Lao Tù Ác Ma 2

Chương 3: Chương 3: Gặp may mắn?




Edit + Beta: Tiểu Mật Mật

Chương 2: Gặp may mắn?

Ân Lang trở lại thành phố C, chuyện đầu tiên chính là gặp người đó.

Ở lầu hai một nhà tiệm cơm Tây, Ân Lang Qua gặp được một người, người nọ trước tiên đem tư liệu trong túi công văn mấy năm nay thu thập được rất cung kính đưa đến trước mặt Ân Lang Qua đặt trên mặt bàn, sau đó Ân Lang Qua cho phép ngồi, mới nơm nớp lo sợ ngồi ở ghế đối diện với Ân Lang Qua.

Ân Lang Qua lật xem tư liệu trên tay,sắc mặt vẫn như cũ,âm trầm và lạnh lùng, nhưng tim lại không tự kìm hãm được đập nhanh hơn, hắn từng ở trong mộng cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng 11 năm trước, đã từng dốc hết toàn lực ở trong đầu để hình dung ra cái dáng vẻ trưởng thành của cậu bé kia, hiện giờ hắn rốt cục đã thu được tin tức, giống như dung nham nóng bỏng tiến vào trong tĩnh mạch.Thân thể tĩnh lặng nhiều năm bây giờ nháy mắt bị kích động.

Ân Lang Qua lật qua một trang tư liệu dán ảnh chụp, tay bắt đầu ngừng lại, người trong ảnh mặt mày thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ mang theo có vài phần ngây thơ cùng mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác thật sự ôn hòa mềm mại,người đó khoác trên người chiếc áo của sinh viên ngành y trắng như tuyết, cậu đang nhìn về hướng một ông lão bác sĩ tóc hoa râm ở trong phòng bệnh, có lẽ đang giảng dạy một cái gì đó, ánh mắt cậu thanh triệt, lấp lánh, rất có hồn.

Còn có một tấm ảnh người nọ đang khẽ cười, tươi cười tuy lạnh nhạt, nhưng lại cho người ta một cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân.

Hốc mắt chua xót đến đau đớn, Ân Lang Qua chậm rãi, chậm rãi đưa tay vuốt ve hai bức ảnh kia, sâu trong nội tâm, nước mắt đã sớm không ngừng rơi.

Mười một năm,dáng hình “Ôn Dương” sớm đã mơ hồ ở trong đầu của Ân Lang Qua, chỉ có cảm giác đau nhói trong tim là không thay đổi, căn cứ theo tư liệu điều tra kia,người phụ trách điều tra nói người nọ bảy phần có khả năng là Ôn Dương, nhưng Ân Lang Qua đã ở nhìn đến ảnh chụp này trong nháy đã tự mình khẳng định một trăm phần trăm là Ôn Dương, trên ảnh chụp người này, chính là Ôn Dương.

“Có từng tiếp xúc với cậu ta không?” Ân Lang Qua kiềm chế ngọn lửa đang kịch liệt thiêu đốt trong lòng, trầm giọng hỏi, “Cậu ấy còn nhớ rõ mười một năm trước chứ?”

“Năm đó cậu ấy được một chiếc thuyền chở hàng ở con sông gần đó cứu lên, nghe nói sau khi được cứu lên, ngoài trừ việc biết chính mình tên là Ôn Dương thì cái gì cũng không nhớ rõ, sau đó cậu ấy được đưa đến một cô nhi viện, sau đó một năm thì được đôi vợ chồng thương nhân cũng mang họ Ôn nhận nuôi.”

Ân Lang Qua không cách nào hình dung được tư vị trong lòng lúc này, là tiếc hận, hay là may mắn? Tiếc cho mình sớm chỉ là khách qua đường của Ôn Dương, hay là may mắn cho chính mình lúc này có thể hoàn toàn thản nhiên, không hề gánh vác trách nhiệm khi đứng trước mặt của Ôn Dương?

Vốn tưởng rằng, cái dáng vẻ chật vật không chịu nổi của mình mười một năm trễ không có mặt mũi nào đứng trước mặt của Ôn Dương, nhưng hôm nay Ôn Dương không nhớ rõ chuyện mười một năm trước, vậy có khi nào mình còn có cơ hội được bước vào thế giới của Ôn Dương không, dễ dàng đạt được điều này, hắn thậm chí có thể hi sinh cả tính mạng mình.

Sẽ sao?

“Ngươi làm rất tốt.” Ân Lang Qua khép lại tư liệu, mặt vô biểu tình nhìn nam nhân đối diện, “Rất nhanh sẽ có gấp đôi tiền thù lao chuyển đến tài khoản của cậu, chuyện tiếp theo cậu phải làm, là tìm được nhiều thông tin hơn về Ôn Dương......”

- --------------

Bệnh viên Dân An là bệnh viện tư lập ở Thành phố C, nằm ở vị trí mà giao thông chen chúc phồn hoa, quy mô tuy không thể địch nổi bệnh viện lớn khác của nhà nước, nhưng lương bổng lại rất cao, mời không ít chuyên gia y khoa, vô số các ca phái thuật được thực hiện thành công, ở thành phố C,danh tiếng không hề nhỏ.

Ôn Dương còn chưa tốt nghiệp Đại học,đang làm thực tập sinh, tuy rằng cậu có mẹ là phó viện trưởng phía sau, nhưng không có hưởng thụ một chút ưu đãi nào cả, thực tập ở đây hơn một tháng nhưng làm cậu mệt chết đi được.

Bệnh viện cơ hồ không biết Ôn Dương là con trai nuôi của phó viện trưởng, Ôn Dương lại cảm thấy sự tồn tại của mình trong bệnh viện thật nhỏ bé, ấn tượng sâu nhất của tất cả mọi người đối với Ôn Dương, chính là nữ viện trưởng kia, trung bình mấy tháng mới đi kiểm tra xem xét một lần, ở trước mặt mọt người mắng Ôn Dương tay chân vụng về.

Bởi vì Ôn Dương ôn một cô bé bị sốt cao nôn nóng vội hoảng chạy vào trong bệnh viện, ở đại sảnh bệnh viện lại vô tình đụng phải mẹ nuôi một cái, nói là đâm, kỳ thật bất quá là đơn giản quẹt vai mà thôi.

Vị phó viện trưởng này,cũng chính là mẹ nuôi của Ôn Dương, Thẩm Hồng Vũ,bà là vợ hai của cha nuôi Ôn Dương,cũng không phải người trước kia nhận nuôi Ôn Dương, vừa mới bắt đầu vào Ôn gia, bà liền thấy Ôn Dương không vừa mắt, dù sao cậu cũng là con mà người vợ trước của chồng mình nhận nuôi, trên người không hề có huyết mạch liên quan đến Ôn gia.

Như vậy hoàn toàn là người ngoài, tương lai lại cùng con trai do chính mình sinh ra phân chia gia sản của Ôn gia, Thẩm Hồng Vũ sao có thể cam tâm, cho nên bà vì Ôn gia mà hạ sinh ra một đứa bé trai, Thẩm Hồng Vũ liền nói thẳng yêu cầu là kêu Ôn Dương dọn ra ngoài ở.

Ôn phụ lúc ấy rất sủng nịch người vợ vì mình mà sinh hạ huyết mạch, liền kêu người ngoài cấp cho Ôn Dương một chung cư đơn giản, một lần thanh toán ba năm tiền thuê nhà, bất quá, mười lăm tuổi Ôn Dương đã dọn ra ngoài ở riêng, cũng cho Ôn Dương năm vạn, đến đây cũng đã năm năm trời, nếu như không phải hàng năm,Ôn Dương đều về nhà thăm cha nuôi, người Ôn gia chỉ sợ sớm đã quên Ôn Dương tồn tại.

Ôn Dương cho đến tận bây giờ chưa từng nghĩ rằng cuộc sống của mình lại có bao nhiêu thể lận đận, cậu vẫn luôn ghi nhớ sâu nặng ơn nuôi dưỡng của Ôn gia trong sáu năm, cậu sẽ thấy áy náy cùng tự trách nếu như vì mình mà trong nhà có tranh chấp, cho nên cậu thật cẩn trọng với từng hành động của mình, luôn kính nhường cha mẹ nuôi dù cho họ có đối xử với cậu ra sao, tuy rằng cuối cùng vẫn là bị đuổi ra khỏi Ôn gia, nhưng cậu như cũ ở trong lòng coi Ôn phụ như cha ruột của mình.

Lại một lần tăng ca tới rồi đêm khuya, thời điểm về đến nhà cũng gần 11 giờ, may mà ngày mai được nghỉ ngơi, cho nên tắm rửa xong thay đổi thân quần áo, Ôn Dương liền chuẩn bị đi xuống lầu ăn chút bữa ăn khuya.

Còn chưa mở cửa chuông cửa liền vang lên, Ôn Dương mở cửa thì thấy bà chủ cho thuê nhà.

Chủ nhà là người đàn bà hơn bốn mươi, lúc này mặc quần áo ngủ, trên mặt còn đắp mặt nạ, bà thấy Ôn Dương vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình, vẻ mặt mệt vây nói, “Lại tăng ca a, dì đợi cháu vài tiếng đồng hồ rồi.”

“Xin lỗi dì Tôn.” Ôn Dương nhẹ giọng nói, “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

“À, chính là muốn cùng cháu thương lượng một chuyện, con gái dì mới mở shop online, làm ăn ngày càng tốt nhập hàng ngày càng nhiều hơn, trong nhà thật sự không chứa hết được, chỉ còn căn phòng nhỏ này mà thôi,định sẽ đem căn phòng này thành cái kho lưu trữ hàng,cho nên dì muốn nói với cháu một chút, cháu có thể thuê phòng ở nơi khác được chứ?”

“Nhưng mà dì Tôn à, cháu đã trả trước nửa năm tiền rồi mà, hơn nữa… hợp đồng của cháu với dì vẫn còn.”

Ôn Duơng cũng không muốn dọn đi, bởi vì với hoàn cảnh hiện tại của cậu thì chắc chắn không đủ tiền để thuê phòng ở trung tâm thành phố mà còn cách xa bệnh viện thực tập của mình.

“Dì biết cháu đang lo lắng cái gì, cháu yên tâm, dì đã giúp cháu tìm chỗ ở tốt kế tiếp rồi, cháu không phải công tác ở bệnh viện Dân An? Chính là tiểu khu phía nam bệnh viện Dân An *, từ đó đến chỗ cháu làm việc cũng chỉ tầm mười phút thôi.” . Ngôn Tình Sắc

Ôn Dương mặt lộ vẻ khó xử, “Cháu biết dì đang nói nơi nào, chỉ là.... Nơi đó tiền thuê gấp bảy tám lần chỗ này, cháu....”

“Chuyện này cháu có thể yên tâm, tiền thuê ở đó bằng với số tiền ở nơi này, đó là dì đề nghị với một bằng hữu mua chung cư, người nhà họ còn dư vài phòng, có một vẫn trống không, họ đều là bạn bè lâu năm của dì a, cũng là nể dì ít mặt mũi mà giảm tiền thuê cho cháu, chỉ cần cháu đồng ý dọn qua đi, dì lập tức đem số tiền nửa năm còn lại chuyển cho họ.”

Bà chủ nói đạo lý rất rõ ràng, Ôn Dương lại choáng váng nghĩ thầm ở trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Có chuyện tốt như vậy sao?

Trong này không phải có mục đích hay âm mưu gì đó chứ.

Ôn Dương suy nghĩ một chút rồi lại cảm thấy không thể nào có khả năng, mình nghèo như vậy thì người ta lừa mình làm gì chứ, tiền thì mình không có,muốn lấy mạng của mình ư.... Nói liền tính muốn gây án, cũng sẽ không có người lựa chọn việc đi lừa một sinh viên nghèo đến chốn phồn hoa.

Chẳng lẽ mình gặp may mắn thật sao?

“Nếu cháu không tin dì cho cháu gọi điện với họ, hay ngày mai cháu qua bên kia tìm hiểu chút đi, nếu cháu quyết định thì chiều mai liền dọn qua đó đi a.”

Ôn Dương do dự vài giây, “Vậy.... Ngày mai cháu đi xem.”

“Ừ, vậy được, à đúng rồi, quên nói với cháu, cháu sẽ cùng người khác thuê chung phòng với nhau a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.