Trần Trọng đi rồi,
tôi vừa tắm vừa nghĩ về câu chuyện vừa nãy anh kể. Tôi cho rằng có lẽ
anh vẫn chưa kể hết. Anh có nhiều nghi vấn, nhưng nghi vấn lớn nhất anh
vẫn chưa nói ra, đó là: tại sao kỹ thuật viên hóa trang có thể hóa trang một cái xác chết giống hệt như mình? Kỹ thuật viên hóa trang dù tài
tình đến mấy cũng không thể làm nổi chuyện đó. Trần Trọng cũng không kể
với tôi rằng anh đã phát hiện ra như thế nào. Lý Cường đã hóa trang ra
sao cái xác kia, anh cũng không nói. Hẳn là vì cần giữ bí mật nghiệp vụ. Anh đã kể cho tôi biết ngần ấy chuyện đã là nhiều rồi.
Trưa hôm
sau, tôi đang ăn cơm ở nhà ăn của công ty, vừa húp xong bát canh, đang
định gọi điện cho Mông Nhân hỏi xem bao giờ anh ta về, thì một anh bảo
vệ chạy vào nhà ăn gọi đúng tên tôi. Tôi đứng dậy, giơ tay nói: “Có việc gì à?” Anh ta nói có một người đứng ngoài cổng công ty muốn gặp tôi. Là nữ.
Là nữ? Tôi liền nghĩ ngay rằng có thể là Mễ Đâu, bèn lau
mép, cùng anh bảo vệ đi ra. Ra đến cổng, nhìn thấy một phụ nữ mặc trang
phục công sở đang ngồi trên ghế dài mở xem tệp tư liệu quảng cáo của
công ty. Anh bảo vệ bước đến trước mặt người ấy, nói: “Cô tìm anh này
phải không?” Giọng anh rất là... tôi thật khó diễn tả cho đúng.
Người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên, lúc này tôi mới hiểu tại sao anh bảo vệ lại... lúng túng như vậy. Bình thường, nếu khách đến công ty tìm gặp ai đó
thường gọi điện trước, ai không biết số điện thoại thì mới đăng ký vào
sổ ở cổng công ty, sau đó bảo vệ sẽ phôn cho người cần gặp, cũng tức là
không có chuyện bảo vệ chạy vào tìm hộ.
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nói rằng chim sa cá lặn cũng không có gì là quá lời. Cô có khuôn
mặt trái xoan trông giống như đã được trang điểm rất tỉ mỉ tinh tế; tôi
không dám nhìn cô quá lâu từ cổ trở xuống, sợ cô ta cho mình cái tát thì dại... Chỉ tiếc rằng cô lại trang điểm sơ sơ, xưa nay tôi không mấy cảm tình với những cô gái thích trang điểm vì trang điểm sẽ che giấu đi
nhiều điểm bất lợi của mình. Nếu tôi hóa trang rồi đi ra phố, chắc chắn
sẽ khiến số người ngắm nhìn tôi tăng lên ít ra là 5%...
Cô đứng dậy chìa tay ra với tôi: “Chào anh! Tôi họ Thạch, ở công ty thám tử Thiên Nhai.”
Tôi cũng chìa tay ra bắt tay, cảm thấy tay cô giá lạnh khác thường, thậm
chí hơi buôn buốt. Tôi gật đầu nói: “Chào cô. Tôi là Đường Tiểu Bạch. Cô tìm tôi có việc gì à?”
Công ty thám tử? Tựa như các phòng trinh
sát, làm những việc như kiểu trinh thám, tìm bằng chứng gian dâm hoặc
gian lận tài chính...
Cô gái nhìn xung quanh, rồi mỉm cười: “Ở đây nói chuyện e không tiện, chúng ta ra ngoài tìm một chỗ khác được không?”
Tôi lắc đầu nói là đang trong giờ làm việc, không thể nghỉ sớm, kẻo sẽ chết dở. Cô đưa tôi một tấm danh thiếp, nói là sau khi tan tầm thì gọi điện
cho cô, sau đó cô chào ra về. Trở lại phòng làm việc, tôi xem tấm danh
thiếp của cô, hơi là lạ, vì cái tên cô rất ít thấy: Thạch Bình Nhi. Sau
đó tôi lên mạng tra công ty của cô, nhưng không thấy. Có lẽ đó chỉ là
một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì. Một công ty thám tử tìm gặp tôi
để làm gì nhỉ?
Nhưng cũng tốt, tan tầm sẽ có người đi với mình,
lại là một người đẹp, nếu dùng bữa thì tôi khỏi cần mở ví vì tôi chưa
thuộc hạng đẳng cấp. Nghĩ thế rồi, tôi lại mở máy tính tiếp tục làm công việc của mình.
Sau khi tan tầm, tôi lên xe buýt đi thẳng về nhà, hoàn toàn không nhớ là còn có cái việc kia. Tôi hay nói mình có khả
năng miễn dịch với người đẹp, là vì nguyên nhân này: đầu óc tôi cứ hay
lướt đi, không sao nhớ nổi về một người như thế. Lão Phó nói rằng tôi và Mông Nhân cùng có cái tật này, thì chúng tôi bảo: đó là nỗi mệt nhọc
của thẩm mỹ.
Về đến nhà đã thấy Thạch Bình Nhi đã đứng trước cửa mỉm cười với tôi, tôi giật mình, nói: “Sao cô lại biết tôi ở đây?”
Thạch Bình Nhi đáp: “Tôi làm về lĩnh vực này mà! Tra ra địa chỉ của anh, là chuyện dễ ợt.”
Tôi lắc đầu, mở cửa. “Làm thế là trái pháp luật, cô biết chứ?” Rồi tôi đưa
tay ra làm động tác “mời vào”. “Vào ngồi chơi đi! Nhà chỉ có mình tôi,
cậu bạn thân thì đang về quê. Ở đây rất dễ chịu, tôi không thích ra
ngoài ồn ào...”
Thạch Bình Nhi vừa cởi giày, đi dép lê vào vừa nói: “Tôi nghĩ, mình tìm hiểu pháp luật nhiều hơn anh đấy!”
Thạch Bình Nhi ngồi xuống ghế rồi đưa tôi một chiếc phong bì to, chỉ tay vào
nó, nói: “Anh Bạch ạ, tôi đến vì muốn tìm hiểu về chuyện tấm ảnh trong
này, anh cứ xem đi đã!” Tôi cầm phong bì, thầm nghĩ, chắc không phải cô
em nào đó đang thầm yêu tôi và lén chụp ảnh tôi? Cứ nói thẳng ra thì
hơn, tính tôi vốn rất thoáng.
Tôi mở phong bì lấy ảnh ra xem, vừa nhìn thấy, người tôi đờ ra. Ảnh chụp một người tay cầm tờ giấy, trên tờ giấy vẽ một hình vẽ kỳ quái nhưng tôi đã rất quen với nó. Đó là một cái bùa, cái bùa mà ngày trước Dương Sạn, Vương Cường phát hiện ra trong
cuốn sách Thiên thư của lão Phó. Tôi giật mình, nghĩ rằng cô gái này
không phải tay vừa, tại sao cô ta lại biết những chuyện này, và đến tìm
tôi? Chắc cô ta đã tìm gặp lão Phó rồi.
Lẽ nào cô ta là người của cái tổ chức mà ông Chung Sênh nói đến? Hay cô ta là người do tổ chức ấy thuê? Toàn thân tôi bỗng túa mồ hôi, tôi đã sớm biết cái chuyện này
không thể đơn giản mà kết thúc được.
Tôi đặt tấm ảnh xuống, nói: “Xin lỗi, tôi không biết về cái bùa này, và càng không hiểu tại sao cô lại tìm gặp tôi.”
Thạch Bình Nhi mỉm cười. Tôi có cảm giác sắc mặt của mình lúc này rất không
bình thường, bèn viện cớ muốn pha trà rồi đi vào bếp. Thạch Bình Nhi nói vọng vào: “Anh đừng nên giấu chuyện gì cả, mấy câu anh vừa nói chứng tỏ anh đã nhìn thấy cái này rồi.”
Tôi buột miệng nói luôn: “Tại sao?”
Vừa nói ra tôi lập tức hối hận, Thạch Bình Nhi thì bật cười: “Anh xem, nếu
anh chưa từng nhìn thấy thì anh đã không hỏi lại tôi như thế. Anh nói
mình không biết nó là bùa gì? Tại sao anh biết hình vẽ là cái bùa?”
Bị hớ thật rồi, tôi không thể giấu được nữa, tôi kín đáo lấy di động ra
nhắn tin cho lão Phó rằng lát nữa tôi sẽ gọi điện cho hắn, lúc đó hắn
chỉ việc nghe và đừng nói gì là được. Rồi tôi bấm số máy của lão Phó,
đầu dây bên kia đã bật máy. Sau đó tôi bước trở ra phòng khách, đưa tách trà cho Thạch Bình Nhi, rồi đặt di động lên bàn.
Tôi lại cầm tấm ảnh lên giả vờ nhìn kỹ, nhưng lần này tôi nhận ra ngón tay cái của bàn
tay cầm tờ giấy có vấn đề, dù nhìn nghiêng nhưng vẫn phát hiện ra ngón
cái có một vết sẹo trông quen quen, không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu,
nhưng chắc chắn là đã nhìn thấy.
Tôi vừa giả vờ nhìn ảnh vừa hỏi: “Ai thuê cô đến đây?”
Thạch Bình Nhi lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi có nghĩa vụ giữ kín thông tin về
khách hàng, phạm vi nói chuyện của tôi và anh không thể đề cập đến những điều này.”
Tôi cũng lắc đầu, cười nói: “Thế thì tôi cũng xin
lỗi, nếu không biết đối phương thuê cô là ai thì những điều cô muốn biết cũng không nằm trong phạm vi nói chuyện giữa hai chúng ta.”
Thạch Bình Nhi gật đầu: “Thế thì, xin lỗi vì đã quấy quả anh Bạch. Nếu có
điều gì cần nói với tôi, anh cứ gọi điện theo số phôn ghi ở danh thiếp.” Rồi Thạch Bình Nhi đứng dậy bước ra cửa đi giày. Tôi nhìn theo, nói:
“Cô đâu phải cảnh sát, sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ nói với cô?”
Thạch Bình Nhi ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống đi giày, nói: “Tôi cam
đoan sẽ không hé lộ với cảnh sát những điều mà anh cho tôi biết. Xin
chào!” Rồi cô ta phăm phăm bước đi, xuống cầu thang. Dường như cô ta cảm thấy tôi sớm muộn gì cũng nói với cô những điều mà tôi biết.