hình anh tuấn tính cách vừa tốt cùng với thư ký
Hứa rất xứng đôi,hơn nữa bọn họ cũng nghe nói chuyện Phương Đông Thần
thầm mến cô ấy,cho nên quyết định giúp Phương Đông Thần đuổi theo cô.
Sau khi tan việc Phương Đông Thần mang theo mấy đồng nghiệp bộ phận thiết
kế tụ tập tại đại sảnh lầu một cười cười nói nói chờ cô,cửa thang máy
chuyên dụng tầng cao nhất mở ra, Phương Đông Thần vừa định đi đến,lại
thấy trước hết đi ra chính là Lục Chu Việt mặt không chút thay đổi thần
sắc lạnh lùng,còn cô thì đi theo phía sau hắn,có chút bối rối lau miệng
mình,trên mặt còn có đỏ ửng khả nghi,Phương Đông Thần không khỏi nghi
ngờ nheo lại mắt.
Những người khác thì không chú ý tới những chi
tiết nhỏ nhoi này,bọn họ chỉ vừa nhìn thấy tổng giám đốc đại nhân thần
bí ít thất mặt,liền lập tức khẩn trương che dấu tất cả nụ cười,lễ phép
khom lưng chào hỏi,
“Chào!Lục tổng”
Lục Chu Việt vẻ mặt
như cũ “xin đừng đến gần”,khẽ gật đầu coi như đồng ý chào hỏi,tiếp theo
sải bước vững vàng ra khỏi tòa cao ốc, Hứa Lưu Liễm tức giận trừng mắt
liếc bóng dáng ẩn vào trong xe,đi đến có chút xin lỗi Phương Đông Thần
còn và giải thích với các đồng nghiệp khác,
“Xin lỗi,vừa rồi có phần văn kiện Lục tổng muốn, cho nên tôi phải làm thêm giờ sửa lại một chút!”
Thật ra thì tình huống tầng cao nhất chính là thế này:Hắn biết rõ cô muốn đi ăn với bọn người Phương Đông Thần,sắp đến tan việc hắn lại bắt cô làm
cái này làm cái kia cho nên mới làm trễ nãi lâu như vậy.Lẽ ra hắn không
nói lý lẽ thì cũng thôi,cô vừa làm xong việc đi vào thang máy,lại bị hắn đặt tại nơi đó hôn môi.
Cô bị hắn làm cho sợ đến hồn phi phách
tán,tuy nói đây là thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất không có
người bên cạnh có thể đi vào,nhưng lỡ như đi xuống lầu mà hắn vẫn không
buông ra ,một khi cửa thang máy mở cô sẽ là người nổi tiếng nhất trong
Thân Viễn.
Cho nên cô tương đối tiến hành một trận kịch liệt giãy dụa,cuối cùng trước một giây cửa thang máy mở ra hắn rốt cuộc buông ra
cô,sau đó như không có chuyện gì xảy ra sải bước ra ngoài,còn sót lại cô lúng túng tay chân luống cuống sửa sang lại mình.
Mấy nữ đồng
nghiệp vẫn đưa mắt nhìn bóng người Lục Chu Việt biến mất trong xe,rồiđến khi thấy chiếc xe chạy khỏi tầm mắt mới phục hồi tinh thần,chạy tới vây quanh Hứa Lưu Liễm,
“Này,Hứa thư ký,nói với chúng tôi một chút, Lục tổng là người thế nào?”
” Ừm. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm có chút khó xử,cô muốn nói hắn bá đạo dã man không nói đạo lý có thể không? Đoán chừng sẽ làm các cô rớt mắt kiếng.
Mấy nam đồng nghiệp cười nhạo chuyện mấy nữ đồng nghiệp,
“Mấy người các cô thật mê dzai! Thư ký Hứa mới đến mấy ngày làm sao hiểu rõ
Lục tổng! Hơn nữa Lục tổng là dạng người gì Hứa thư ký làm sao biết,muốn biết về Lục tổng chỉ có người quan hệ thân mật nhất ,nói thí dụ như
người phụ nữ của Lục tổng,người nhà Lục tổng !”
Bọn họ nói như
vậy Hứa Lưu Liễm không khỏi cảm thấy lúng túng hơn so với vừa rồi,trên
mặt thậm chí bắt đầu rát nóng,thân là người phụ nữ và người nhà của
hắn,cảm giác bị nhắm thẳng vào thật rất không tự nhiên,cô đành phải
gượng cười phụ họa theo,
“Ha ha. . . . . .”
Một nhóm người cùng nhau ăn cơm,không khí đúng rất tốt,bộ phận thiết kế phần lớn
đều nam nữ rẻ tuổi,vừa bắt đầu Hứa Lưu Liễm còn có chút lo lắng,sau lại dần dần thân thiện,nhất là bọn đàn ông,hài hước vô cùng,mỗi lần đều
chọc cho các cô cười ha ha.
Uống vài ly rượu,các nam sinh nói
chuyện bắt đầu không che đậy,rối rít ở trước mặt Hứa Lưu Liễm liên tiếp
khen Phương Đông Thần ưu tú nào là ngoại hình đẹp, tính cách tốt lại có
năng lực,nếu đợi một thời gian nữa chắc chắn trở thành nhân vật số một
bộ phận thiết kế.
Hứa Lưu Liễm cười ha ha nhìn thoáng qua Phương
Đông Thần ngồi ở bên cạnh mình,ánh mắt của hắn trong sáng óng ánh,có
thêm một tia cảm xúc cô nhìn không thấy, cô kinh hãi vội vàng quay đầu
nói chuyện với những người khác,không phải giống như Lục Chu Việt
nói,hắn có ý với cô sao?
Nhưng ngẫm nghĩ xuống nữa thì không
thể,hắn không phải chỉ mới gặp cô mấy ngày mà yêu cô chứ?Cô không cho
bản thân mình có sức quyến rũ như vậy.Chẳng lẽ ở trung học đệ nhị cấp đã có ý với cô? Nhưng cô dường như chưa bao giờ nghe hắn thổ lộ nha?
Chỉ là cô không hiểu có một loại tình yêu có tên là yên lặng chờ đợi. Nếu
giữa bọn họ không có xảy ra biến cố gì,có lẽ Phương Đông Thần sẽ chọn
yên lặng chờ đợi, nhưng trải qua chuyện mất rồi lại có,hắn bắt đầu không cam lòng cứ yên lặng không nói gì.
Thấy cô có ý tránh né quay
đầu sang chỗ khác,Phương Đông Thần con ngươi long lanh bịt kín một tầng u ám,hắn đã hù cô sao? Hắn không phải quá mức nóng lòng chứ? Chỉ lo muốn
cho cô biết tình cảm sâu đậm của mình nhưng quên cảm nhận của cô?
Bởi vì ngày mai là cuối tuần,cho nên sau khi cơm nước xong một đám người
lại muốn đi ca hát,trước kia ở Ôn Thành cô củng thường xuyên cùng Hạ Vi
Lương đi hát, Hạ Vi Lương là người chịu chơi nhất,càng nhiều người càng
thích,cho nên cô thường gọi một tốp người đi ca hát, nhất là cùng tụ lại lễ mừng năm mới Ôn Thành.
Mới vừa đón taxi đến địa điểm ca
hát,điện thoại di động của cô liền vang lên,cô nhìn thấy Lục Chu Việt
gọi tới kinh ngạc thiếu chút nữa ném điện thoại,ngồi ở bên cạnh cô một
nữ đồng chuyện mập mờ nhìn lén qua,
“Thư ký Hứa,không phải bạn trai cô gọi đến chứ?”
Người nữ đồng nghiệp kia vừa nói,Phương Đông Thần ngồi ở phía trước chợt quay đầu lại đánh giá vẻ mặt cô,cô vội vàng mượn nhận điện thoại nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ né tránh ánh mắt đánh giá của mấy người trong
xe,thanh âm của hắn xuyên qua loa truyền vào trong tai,
“Ăn cơm ở đâu? Đã ăn xong chưa? Anh đây vừa lúc kết thúc bữa tiệc,hay để anh tiện đường đến đón em?”
“Cái kia. . . . . . Mọi người còn muốn đi ca hát một chút. . . . . .”
Cô che điện thoại di động có chút khó khăn nhỏ giọng mở miệng,cô tại sao
đột nhiên có cảm giác cô là một người phụ nữ đã có chồng,muộn như vậy
còn bên ngoài đúng là có chút kỳ cục.
Trước kia thật không có cảm thấy có cái gì không tốt,hơn nữa lại ở chung với Hạ Vi Lương,thường
xuyên cơm nước xong rồi đi ca hát, hát xong bài còn không muốn về tiếp
tục đến quán bar,hiện tại đây là sao?
Hắn trầm mặc không nói lời
nào,cô cũng đoán không ra ý hắn,đồng ý hay không đồng ý đây? Đợi một lát cô không thể làm gì khác hơn đành nói,
“Nếu không em trở về là
được. . . . . .”A,kể từ sự kiện lần trước uống rượu sau cô rất ít chọc
hắn,thật là đáng sợ,người đàn ông này ác độc tuyệt đối không người bình
thường nào có thể so sánh,dĩ nhiên hắn cũng rất ít làm khó cô,phần lớn
đều là sủng ái chìu theo cô.
“Về nhà sớm một chút,còn phải chú ý an toàn!”
Đang lúc cô muốn nói với mọi người mình phải về nhà,hắn bỗng nhiên ném cho cô một câu,sau liền cúp điện thoại.
Ngồi phía sau xe còn có hai cô gái khác,lần nữa tò mò hỏi cô,
“Hứa thư ký này, xem vẻ mặt cô vừa rồi,thật sự là điện thoại bạn trai gọi đến sao?”
Cô gái khác không đợi cô trả lời,bụm mặt tiếc nuối nói,
“Xong xong,Hứa thư ký có bạn trai,Đông Thần ca ca chúng ta thật đáng thương!”
Hứa Lưu Liễm ngẩn ra,nhìn thấy Phương Đông Thần ngồi phía trước gương mặt khó chịu hiếm thấy quay đầu lại quát lớn một tiếng,
“Lisa,đừng nói loạn!”
Đổi lại bị cô bé Lisa le lưỡi về phía hắn vừa đàng hoàng ngồi lại chổ của
mình,cho nên vấn đề về bạn trai cô bị im bặt, các cô cũng không hề nói
nữa,cô dĩ nhiên cũng sẽ không nói.
Nhưng Phương Đông Thần từ lúc
đó trầm mặc,cho đến vào phòng hắn cũng không nói chuyện với cô, Hứa Lưu
Liễm rất vô tội,cô đã chọc hắn chỗ nào nha? Bất quá như vậy cũng tốt,cô
thật đã nhận ra trong mắt Phương Đông Thần có những tình cảm mập mờ,để
hắn hết hy vọng cũng tốt?
Bài mở màn tất cả mọi người ồn ào bảo
để Phương Đông Thần hát, mọi người bình thường cũng hay ra ngoài họp mặt cho nên ai cũng biết hắn rất hay,nhất là các cô gái hận không được nghe hắn hát cả đêm,hắn hát đúng là nghe hoài không chán.
Phương Đông Thần cũng không từ chối,đi tới chọn một bài nhạc anh: You‘re beautiful.Mấy cô gái nhất thời hét lên,
“Nếu có một nam sinh có thể hát cho tôi nghe bài này,tôi nhất định sẽ không chút do dự gả cho hắn!”
Chỉ tiếc Phương Đông Thần hướng về phía không phải một trong bất kỳ cô gái nào,mà là Hứa Lưu Liễm ngồi ở trong góc giống như những người khác vỗ
tay cổ vũ hắn,vẻ thương cảm và say mê, hắn hát: