Lao Tù Ác Ma

Chương 188: Chương 188: Lần thứ hai ôn nhu xuất kích




Đột nhiên nhớ lại tất cả, những ký ức đầy đả kích kia khiến cho Diệp Mạc suốt cả một buổi trưa đều bị bao phủ trong bóng tối, sau khi Diệp Mạc quét dọn xong phòng trọ liền nằm ở trên giường không muốn đứng dậy, Lạc Tần Thiên gọi thức ăn ở ngoài cậu cũng không ăn lấy một miếng, bất đắc dĩ Lạc Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường cùng Diệp Mạc tán gẫu.

Lạc Tần Thiên biết Diệp Mạc giờ khắc này tâm trạng hỗn loạn hoang mang, thế nên cũng không lập tức cố ép Diệp Mạc phải sớm quên đi chuyện này mà rất nhẫn nại xoa xoa đầu Diệp Mạc, nhắc lại những hồi ức đẹp đẽ đã từng có.

Sắc trời dần tối đi, Lạc Tần Thiên lại gọi thức ăn ở bên ngoài, dưới sự kêu réo cứng rắn của Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc rốt cuộc rời khỏi giường ngồi ở trước bàn ăn, hai mắt vô thần dùng bữa.

Diệp Mạc như vậy khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy rất đau lòng.

Lạc Tần Thiên biết Diệp Mạc đã từng trải qua những gì, nhưng anh từ đầu đến cuối đều không có đủ dũng khí để xem đoạn video kia, ngàn kế khổ công bày ra đoạn phim chiếu kia trong ngày hôn lễ của Diệp Mạc, mục đích của Lạc Tần Thiên chỉ có một, đó chính là khơi lại thù hận của Diệp Mạc đối với Tiếu Tẫn Nghiêm!

Mặc dù Lạc Tần Thiên đã rời khỏi thành phố X nhưng anh vẫn sai người bí mật theo dõi Diệp Mạc, thỉnh thoảng ra lệnh cho thủ hạ chụp vài bức ảnh của Diệp Mạc gửi cho mình để phần nào tiêu giải bớt nỗi nhớ.

Tuy rằng lúc trước là Lạc Tần Thiên đã đem Diệp Mạc giao cho Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng khi biết hàng đêm Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đến chỗ Diệp Mạc qua đêm, Lạc Tần Thiên vẫn căm tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh hy vọng Diệp Mạc chỉ là bị ép phải tiếp nhận Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời muốn cậu phải ghi nhớ kỹ thù hận đối với hắn ta, chỉ có như vậy thì anh mới có thể dễ dàng chiếm cứ lại trái tim Diệp Mạc khi quay trở về.

Mặc dù vậy Lạc Tần Thiên vẫn bị chuyện lúc trước khiến cho anh cả đời này đều không thể tha thứ nổi cho hành vi của chính mình, đến khi thủ hạ báo cáo cho anh chuyện Diệp Mạc đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm đem giao cho Phục Luân, anh giống như bị ác linh bám thân, lập tức ngăn cản thủ hạ cứu viện, đồng thời còn gửi một tin nhắn đến chỗ Phục Luân, chỉ có bảy chữ:

Có thể vô tình, tất lưu mệnh! (Jian: á à đm >.< hóa ra là mày xúi thằng Phục Luân hành Mạc Mạc à!!! Trời ơi không ngờ!!!)

Tình yêu, có thể thúc đẩy con người làm ra nhiều quyết định đáng sợ, chỉ có khi chuyện đã xảy ra đến mức độ không thể cứu vãn được, mới biết lúc trước chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, Tiếu Tẫn Nghiêm đã như vậy, mà cả Lạc Tần Thiên, cũng như vậy! (Jian: thôi dẹp mẹ cái lũ này đi, Mạc Mạc, sống độc thân cho khỏe!)

Lạc Tần Thiên hối hận đến cực điểm, có thể Phục Luân ra tay hành hạ Diệp Mạc nặng đến như vậy không hẳn là xuất phát từ tin nhắn kia của anh, nhưng đối với Lạc Tần Thiên mà nói, rõ ràng lúc ấy anh có thể ra tay cứu lấy Diệp Mạc, nhưng anh lại đột nhiên ngăn cả thủ hạ, loại lựa chọn này cũng tương tự như việc đẩy Diệp Mạc càng rơi sâu hơn xuống địa ngục, lần đầu tiên Lạc Tần Thiên cảm nhận được, tình yêu thuần khiết của anh từ khi nào đã trở nên tà ác, ích kỷ, đê hèn, cùng với thứ tình yêu cuồng vọng vô tri của Tiếu Tẫn Nghiêm không có khác biệt. (Jian: cạn lời =.= rốt cuộc chỉ có anh Thần soái ca mới là chân ái =.=’)

Bất kể Lạc Tần Thiên có hối hận về chuyện lúc trước bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy vui mừng vì kế hoạch của mình đã thành công, hiện tại, Diệp Mạc hận Tiếu Tẫn Nghiêm, anh sẽ đem toàn bộ cơn ác mộng kia của Diệp Mạc hết thảy đều đổ lỗi cho Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc, mãi mãi lúc nào cũng sẽ là một tên ác ma tàn nhẫn. (Jian: Sự thực thì sau tất cả, Lạc Tần Thiên vẫn là thằng công tra nhất =.=’ tổng cộng nó có 3 em thụ, em nào cũng bị nó hành cho ra bã =.=’)

Đêm xuống Lạc Tần Thiên cũng không rời đi, anh lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn Diệp Mạc nằm ở bên cạnh đang thiếp ngủ, dáng vẻ gầy gò tiều tụy nhưng vẫn tinh khiết mỹ hảo như vậy khiến cho Lạc Tần Thiên hơi thất thần.

Diệp Mạc ngủ say, thân thể vô thức hướng gần về phía người Lạc Tần Thiên, mi tâm khi căng ra, khi thì co rút lại, giống như đang gặp ác mộng, hô hấp từ từ mất cân đối, trong miệng phát ra thanh âm cầu xin đứt quãng, Lạc Tần Thiên lập tức cúi người, liên tục vỗ về phía sau lưng Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Có anh ở đây, không sao rồi, không sao rồi…”

Diệp Mạc cuối cũng vẫn bị choàng tỉnh, cậu đột nhiên ngồi dậy, miệng mở lớn thở hổn hển, vẫn chưa hết sợ hãi trợn mắt nhìn về phía trước, khiến cho Lạc Tần Thiên đang chuẩn bị giúp Diệp Mạc vỗ vỗ sau lưng Diệp Mạc thì thân thể Diệp Mạc đột nhiên run lên, chợt xoay người nhìn về phía Lạc Tần Thiên, khi thấy rõ người trước mắt là ai thì Diệp Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Tần Thiên đột nhiên ôm lấy Diệp Mạc, không ngừng mà an ủi “Không sao rồi Mạc Mạc, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu….”

Dư âm ác mộng vẫn còn lưu lại trong lòng, Diệp Mạc vẫn thở hổn hển, thậm chí vì hoảng sợ mà khóe mắt tràn lệ “Em mơ thấy hắn nổ súng bắn em, hắn đem em tặng cho kẻ khác, bất kể em cầu xin hắn như thế nào, hắn cũng đều không tin em… Tần Thiên, em sợ, em cứ như vậy mà chạy về đây, hắn có phải sẽ dưới cơn nóng giận mà lại đem em cho Phục Luân không… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ làm như vậy!”

Đoạn giấc mộng ngắn ngủi kia khiến cho Diệp Mạc trong nháy mắt mất đi bình tĩnh, không có cách nào suy nghĩ lý tính, cậu đưa tay ôm chặt lấy Lạc Tần Thiên, thân thể vô ý thức run lẩy bẩy.

“Mạc Mạc, chúng ta rời khỏi thành phố này đi!” Lạc Tần Thiên nhẹ giọng nói, tay khẽ khàng vuốt ve phía sau lưng Diệp Mạc “Đến một nơi không ai biết chúng ta, chỉ có hai người chúng ta sống với nhau, giống như mơ ước của chúng ta hai năm trước vậy, bất kể là Lạc gia tộc hay là Tiếu Tẫn Nghiêm, ai cũng không thể tìm ra!”

Diệp Mạc không nói gì, cậu đã không còn dám lại có hy vọng nữa, bởi vì cứ mỗi một lần ôm hy vọng lại là một lần rơi vào đáy tuyệt vọng, sự đau khổ này đã lặp đi lặp lại liên tục quá nhiều lần rồi!

Lạc Tần Thiên nâng mặt Diệp Mạc lên, nghiêm túc nói “Lần này nhất định có thể thành công, chỉ cần Mạc Mạc đồng ý, ba ngày sau chúng ta liền rời đi.”

Diệp Mạc nép ở trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai đi vào giấc ngủ, Lạc Tần Thiên đã rất lâu không ôm Diệp Mạc như vậy, thế nên một đêm này anh ngủ rất sâu.

Sáng sớm, Diệp Mạc vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lạc Tần Thiên phóng to ở trước mắt, bị dọa cho hết hồn.

“Bà xã, bữa sáng đã làm xong rồi” Lạc Tần Thiên nở nụ cười tuấn lãng dương quang, giống như hài tử làm việc tốt xong đòi được thưởng.

Diệp Mạc đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa nhăn nhó nói “Anh học nấu ăn lúc nào vậy?”

Lạc Tần Thiên cười càng vui tươi “Vừa mới học được, thế nên kính mời bà xã đến thưởng thức một chút.”

Vì để học được cách làm một bữa sáng thông thường mà Lạc Tần Thiên ở Lạc gia tộc đã phá tung không biết bao nhiêu cái nhà bếp.

Diệp Mạc cũng không để ý xưng hô của Lạc Tần Thiên đối với mình, mà nở nụ cười nhạt “Được.”

Đã không rõ hận sâu bao nhiêu, càng không phân rõ yêu và không yêu, tình cảm của Diệp Mạc đã đi theo hướng mơ hồ, cậu bị động tiếp nhận tất cả tác động bên ngoài, như một bản năng.

“Ừm, mùi vị không tồi.” Diệp Mạc vừa ăn vừa khen ngợi.

Bầu không khí từ từ hài hòa, Lạc Tần Thiên đem ghế chuyển đến bên cạnh Diệp Mạc, đắc ý ngồi kế bên Diệp Mạc, sấn đến cạnh Diệp Mạc, lúc Diệp Mạc không chú ý liền hôn trộm lên má Diệp Mạc một cái.

Diệp Mạc giật mình, tức tối dẫm mạnh xuống dưới chân Lạc Tần Thiên, bật thốt lên “Lão Tiếu anh muốn chết à!”

Vừa dứt lời, cả hai người đều sửng sốt!

…………………….

Tiếu Tẫn Nghiêm không biết hiện tại Diệp Mạc đang ở cùng với Lạc Tần Thiên, kỳ thực bởi vì hắn không thể nào ngờ được Lạc Tần Thiên lại đột nhiên trở về thành phố X, bởi vì hai ngày nay Lạc Tần Thiên ở lại nhà trọ của Diệp Mạc đi ra đi vào đều đổi phục trang, thế nên thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm giám sát Diệp Mạc cũng không phát hiện ra bóng dáng của Lạc Tần Thiên.

Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút cảm xúc đứng ở phía trước cửa sổ, đầu ngón tay giữ lấy điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh thành phố X ánh đèn rực rỡ lượn lờ trong làn khói mờ, ngũ quan âm nghị của Tiếu Tẫn Nghiêm càng thêm lạnh lẽo khủng bố.

Hắn muốn đi gặp Diệp Mạc, muốn đến phát điên! Nhưng lại lo lắng sự xuất hiện của chính mình sẽ làm cho Diệp Mạc cảm thấy hoảng sợ, đồng thời loại ánh mắt căm hận kia của Diệp Mạc đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nối có lực sát thương quá lớn.

Thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm đang suy nghĩ, nếu Diệp Mạc đã không gấp gáp rời khỏi thành phố ý thì có thể nói lên một điều rằng Diệp Mạc vẫn còn lưu luyến hắn, dù sao em ấy đã nói yêu hắn, có thể là qua mấy ngày, Diệp Mạc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn có thể lần thứ hai ôn nhu xuất kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.