Lao Tù Ác Ma 2

Chương 2: Chương 2: Mười một năm trong sự sợ hãi




Edit + Beta: Tiểu Mật Mật

Chương 1 Mười một năm trong sự sợ hãi

Nữ nhân bị giám đốc dẫn vào trong hàng ghế, ngay lập tức cô ta bị người đàn ông ở ghế salong kia hấp dẫn.

Chỉ biết hắn kêu Ân Lang Qua, là một vị khách quý của Phục Luân, thân phận không tầm thường.

Ân Lang Qua mặt mũi khôi ngô,lạnh lùng, mày tựa như kiếm, đôi mắt thâm thúy lại thực sắc bén, toàn thân tỏa ra hàn khí, làm cho người đối diện có cảm giác bị chèn ép, hắn mặc bên ngoài một áo sơ mi đen, dùng tầm mắt liền đơn giản miêu tả ra này vai rộng eo thon thân hình hoàn mỹ, cổ tay áo tùy ý cuốn đến khuỷu tay, có thể nhìn rõ bắp tay rắn chắc màu lúa mạch lộ ra.

Nữ nhân bị gọi đến hàng ghế, cô ta đối với tên đàn ông này vô cùng sợ hãi khi từng nghe nhiều lời đồn về hắn, chính là tên đàn ông máu lạnh vô tình, thế nhưng vừa thấy diện mạo cùng dáng người của Ân Lang Qua,không ngừng mừng thầm, người này giàu có quyền thế lại là nam nhân ngoại hình đẹp trai hiếm có đến như vậy, dù cho không một đêm cô cũng tình nguyện.

Phụ Luân hất cằm với nữ nhân, “Hầu hạ Ân tổng thật tốt đi.”

“Ân tổng.” Nữ nhân hờn dỗi kêu một tiếng, vén lên ít tóc bên mai, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Ân Lang Qua, “Ân tổng, sao ngài lại không uống rượu?”

Ân Lang Qua đang say khướt quay sang liếc nhìn nữ nhân một cái, ánh mắt kia như sắc bén đao kiếm, thật sự âm lãnh, dọa nữ nhân rùng mình một cái, tay siết lấy Ân Lang Qua không tự chủ buông lỏng ra.

Nữ nhân quay đầu không biết làm sao nhìn Phục Luân, Phục Luân vẫy tay ra hiệu cô ta, nữ nhân liền nhanh chóng rời khỏi hàng ghế.

“Đêm dài đằng đằng.” Phục luân khẽ cười nói, “Ân lão đệ lại chịu được tịch mịch a.”

Giao tình giữ Phục Luân và Ân Lang Qua cũng không có bao sâu, chỉ là bởi vì hợp tác trên phương diện làm ăn mà thôi, một năm chỉ có như vậy gặp nhau được vài lần, Phục Luân lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của đủ loại người, nhưng lại không thể biết trong đầu của Ân Lang Qua đang dự tính cái gì, chẳng qua trực giác của hắn xác định Ân Lang Qua là một loài động vật máu lạnh, không thể thân thiết được, loại này máu lạnh này của hắn cũng không phải sinh ra vì thù, mà là vì hận, nó đi đôi với sự trưởng thành mà trải qua u ám mù mịt tiến sâu trong xương tủy.

Ân Lang Qua uống cạn ly rượu, “Phục gia có hảo ý tôi xin nhận, chỉ là uống nhiều rượu, đến lúc lên trên giường sợ xuống tay không nhẹ đâu.”

Phục Luân cười to vài tiếng, “Cậu cũng đừng nói mình là thứ thương hương tiếc ngọc chứ, tôi coi như mắt nhìn của lão đệ quá cao đi, nhưng nữ nhân vừa rồi, khuôn mặt cùng dáng người đều rất xứng được gọi với từ “cực phẩm” đó, cậu đây cũng không vừa mắt sao, chẳng lẽ là tôi lầm cái gì? Ví dụ như.... Giới tính?”

Đương nhiên, Phục Luân cũng không tin Ân Lang Qua là đàn ông cấm dục.

“Phục gia cứ nói đùa.” Ân Lang Qua trên mặt tươi cười mười phần nhạt nhẽo, “Nói về chuyện hợp tác đi......”

Chuyện hợp tác ở trên thương trường, Ân Lang Qua cùng Phục Luân trò chuyện cũng coi như hợp ý, hai người từ hội sở ra đều sắc mặt hoà nhã, chờ sau khi Ân Lang Qua lên xe,Phục Luân âm thầm lệnh cho người của mình chọn ra một mỹ nam đưa đến trụ sở của Ân Lang Qua.

Ân Lang Qua dù sao cũng là khách tới địa bàn của Phục Luân, hắn đương nhiên phải đối đã đàng hoàng.

Ân Lang Qua mới vừa ngồi trên xe, liền xuyên qua cửa sổ xe nhìn đến cách gần mười mét ven đường, có một cậu bé quần áo rách nát ngồi xổm nơi đó, tựa hồ là ăn xin, trước mặt là cái chén nhỏ, đôi mắt long lanh đầy mong đợi nhìn người qua đường.

Ân Lang Qua lập tức thất thần.

Tài xế vừa muốn khởi động xe, Ân Lang Qua đột nhiên mở cửa xuống xe.

Giám đốc hội sở vừa đưa Phục Luân lên xe, theo tầm mắt nhìn thấy xe của Ân Lang Qua ở bên đường đối diện có một thằng bé ăn xin, lập tức bị dọa một cái, dùng cái tốc độ gấp mấy lần so với Ân Lang Qua muốn mau chóng đến trước mặt cậu bé, một cước đá cho cậu bé lăn ra đất.

“Ai mẹ nó cho mày ở đây ăn xin?! Đây cũng là chỗ để cho loại chúng mày ở đây ăn xin à? Cút!”

Cậu bé lần này bị đá không nhẹ, cậu run run rẩy rẩy nhặt tiền xu rơi ra từ trong chén, một bên đau đớn nói, “Thực xin lỗi thúc thúc, cháu lập tức đi... Cháu lập tức liền đi....”

Giám đốc hội sở lúc này mới xoay người hất Ân Lang Qua đã đi tới liền cười, “Thực xin lỗi Ân tiên sinh, để cho cái loại này quấy rầy nhã hứng của ngài, tối nay thật đúng là sơ sót của chúng tôi,thật vô cùng xin.....”

Lời của giám đốc còn chưa nói xong, Ân Lang Qua đem tay khoác lên vai hắn, dùng cái âm lượng chỉ có hai người nghe được mà nói “Nếu đây là ở địa bàn của tôi, tôi nhất định sẽ cho người chặt ít một chân của ông.”

Giám đốc vẫn không nhúc nhích, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Ân Lang Qua kéo đứa nhỏ đang lảo đảo muốn chạy trốn, nhẹ giọng nói, “Đừng sợ.”

Cậu bé mím môi, vẻ mặt bất an nhìn ngũ quan lạnh lùng của thúc thúc xa lạ trước mắt, nhược nhược mở miệng nói, “Thúc thúc đừng đánh cháu.... Lần sau cháu sẽ không bao giờ tới đây nữa.....”

Ân Lang Qua ngồi xổm xuống, duỗi tay ôn nhu lau vết bẩn trên gò má của cậu bé, hắn nhìn ánh mắt thanh triệt của cậu bé, cái gai chôn sâu ở trong lòng mười một năm trước, nháy mắt đã đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn, bất tri bất giác,tay của Ân Lang Qua bắt đầu run rẩy.

“Đừng lo lắng, về sau chú sẽ không để cháu chịu khổ nữa.”

Nói xong, Ân Lang Qua đứng lên, xoay người mặt vô biểu tình nhìn tên giám đốc đang nhã mồ hôi vẫn đang đứng đó, “Thu xếp ổn thỏa cho đứa nhỏ này, ghi chép chi phí lại, chờ lần sau tôi tới, nếu nghe nói đứa nhỏ này bị một chút ủy khuất nào, ông sẽ.....”

“Tôi hiểu rồi,tôi hiểu rồi.” Giám đốc gật đầu lia lịa, “Ngài yên tâm, tôi bảo đảm bảo chu cấp cho đứa trẻ này điều kiện tốt sinh hoạt tốt nhất cỏ thể.”

Ân Lang Qua xoay người lên xe.

Phục Luân nhìn đèn xe dần dần biến mất, nhìn hành động vừa rồi của Ân Lang Qua hoàn toàn không phù hợp với tính tình của hắn ta.

Đầu tiên, người nam nhân này hẳn không phải cái loại gì hiền lành cả, nếu như hắn vì một tên ăn mày ven đường mà nổi lên lòng thương cảm, thì không có khả năng lăn lộn tự mình quản lý một mảnh trời đất ở trong giới hắc đạo, dù là hiện giờ đã dần hạn chế những cuộc mua bán đẫm máu rồi thì cái thành phố C cũng bị hắn độc chiếm xưng vương, trong mắt những thương nhân, hắn làm việc rất quả quyết, chỉ nhìn quy tắc không nói tình cảm,là người đàn ông máu lạnh, người đối nghịch với hắn, luôn có cái kết bất ngờ sảy ra.

Loại người này vậy mà có thể động lòng trắc ẩn đối với một đứa bé tám chín tuổi ăn xin bên đường, nhìn như thế nào cũng đều thực rất quỷ dị.

Phục Luân hỏi bên cạnh bảo tiêu Tả Kiêm Thứ, “Ngươi thấy hành động vừa rồi của Ân Lang Qua là như thế nào?”

“Thuộc hạ hoài nghi Ân Lang Qua có sở thích luyến đồng.” Tả Kiêm Thứ vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Nếu hắn có sở thích luyến đồng, hẳn sẽ là trực tiếp mang đứa nhỏ kia đi, chứ không phải đem hắn giao cho người khác.” Phục Luân rất có hứng thú vuốt cằm, “Có vẻ thú vị đây.”

- ------------

Trở lại khách sạn, Ân Lang Qua lệnh cho cấp dưới đặt vé máy bay về thành phố C.

Ân Lang Qua mới vừa tắm rửa xong, liền có thủ hạ gọi điện tới nói là Phục Luân đưa tới một nam tử bồi hắn, Ân Lang Qua trực tiếp mà từ chối.

Lúc này đã là đêm khuya, Ân Lang Qua liền mệt mỏi nằm xuống giường, đầu giường đèn bàn còn mở, có lẽ là cảm thấy đèn bàn ánh sáng quá mờ, chỉ chốc lát sau Ân Lanh Qua liền đứng dậy đem toàn bộ bóng đèn trong phòng bật lên, khi bốn phía hoàn toàn sáng rõ, Ân Lang Qua mới lại lần nữa nằm xuống.

Đây chính là thói quen tạo thành từ mười một năm về trước, khi ngủ, chung quanh cần phải sáng lên.

Hắn sợ hãi, mười một năm qua, chỉ có chính hắn mới có thể hiểu.

Khi vết thương đã trở thành nỗi ám ảnh, năm tháng vĩnh viễn không thể xóa nhòa..

Trời sắp sáng tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức Ân Lang Qua, là kẻ mà hắn an bài đi điều tra tung tích người ấy, trong nháy mắt, Ân Lang Qua đột nhiên từ trên giường liền ngồi dậy, vừa bất an vừa kích động nghe điện thoại.

“Chuyện gì?”

“Ân ca, cậu bé anh sai tôi điều tra mười một năm trước đã có tin tức rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.