Lao Tù Ác Ma 2

Chương 1: Chương 1: Tiết tử




Thời điểm cậu bé nhìn thấy Ân Lang Qua, cậu bị dọa ngã nhào ra đất.

Ân Lang Qua cả người đẫm máu, hấp hối dựa vào thùng rác cố gắng hít thở, gương mặt tái nhợt bị đèn đường chiếu vào.

Khuôn mặt của hắn đặc biệt anh tuấn, tuy còn trẻ nhưng ngũ quan nam tính góc cạnh, đường nét hoàn hảo không thể bắt bẻ, nhìn qua có vẻ là một thanh niên mười lăm mười sáu tuổi, nhưng ánh mắt hẹp dài lộ ra mười phần lãnh ý làm người ta có cảm giác cuồng liệt hoang dã. Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt đánh giá cậu nhóc trước mặt.

Cậu nhóc nhìn qua vô cùng ốm yếu, trên người mặc áo sơ mi cùng quần ngắn màu đen, có vài chỗ rách vá đầy những mảnh vải màu. Cậu bé dường như không được ăn uống đầy đủ, cánh tay cùng bắp chân nhìn qua hết sức gầy yếu, chân mang một đôi dép cao su cũ nát, trên vai khoác một cái bao bố lớn, bên trong có lẽ là chứa sách bởi dưới đáy bao bị rách lộ ra một vài đoạn sách nhỏ.

Giá trị toàn thân cậu bé từ trên xuống dưới e rằng còn không bằng nửa sợi dây giày trên chân Ân Lang Qua.

Đây là một mảnh đất nằm ở khu nghèo tại vùng ngoại ô thành phố C, nơi này và khu phồn thịnh xa hoa ở trung tâm thành phố tạo thành hai phe đối lập, tụ tập rất nhiều thành phần phức tạp của xã hội thậm chí là tội phạm. Chính phủ đã có kế hoạch phá bỏ khu này nhưng vì dân cư ở chỗ này thực sự quá đông nên kế hoạch phá bỏ bị kéo dài, không cần nhìn cũng biết nhà của cậu bé là ở chỗ này.

“Nè nhóc” Ân Lang Qua mặt lạnh, nhìn chằm chằm cậu bé đe dọa, “Mày dám kêu lên tao con mẹ nó giết chết mày, cút!”

Cậu bé sợ hãi bả vai run rẩy, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không có ý bỏ đi, cậu nhìn máu trên mặt và cơ thể của người thanh niên, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “Anh chảy rất nhiều máu”.

Cậu nhóc còn chưa vỡ giọng, tiếng nói hết sức non nớt làm người ta nghe không ra giới tính, cậu nhóc chớp mắt, lông mi khẽ rung động nhìn vừa đáng yêu lại vô hại, Ân Lang Qua thậm chí còn lầm tưởng đây là một cô bé.

“Cút!” Ân Lang Qua lớn tiếng hét.

Cậu nhóc hoảng hốt xoay người chạy đi, thanh niên sau đó vịn tường cố đứng lên nhưng nửa ngày cũng không thành công.

Vết thương trên người quả thực rất nhiều, cho dù đứng lên được cũng không thể đi xa, nếu không tìm được chỗ ẩn núp sớm muộn gì cũng sẽ bị mấy kẻ truy sát phát hiện.

Ân Lang Qua đem áo sơ mi xé thành từng mảnh để băng bó vết thương trên người, máu chảy quá nhiều làm cho hắn dần dần yếu đi gần như mê man.

Lúc này, sâu trong ngõ hẻm truyền tới tiếng bước chân, Ân Lang Qua cảnh giác nhìn sâu vào chỗ hẻm tối lớn tiếng quát, “Ai!”

Chỉ thấy chỗ ngỏ hẻm tối tăm, cậu nhóc mới vừa chạy đi giờ lại men theo tường thận trọng bước tới, ánh mắt đen nhánh tựa như một loại động vật nhỏ vô hại.

“Lại là nhóc?” Ân Lang Qua không nhịn được nhìn cậu.

“Người lớn nói tối nay có mưa.” Có lẽ là bẩm sinh nhát gan, giọng nói cậu so với tiếng muỗi kêu cũng không khác mấy, “Anh bị thương nặng như vậy, nếu như dầm mưa một đêm chắc chắn sẽ chết, nếu anh không ngại cứ đến nhà em ở một đêm đi, em sống một mình, em có thể giúp anh xử lý vết thương.”

Ân Lang Qua nghi ngờ nhìn cậu, cậu nhóc nhìn qua quần áo dơ bẩn nhưng cặp mắt lại dị thường trong suốt tinh khiết.

Lúc này, mưa bắt đầu trĩu hạt rơi xuống người Ân Lang Qua.

Ân Lang Qua hướng cậu nhóc vẫy tay không chút khí mà sai bảo, “Tới đây đỡ tôi dậy.”

Cậu nhóc nhanh chóng chạy đến bên cạnh đỡ Ân Lang Qua, cậu so với Ân Lang Qua thì thật là quá thấp, hắn gần như xem cậu là cái nạng mà chống đỡ thân thể.

Đi đường không tới mười phút liền đến nhà cậu bé.

Chỗ ở của cậu nhóc quá mức đơn sơ, nếu như không nhìn kỹ Ân Lang Qua còn tưởng rằng đây là một cái lều được dựng tạm bợ. Chen ở giữa hai căn nhà là một căn phòng nhỏ, chiếm diện tích khoảng chừng mười thước vuông.

Đẩy ra kẹt cửa, bên trong là một cái giường và một cái tủ, trừ mấy thứ này ra còn lại đều là mấy thứ ve chai hộp giấy linh tinh.

Ân Lang Qua vừa ngồi lên giường, cái giường liền phát ra âm thanh kẹt kẹt không chịu nổi sức nặng, cảm giác nó có thể đổ sụp bất cứ lúc nào, cậu nhóc lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một cuộn vải và một chai nước khử trùng, dường như cậu cảm thấy Ân Lang Qua sẽ không vừa ý bèn thấp giọng nói, “Đây đều là đồ sạch, có thể sử dụng được.”

“Tiểu quỷ sao nhóc lại cứu tôi?” Ân Lang Qua đột nhiên hỏi, “Nhóc không sợ tôi là người xấu à?”

Cậu bé chớp mắt một cái, nghiêm túc lắc đầu, “Sẽ không đâu, ở nơi này người xấu sẽ không bị thương, bị thương đại đa số đều là người tốt thôi.”

Ân Lang Qua đột nhiên cười lên, hắn đưa tay sờ sờ gò má cậu bé, mặt tiến sát đến trước mắt cậu, “Nhóc thật là đáng yêu, không tệ không tệ, tôi thích, ha ha ha…”

Cậu bé căn bản nghe không rõ người trước mắt này đang nói cái gì, sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát trước mặt, ở trong ký ức của nhóc cho đến bây giờ chưa từng có ai dựa vào mình gần như vậy, cũng chưa từng có ai nói thích nhóc.

Tâm hồn nhỏ nhoi cô độc và lạnh lẽo đột nhiên bắt được một tia sáng ấm áp chiếu vào, cậu nhóc cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo, môi dưới cũng sắp bị cắn đến tím tái mới áp chế được cảm giác chua chát trong lòng.

“Em…em giúp anh băng bó một chút.”

Ân Lang Qua cởi xuống quần dài cùng áo sơ mi, lộ ra vết thương trên bắp đùi cùng bả vai đầy máu, trong nháy mắt nhìn thấy vết thương cậu bé bị dọa sợ không nhẹ.

“Hay để tôi tự làm đi.” Ân Lang Qua nói xong, tháo xuống đồng hồ trên cổ tay đưa cho cậu bé, “Nhóc đem đi bán cái đồng hồ này, sau đó thay tôi mua mấy hộp thuốc giảm sốt cùng… Mà thôi, nhóc đưa tôi tờ giấy, tôi viết đơn thuốc, nhóc đến nhà thuốc mua giúp tôi là được.”

Cậu bé vội vàng xé một góc giấy từ trên quyển tập, sau đó mang một chậu nước sạch cho Ân Lang Qua, cuối cùng cầm lấy đơn thuốc mà Ân Lang Qua đã viết một mạch chạy ra ngoài.

Ân Lang Qua rửa sạch toàn bộ vết thương trên người, lúc này cậu bé còn chưa quay về, mà bên ngoài mưa to đã trút xuống.

Nhớ đến thân thể đơn bạc gầy yếu, Ân Lang Qua không khỏi lo lắng.

Qua gần nửa giờ, cậu nhóc khắp người ướt đẫm đẩy cửa đi vào, bé thở hổn hển đưa túi thuốc cho hắn, tay kia nắm chặt một xấp tiền giấy được bọc cẩn thận đưa tới trước mắt hắn, “Được… Thật nhiều tiền, thật…. tốt…. thật nhiều tiền.”

Ân Lang Qua hiển nhiên không chú ý đến xấp tiền, hắn nhìn cậu nhóc khắp người ướt mưa bộ dáng chật vật, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, “Nhóc bị ngốc à, cầm tiền trong tay còn không biết tự mua cho mình một cây dù?”

“Đây là… đây là tiền của anh, em không thể tùy tiện dùng.”

“Nhóc… “Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, Ân Lang Qua đành đem lời trách mắng nuốt trở lại, hắn nhận lấy tiền trên tay cậu bé tùy tiện qua loa kiểm tra một chút, cuối cùng không biết khóc hay cười.

Ân Lang Qua cũng không nói gì nữa, xử lý xong vết thương, hắn nằm trên giường chăm chú nhìn cậu nhóc.

Cậu nhóc đã thay một bộ quần áo khác, vẫn là loại quần áo đã bạc màu chắp vá đủ chỗ, cậu ngồi ở mép giường, vừa dùng khăn lau khô tóc vừa thận trọng đưa mắt nhìn Ân Lang Qua đang nằm ở trên giường, ánh mắt kia hết sức mềm mại vô hại, phút chốc khiến Ân Lang Qua nghĩ đến “con cừu” một loài động vật nhỏ đáng yêu.

“Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?” Ân Lang Qua nghiêng người chống tay, bộ dáng hết sức lười biếng tùy ý nói, “Nhìn rất nhỏ con.”

Cậu bé thấp giọng nói, ” Chín tuổi ạ.”

“Nhìn nhóc giống như chỉ mới sáu bảy tuổi, người nhà nhóc đâu?”.

Cậu bé cúi đầu xoa khăn không trả lời, Ân Lang Qua nhìn đôi gò má ảm đạm của cậu, hắn luôn có cảm giác chỉ một giây kế tiếp đứa nhỏ này sẽ bật khóc, mặc dù không có được câu trả lời, nhưng trong lòng Ân Lang Qua đã đoán ra bảy tám phần, khu vực này có không ít cô nhi, may mắn thì được thu nuôi, còn bất hạnh chỉ có thể lưu lạc tự cầu hạnh phúc.

Đứa nhỏ này mười phần thì chín phần là cô nhi bị vứt bỏ.

Ân Lang Qua lúc này đã rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe chậm rải hồi phục sức lực, cũng không nói thêm gì với cậu, nhìn không gian nhỏ hẹp cùng cái giường còn không vừa với cơ thể cao lớn của hắn, suy nghĩ một chút, hắn hướng cậu bé vẫy vẫy, “Tôi bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút, nhóc ngủ bên cạnh tôi đi, đây là nhà của nhóc, dù sao cũng không thể để nhóc ngủ dưới đất.” . truyện tiên hiệp hay

Cậu bé vội vàng xua tay, “Không cần không cần, anh trên người bị thương, em ngủ không cẩn thận sẽ đá vào vết thương anh, em quét dọn trên đất một chút là có thể nằm được rồi, anh ngủ trước đi, em còn phải làm bài tập một chút.”

Ân Lang Qua nhún vai,” Được rồi, tùy nhóc thôi.”

Vừa nói, Ân Lang Qua nằm xuống, hắn đã mấy ngày liền ngủ không ngon giấc, gần như đầu vừa chạm gối liền ngủ, ván giường lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến hắn toàn thân khó chịu, cũng không biết đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện cậu nhóc đang chăm chú gục đầu làm bài tập.

Cậu nhóc nghiêng đầu, mặt dán vào quyển tập, thần thái hết sức tập trung nghiêm túc, Ân Lang Qua chăm chú nhìn cái gò má non nớt của cậu, hai con mắt khả ái, hàng mi cong dài giống như hai cái quạt lá nhỏ, Ân Lang Qua nghiêng người dùng tay chống đầu, hứng thú rình coi từng biểu cảm nhỏ trên mặt bé con, trong lòng nhất thời mềm mại vô cùng.

“Này, cậu nhóc sao giờ còn chưa ngủ hả?”

Ân Lang Qua miễn cưỡng lên tiếng, cậu nhóc giật mình hết hồn, bé quay đầu nhìn Ân Lang Qua, chớp mắt một cái nhỏ tiếng hỏi, “Có phải do tôi làm ồn đến anh hay không.”

“Đèn mở nhức mắt nên tỉnh.” Ân Lang Qua lúc này chỉ muốn cậu bỏ cây viết trên tay xuống. “Tới đây nào bạn học nhỏ, ngủ bên cạnh tôi.”

Cậu do dự vài giây, để cây viết xuống, “Không được, hay là em…”

“Chỗ này là để cho nhóc, nào tới đây ngủ.” Ân Lang Qua cười nói, “Yên tâm, nhóc rất nhỏ không làm động vết thương tôi được.”

Cậu bé do dự bò lên giường, Ân Lang Qua đột nhiên đưa tay kéo cậu lại bên cạnh, ôm cậu vào lòng, cười nói, “Như vậy thì không lấn.”

Bị Ân Lang Qua ôm vào trong ngực, cơ thể cậu nhóc liền căng cứng giống như một tảng đá không nhúc nhích, mặt cũng đột nhiên đỏ lên.

Ân Lang Qua buồn cười nhìn cậu nhóc bứt rứt khẩn trương, “Nhóc cũng đâu phải bé gái, sao da mặt lại mỏng như vậy.”

Thân thể cậu nhóc dán chặt vào lòng ngực của Ân Lang Qua, mặt dường như rúc vào cổ hắn nhanh chóng lắc lắc đầu, cậu đem thân thể đơn bạc gầy yếu hơi nhích vào trong ngực Ân Lang Qua.

Tựa như một tâm hồn lạnh lẽo thiếu thốn tình thương vội vàng bắt lấy một tia cưng chiều ấm áp, loại hành vô thức này của cậu nhóc không biết từ lúc nào đã vô tình ghim vào trong tim Ân Lang Qua, hắn đưa tay vuốt ve tóc cậu nhóc, qua chừng một phút chỉ nghe được giọng cậu nỉ non nói, “Mẹ em trước kia cũng thường ôm tôi như vậy.”

Ân Lang Qua theo bản năng hỏi, ” Vậy mẹ nhóc đã đi đâu?”

Cậu trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Mẹ bảo em ở nơi này chờ, bà nói rất nhanh sẽ trở lại đón em.”

“Thế sao? Vậy mẹ nhóc đi làm việc à” biết đứa nhỏ này không phải sống một thân một mình ở nơi này, Ân Lang Qua thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi, “Thế nhóc đã chờ bao lâu?”

“Hai năm!”

Bàn tay của Ân Lang Qua đột nhiên đông cứng ngừng sờ tóc cậu, sau đó chỉ nghe cậu thấp giọng nói, “Tất cả mọi người đều nói bà sẽ không bao giờ trở lại, nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần bà kiếm được tiền bà nhất định sẽ quay lại đón tôi.”

Ân Lang Qua vẻ mặt phức tạp, không nói thêm gì, hắn vỗ một cái lên vai cậu bé, “Ngủ thôi.”

Mấy ngày kế tiếp, Ân Lang Qua ở tại chỗ của cậu bé dưỡng thương, hắn dùng số tiền cầm đồng hồ kia mỗi ngày cho cậu một ít để mua thuốc và thức ăn, đồng thời cũng mua thêm một ít đồ dùng mới như quạt máy và túi đựng sách cho cậu nhóc. Mấy ngày nay, Ân Lang Qua đã nhìn cậu nhóc với một ánh mắt khác, hắn khó có thể tưởng tượng một cậu nhóc mới chỉ hơn chín tuổi có thể sinh sống tự lập như vậy.

Sáu bảy giờ sáng, cậu sẽ chạy đến một quán cơm gần đó để làm thêm, được trả công là mấy cái bánh bao, đến tối sẽ chạy đến một nhà hàng để rửa bát hai tiếng, có lúc chén bát quá nhiều rửa hết thì cũng đã hơn ba tiếng, nhưng bà chủ sẽ cho cậu thêm năm sáu đồng tiền.

Cái gọi là đi học, thực ra là lén trốn ở một góc bên ngoài trộm nghe thầy giáo giảng bài mà thôi.

Lớp học bên trong có khoảng mấy chục đứa trẻ, bàn ghế dụng cụ đều đơn sơ cũ kĩ, thầy giáo là do người dân ở đây góp tiền mời thầy về dạy, vị thầy giáo tính tình hiền hòa đôn hậu, dù biết ở ngoài cửa sổ có một đứa trẻ lén học trộm nhưng cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Hắn là từ trong miệng cậu nhóc biết những việc này, hắn không thể tin nổi đứa trẻ còn rất nhỏ tuổi này lại sống chỉ có một mình như vậy suốt hai năm, giờ phút này hấn lại đột nhiên lo lắng cho cậu nhóc nếu còn tiếp tục sống như vậy có thể bị mệt chết.

Thực ra điều làm Ân Lang Qua tương đối kinh ngạc là đứa nhỏ này ôn hòa điềm đạm như nước, tính tình thiện lương ngờ nghệch, đa số những đứa trẻ cô nhi trong khu nghèo sẽ vì hoàn cảnh khốn khó mà trở thành trộm cướp lưu manh hoặc là ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ đợi người ta bố thí, nhưng cậu không vì cuộc sống khó khăn mà trở thành cái dạng này, lại còn có thể tùy tiện giúp đỡ một người trên đường không rõ lai lịch đem về nhà.

Cậu nhóc mấy ngày không đi đến lớp học, bởi vì mấy ngày nay Ân Lang Qua dạy học cho cậu ở nhà, thật ra là do hắn muốn giết thời gian, hắn cần phải ở tạm chổ này lánh mặt một thời gian né tránh sự đuổi giết từ đám người kia, nơi này không có bất kỳ đồ điện tử giải trí nào,hắn cũng chỉ có thể lấy con cừu nhỏ ra chọc ghẹo làm niềm vui.

Ân Lang Qua viết tên của hắn lên một tờ giấy trắng, sau đó bảo cậu nhóc viết tên chính mình bên cạnh, cậu hết sức nghiêm túc viết hai chữ, Ôn Dương.

Nhìn cái tên này, Ân Lang Qua cảm giác tựa như có một luồng gió dịu dàng nhẹ nhàng thổi tới, cảm giác mát mẻ thoải mái từ lồng ngực tản ra cả cơ thể.

Hừm! người cũng giống như tên.

“Thật đúng là con cừu.” Ân Lang Qua ha ha cười to, cầm bút vẽ lên giấy một vòng, đem tên của hai người khoanh lại chung với nhau, “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là anh trai nhóc, tới đây, kêu cho tôi nghe một tiếng anh nào.”

Ôn Dương ngớ người nhìn hắn, chớp mắt một cái, cuối cùng dường như hiểu ra cái gì, vành mắt bắt đầu ửng đỏ.

Ân Lang Qua xoa xoa tóc Ôn Dương, cười nói, “Sau này em đi theo anh, anh sẽ không để ai bắt nạt em.”

Ôn Dương giơ tay lên chặn lại nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ như những viên ngọc trai nhẹ nhàng rơi xuống, nghẹn ngào thút thít kêu, “Anh”

Ân Lang Qua đem thân thể nhỏ bé của Ôn Dương kéo vào lòng ngực, nhẹ nhàng xoa đầu, “Chờ anh xử lý xong vài chuyện, anh sẽ trở về tìm em.”

Ôn Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, khóc thút thít nói, “Anh… Anh phải đi?”

Ân Lang Qua cười cười, “Anh cũng không thể một mực ở lại chỗ này mãi được.”

Ôn Dương nghẹn ngào nói,”Không sao cả, anh có thể mãi mãi ở lại chỗ này được mà, chúng ta sau này sẽ cố gắng kiếm tiền, anh đừng đi có được không?”

Ân Lang Qua vỗ vai Ôn Dương một cái, “Anh cũng đâu phải là không trở lại, lâu nhất là một tháng thôi, anh sẽ cho người đến chỗ này đón em, em ở yên chỗ này chờ anh, chúng ta nhất định sẽ gặp mặt, đừng khóc đừng khóc, đã cố gắng sống được trong hoàn cảnh như vậy từng ấy năm rồi, sao lại còn dễ dàng khóc nhè như vậy.”

Ân Lang Qua giúp Ôn Dương lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, cuối cùng Ôn Dương ôm chặt eo Ân Lang Qua, hai cái vai gầy yếu không ngừng co rúm, “Mẹ em năm đó cũng là nói như vậy, nhưng đi rồi thì cũng không trở lại, anh cho em theo anh đi, em có thể giặt giũ nấu cơm, em cái gì cũng biết làm.”

Ôn Dương lúc này mới lộ ra điểm yếu ớt của một đứa bé chín tuổi, khoảng thời gian chung sống cùng Ân Lang Qua, thế giới cô độc nhỏ bé của cậu toàn bộ được xua tan đi lạnh lẽo, nếu như anh rời đi, cảm giác cô độc tuyệt vọng đó sẽ một lần nữa chiếm lấy thế giới của cậu.

Lời nói của Ôn Dương khiến Ân Lang Qua lòng đau như cắt hô hấp khó khăn, hắn nhẹ nhàng nói, “Ôn Dương tin tưởng anh có được không.”

Ôn Dương nằm trong lòng hắn khóc thút thít một hồi lâu, cuối cùng mím môi, ánh mắt chán nản khẽ gật đầu.

Ân Lang Qua biết Ôn Dương lo âu trong lòng, nhưng hắn thực sự không thể mang theo Ôn Dương rời đi, hiện giờ hắn đang trong trạng thái nguy hiểm bị người ta truy sát, nếu mang theo Ôn Dương có thể sẽ liên lụy cậu ấy cùng chết.

Ngày thứ hai, Ân Lang Qua tháo xuống vòng tay, kêu cậu cầm đem đi bán.

Khoản tiền này đủ cho Ôn Dương không lo cơm áo chờ hắn trở về.

Ôn Dương cầm chiếc vòng thẫn thờ rời đi.

Không quá mười phút sau, Ôn Dương mặt đầy kinh hoảng đẩy cửa đi vào, “Bên ngoài có rất nhiều người đang đi tìm anh”

Ân Lang Qua vẻ mặt trầm xuống, “Bọn họ nhìn thế nào?”

“Bọn họ từ trên xuống dưới mặc đồ đen, người đứng đầu trên mặt có một vết sẹo, nhìn qua rất dữ tợn, bọn họ cầm một tấm hình của anh, đi hỏi mọi người, còn xông vào nhà người ta lục soát nữa, lúc bọn họ hỏi em, em làm bộ không biết, sau đó liền chạy về báo cho anh.”

“Thôi xong.” Tâm trạng của hắn lập tức rơi xuống đáy vực, “Đám khốn kia tại sao biết mình ở nơi này.”

Ân Lang Qua nhìn quanh, đây là một căn phòng hẹp, căn bản không tìm được bất kỳ một đường nào khác để tránh né, lúc này đi ra thì chỉ có chịu chết, mà cứ ở lại chỗ này thì cũng chỉ chờ chết.

“Con mẹ nó!” Ân Lang Qua mắng một tiếng, nhặt lên dao gọt trái cây dấu vào trong áo, hắn nghiêm mặt tự nhủ,”Nếu như bị phát hiện tao cùng bọn bây liều mạng, trước khi chết cũng phải kéo thêm vài thằng lót chân.”

“Bọn họ là tới hại anh sao?” Ôn Dương mặt đầy sợ hãi.

Ân Lang Qua hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, điều gì nên tới thì sớm muộn gì cũng sẽ tới, có tránh cũng tránh không khỏi. “Đúng vậy, nếu ngày hôm đó anh không may mắn chạy thoát, thì thứ em nhặt về chính là thi thể anh.”

Ân Lang Qua ở cái trán trơn bóng của Ôn Dương hôn một cái, cười khổ nói, “Đừng có nói với họ em là em trai anh, sẽ liên lụy đến em, anh xin lỗi Ôn Dương, chưa cho em được ngày nào tốt lành.”

Nói xong Ân Lang Qua xoay người định rời đi, Ôn Dương đột nhiên đưa tay níu hắn lại, “Anh đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, hay là ở đây trốn đi.”

Ôn Dương nhanh chóng đẩy cái tủ ở đầu giường ra, Ân Lang Qua kinh ngạc trước mắt là một tấm ván đầy bụi.

“Chỗ này thật lâu trước đây là một quán ăn, tầng hầm vừa vặn ở ngay trong nhà em, anh tránh ở đây tuyệt đối sẽ an toàn.”

“Anh đừng lên tiếng, chờ bọn họ đi rồi em sẽ đến kêu anh.” Ôn Dương nói xong, vừa định đóng lại tấm ván, Ân Lang Qua đột nhiên ló đầu ra, hai tay hưng phấn nâng mặt cậu lên, hung hăng ra sức *chụt* một cái hôn lên má cậu, phấn khởi nói, “Sau này lão tử sẽ cưới em làm vợ, cùng em sinh một bầy trẻ con.”

Ôn Dương lập tức đỏ mặt, thở hổn hển nói “Anh không biết xấu hổ”, sau đó nhanh chóng đặt lại tấm ván như cũ.

Đem cái tủ anh chóng đẩy lại vị trí, Ôn Dương chuẩn bị đi ra cửa nhìn xem người bên ngoài sắp đến chưa, vừa mới đi đến, cửa liền bị một tên dùng chân đạp ra.

Rầm một cáu,Ôn Dương lập tức bị cửa đánh tới té xuống đất.

Một đám người đi vào, chỉ chốc lát sau ngôi nhà bị thu hẹp chật ních một đám đàn ông mặc đồ đen.

Ôn Dương lảo đảo từ dưới đất bò dậy, mặt đầy khẩn trương nhìn một đám ông chú trước mắt, người đàn ông cầm đầu mặt thẹo tháo kính mát xuống, lạnh lùng nói, “Tao nhớ hình như mới hỏi qua mày rồi, mày nói không biết.”

Ôn Dương run rẩy gật đầu một cái.

Lúc này có một người đàn bà trung niên đeo tạp dề làm bếp đi ra từ sau lưng tên mặt thẹo kia vỗ đùi nói,” Tiểu Dương à, con làm sao không biết được chứ, trước kia không phải con hay mang theo hắn cùng nhau đến quán cơm của ta ăn hay sao? Còn nữa, hắn là một thanh niên rất là đẹp trai, hắn cùng người trong hình không phải giống nhau như đúc hay sao?”

Ôn Dương lại càng sợ hãi.

Người đàn bà trước mắt này cậu biết, trước kia cậu vẫn hay mang Ân Lang Qua đến quán cơm của bà ta ăn, lúc đó bà còn thuận miệng khen Ân Lang Qua, nói anh là thanh niên cao to điển trai nhất mà bà từng gặp.

Ôn Dương gục đầu cằm dường như cũng gần chạm đến ngực, hai tay siết chặt vạt áo không nói gì.

Người đàn ông mặt thẹo rút tiền từ trong ví ra hai tờ tiền đưa cho người phụ nữ kia, bà hào hứng nhận lấy tiền, kích động nói, “Đây là việc quen thuộc của tôi, lần sau ngài muốn hỏi ai cứ đến tìm tôi, tôi nhất định…”

Lão không đợi bà ta nói xong, trực tiếp để cho thủ hạ đem bà ta đuổi ra ngoài.

Cánh cửa bị tên kia đóng lại, chung quanh im lặng đến đáng sợ.

Ở trong căn hầm đen ngòm, hắn dường như cảm nhận được cậu bé đang run rẩy sợ hãi, Ân Lang Qua chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình toát đầy mồ hôi lạnh, tim đập càng lúc càng nhanh không thể khống chế, hắn không biết cậu bé gầy yếu trên đó có nói ra hay không, nếu như nói, vậy hắn sẽ chết, còn nếu cậu không nói, đám khốn kia sẽ tuyệt đối không tha cho cậu, vô luận kết quả ra sao hắn cũng không dám nghĩ.

Tên mặt thẹo đi tới bên cạnh Ôn Dương, cúi người xuống, ôn nhu vuốt ve tóc cậu bé, khẽ cười hỏi, “Cậu bạn nhỏ, nói cho chú biết, người thanh niên trong hình này đang ở đâu?”

Lão vuốt ve làm Ôn Dương rợn cả tóc gáy, giọng nói run rẩy, “Tôi tôi không biết”

Lúc này thủ hả của gã đang lục lọi gian phòng phát hiện trên đầu giường tờ giấy viết tên Ôn Dương và Ân Lang Qua, lập tức đem đưa qua cho tên mặt thẹo.

Lão nhìn hai cái tên trên giấy được khoanh lại, kẽ cau mày, “Cháu tên Ôn Dương?”

“Ừm”. Ôn Dương run rẩy trả lời.

“Trừ tên cháu ra người này ở đâu?”. Lão chỉ vào tên của Ân Lang Qua, trên mặt đã mất đi nụ cười, “Cậu bạn nhỏ, chú hỏi lần nữa, Ân Lang Qua ở đâu? Nếu như cháu nói, chú chẳng những không hại cháu, mà sẽ còn “Vừa nói, lão móc ra trong ví tờ mấy tờ trăm đồng,” Sẽ còn đem số tiền này cho cháu, Chịu không?”

Ôn Dương mím môi cái gì cũng không nói.

Bốp một tiếng, Ôn Dương đột nhiên bị lão tát một cái lên mặt, cả người ngã qua một bên.

Âm thanh quất vào da thịt vang dội khiến cho người ta không nhìn cũng cảm thấy rất hung bạo, ngay lúc nghe được âm thanh đó, Ân Lang Qua cảm thấy lòng mình co thắt lợi hại, hắn theo bản năng định giơ tay lên đẩy ra tấm ván kia, tay còn chưa chạm đến tấm ván liền rụt trở về.

Hắn không thể đi ra ngoài! Đi ra ngoài chính là chết!

Hắn còn rất nhiều việc phải làm! Sao có thể đơn giản chết ở chỗ này như vậy!

Phải bình tĩnh lại!

Ráng nhịn chút nữa!

Nhịn chút nữa sẽ tốt thôi!

Ôn Dương che đi năm dấu tay dữ tợn trên mặt, chật vật bò dậy lui về sau mấy bước, hai mắt đã đầy nước, nhưng như cũ cắn môi không nói lời nào, dường như tên mặt thẹo mất đi kiên nhẫn, lão xoay người ra lệnh hai người đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, sau đó lão bước đến bóp cổ Ôn Dương, giống như một con vật nhỏ không có sức chống cự cậu bé bị lão nâng lên khỏi mặt đất.

“Tao con mẹ nó hỏi mày hắn ở đâu?” Lão mặt thẹo rống giận, “Không nói tao bóp chết mày!”

Ôn Dương liều mạng đá chân lung tung, mặt bởi vì nghẹt thở mà dần dần tím lại, thời điểm mắt sắp trợn trắng lão mới buông tay, Ôn Dương nằm trên đất, ho khan kịch liệt, khí lực đứng lên cũng không có.

Ôn Dương khóc, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, tay liên tục quệt đi nước mắt.

Nghe được tiếng khóc của cậu, Ân Lang Qua đột nhiên cảm thấy ngực ray rức đau, hai tay hắn điên cuồng dùng sức cấu xé lấy tóc của mình, trong đầu đều là hình dáng vô lực của cậu nhóc.

Nhưng mà

Nhưng mà hắn vẫn không có dũng khí đẩy tấm ván kia ra.

“Mẹ nó!” Tên mặt thẹo mắng một tiếng, trực tiếp móc ra con dao tùy thân.

Ôn Dương nhìn tia sáng lóe trên dao, mặt lập tức hoảng sợ biến sắc, cuối cùng dường như bị dọa sợ đến điên, liều mạng đâm đầu chạy ra ngoài, kết quả bị tên mặt thẹo bạt tai đánh trở về.

Lão sai một tên đi lên đè Ôn Dương trên đất, Ôn Dương sợ hãi gào khóc.

Lão mặt thẹo trực tiếp đem mũi dao dí sát vào áo sơ mi cậu, u ám nói, “Thúc thúc hỏi cháu lần cuối, Hắn ở đâu?”

Ôn Dương giống như cá nằm trên thớt, điên cuồng giùng giằng thân thể, sợ hãi cực độ làm cậu bé không ngừng kêu khóc, “Van cầu chú, xin chú đừng giết cháu đừng giết cháu.”

Ôn Dương tuyệt vọng cầu xin, tiếng van xin như chiếc búa lớn bổ vào đầu Ân Lang Qua luôn tự cho bản thân mình lòng dạ hung hãn kiên cố, giống như có vô số nọc độc đang điên cuồng lưu thông ở trong mạch máu, lục phũ ngũ tạng lúc này bị ăn mòn rách rưới không còn gì.

Ân Lang Qua đứng không vững, cuối cùng theo mặt tường chậm rãi ngồi xuống đất, hắn dùng hết khí lực bịt lại lỗ tai, tiếng kêu khóc của cậu nhóc giống như có thể xuyên thủng màng nhĩ hắn, đâm thẳng vào đại não hắn!

“A!!” Tiếng khóc của Ôn Dương đột nhiên bén nhọn, cậu điên cuồng vùng vẫy đá chân, vô tình đạp trúng cái tủ kia, phát ra tiếng thùng thùng vang dội, “Anh hai! A! Anh!”

Thanh niên trong mắt tràn đầy tia máu, hắn trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào tia sáng lọt qua khe tấm ván, vào giờ phút này, tựa như có vô số cưa sắt đang cưa vào đầu hắn,hắn không kiềm được nước mắt, hai gối quỳ gập xuống liên tục đập đầu trên đất.

“Anh xin lỗi ” Tay Ân Lang Qua đấm xuống đất nghẹn ngào nói, “Anh xin lỗi em Ôn Dương”

Tha thứ cho anh.

Anh thật hèn nhát.

Thời gian từng chút từng chút kéo dài, Ân Lang Qua thậm chí không biết đã qua bao lâu, hắn cúi đầu dựa bên tường, thân thể vô thức vẫn còn run lập cập, cả người giống như bị quất đi linh hồn.

Phía trên đã yên tĩnh lại, nhưng hình như người ở trên đang giở trò ôm cây đợi thỏ, thỉnh thoảng truyền tới hai ba tiếng nói chuyện, nhưng không có âm thanh nào là của Ôn Dương cả.

Đến khoảng nửa đêm, tên mặt thẹo mới thật sự rút hết người đi.

Hắn cảm giác cả thế giới lâm vào một mảnh tĩnh mịch, nhưng bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng khóc tê tâm liệt phế của Ôn Dương,hắn hoảng hốt đứng lên, từ trong hầm đi ra ngoài.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, trừ bỏ trên đất có một vũng máu thì không còn gì nữa.

Ôn Dương, cũng không thấy.

Ân Lang Qua nhìn vũng máu đỏ thẫm trên đất, trong đầu trống rỗng, cuối cùng rầm một tiếng quỳ xuống, thân thể vô lực buông thả, hai tay trực tiếp nhấn vào vết máu.

Bên cạnh vết máu còn có tờ giấy viết tên hắn cùng Ôn Dương, một nửa tờ giấy đã nhuộm đỏ máu, hai chữ “Ôn Dương” cơ hồ đã bị máu nhấn chìm.

Ân Lang Qua nhìn cái tên Ôn Dương trên giấy, viền mắt cơ hồ nứt ra, hắn đem tờ giấy kia siết chặt trong lòng bàn tay, rốt cuộc tựa như sụp đổ thét lớn.

Hắn cho đến bây giờ mới biết, mình té ra lại hèn yếu như vậy.

Từ khi mới bắt đầu hiểu chuyện, Ân Lang Qua đi theo cha từng trông thấy rất nhiều tội ác kinh tởm, hắn vẫn cảm thấy mình đem so với nhiều kẻ cùng lứa thậm chí lớn tuổi hơn luôn gan dạ gai góc, thế nhưng đến hôm nay hắn mới phát hiện, hắn từ đầu đến chân đều hèn nhát.

Đối mặt với Ôn Dương đau đớn sợ hãi khóc thét bên ngoài, hắn chỉ có thể giống như một con chuột núp ở trong hầm tối run rẩy trốn tránh.

Mà Ôn Dương, một đứa bé chưa qua mười tuổi, thế nhưng cuối cùng vẫn không hề hé miệng nói nửa lời.

Ân Lang Qua biết, bất kể đời này hắn đứng cao bao nhiêu, ngày hôm nay sẽ vĩnh viễn hóa thành bóng tối ghim sâu vào tim hắn, khắc vào tận xương tủy hắn, ở tương lai, trước khi chết, mỗi một ngày, đều đeo đuổi hắn như hình với bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.