Thạch Bình Nhi đi rồi, tôi đóng cửa lại, sau đó bước ra ban công, nhìn thấy
Thạch Bình Nhi ra khỏi khu chung cư rồi lên tắc-xi. Tôi lại quay vào cầm di động lên gọi cho lão Phó: “Này ông bạn, tôi bật máy rất lâu như thế, cậu phải chi tiền điện thoại cho tôi nghe chưa?” Nhưng, chỉ nghe thấy
tiếng ngáy vang như sấm của lão Phó. Chà! Thế mà thằng cha này lại ngủ
say được!
Tôi tắt máy, rồi lại gọi lại, cậu ta nghe máy, giọng
thì lè nhè ngái ngủ hỏi vặn tôi rằng có chuyện gì, tại sao lại nhắn mẩu
tin kỳ quái như vậy, để rồi sau đó anh ta nghe mãi mà không hiểu là
chuyện gì. Tôi muốn anh ta nghe tôi tán tỉnh người đẹp hay sao?
Không dài dòng phân trần, tôi kể luôn chuyện Thạch Bình Nhi đến và chuyện về
tấm ảnh cho lão Phó nắm được. Anh ta lập tức phấn chấn nói rằng sẽ đến
chỗ tôi ngay, rồi dập máy.
Chưa đầy mười phút sau, lão Phó đã
xuất hiện ở cửa nhà tôi, bước vào và hỏi luôn chuyện là thế nào. Tôi
nói: “Những điều cần nói tôi đã cho cậu biết cả rồi, vì cuốn sách đó, đã có người tìm đến tận nơi. Bây giờ ta bàn tiếp theo nên xử trí ra sao?”
Lão Phó ngồi phịch xuống đi-văng bắt đầu hút thuốc, hút đến điếu thứ ba,
cậu ta mới nói: “Tôi cho rằng chúng ta vẫn nên đến gặp giáo sư Chung
Sênh, xem ông ta có thể gợi ý gì đó chăng?” Tôi lập tức xua tay, nói:
“Cậu ấm đầu hay sao? Chung Sênh là người như thế nào, chúng ta đã tìm
hiểu kỹ chưa? Nếu ông ta cũng có thâm ý gì đó, và ông ta giăng bẫy chúng ta thì sao?”
Lão Phó nghĩ ngợi, rồi nói: “Kể cũng phải. Nhưng bây giờ nên thế nào đây?”
Tôi đưa ra tấm danh thiếp của Thạch Bình Nhi, nói: “Chúng ta hoàn toàn
không biết cô gái này đã nắm được những gì, cũng không biết rõ về cô ta, quả là rắc rối! Hay là, chúng ta cứ mạo hiểm một phen, hẹn cô ta đến
gặp, xem xem có thể khai thác được gì ở cô ta không.”
Lão Phó lắc đầu, rồi ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó phát hiện ra một điểm mấu chốt: “Tôi lấy làm lạ, tại sao cô ta không đến tìm tôi mà lại đến tìm cậu? Cô ta
cho rằng cuốn sách đang ở chỗ cậu hay sao? Không thể! Vì đã có không ít
người biết tôi có cuốn sách ấy, tìm hiểu điều này quá dễ.”
Tôi
gật đầu, rất tán thành ý kiến này của lão Phó. Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ,
tại sao cô ta lại tìm tôi? Tôi đâu có cuốn sách ấy? Tôi hỏi lão Phó hiện nay cất cuốn sách ở đâu, cậu ta nói vẫn gửi trong két của ngân hàng từ
hồi nọ, đến giờ chưa lấy ra lần nào. Lúc này tôi nghĩ đến một vấn đề:
“Cậu ạ! Hay là, cô ta thực chất không nhằm vào cuốn sách, mà cô ta chỉ
quan tâm đến cái bùa?”
Lão Phó nhìn tôi. “Ý cậu là gì?”
Tôi đáp: “Tôi cho rằng, Thạch Bình Nhi không hề biết về cuốn sách, mà chỉ
biết về chuyện cái bùa; cũng tức là, có ai đó nghe nói về cái bùa và một vài thứ khác có thể giúp người ta trường sinh bất tử. Họ đặt trọng tâm
vào phương pháp để đạt đến trường sinh bất tử chứ không phải là cuốn
sách.”
Lão Phó nói: “Cũng có khả năng này. Nhưng, những ai biết
về phương pháp ấy đều biết rằng nó từ đâu mà ra chứ? Tại sao cô ta lại
tìm đến cậu?”
Tôi im lặng, về điểm này thì tôi chịu không biết
nói với lão Phó thế nào, vì sau khi xảy ra vụ việc Dương Sạn, tôi và
Mông Nhân đã huy động mọi nguồn lực để giải mã cái bùa, tức là, những ai quen chúng tôi đều biết chúng tôi đang muốn khám phá điều gì, cho đến
khi Chung Sênh cho chúng tôi biết chuyện về cuốn sách thì chúng tôi mới
ngừng lại. Đương nhiên, hai chúng tôi đều giấu lão Phó việc đó, và do
Mông Nhân “đầu têu” nói rằng lão Phó đang là “người trong cuộc”, nên sẽ
không sáng suốt để nhìn ra nhiều khía cạnh khác, còn chúng tôi là người
ngoài cuộc, không vướng bận những chuyện liên quan đến ông bà cha mẹ,
cho nên đầu óc sẽ bình tĩnh, dễ phân tích mổ xẻ vấn đề, khi đi điều tra
sẽ thuận lợi hơn hẳn lão Phó.
À, cô ta đã tìm đến tôi thì rất có thể sẽ tìm Mông Nhân nữa! Đúng thế!
Tôi đứng dậy, nói: “Tôi muốn gọi điện cho Mông Nhân.” Lão Phó chỉ im lặng.
Tôi bèn cầm di động để bên dưới bàn lên, chuẩn bị ấn nút thì di động
bỗng reo chuông. Một số máy để bàn gọi đến, là giọng Mông Nhân. Anh ta
nói: “Cậu ra bến xe đón tôi đi! Tôi đã về đến đây. Việc gấp lắm!” Nghe
cung cách này, tôi đoán chắc đến chín phần là về chuyện Thạch Bình Nhi
đến tìm tôi rồi, nếu không anh ta đã chẳng phải vội trở về thế này.
Tôi và lão Phó cùng ra bến xe đón Mông Nhân. Mông Nhân tay xách túi lớn túi nhỏ, lên xe rồi hỏi tôi luôn: “Có ai đến tìm cậu không?”
Tôi
nhìn anh, gật đầu. Mông Nhân châm điếu thuốc, ho lụ khụ một hồi, rồi
nói: “Trên đường trở về, tôi bị cảm thì phải. Người đến gặp cậu là Thạch Bình Nhi phải không?” Tôi gật đầu. Xem ra, tôi đã đoán không sai, cô
gái ấy đã tìm gặp Mông Nhân, gặp anh ta trước sau đó mới gặp tôi. Chắc
Mông Nhân cũng không nói với cô ta điều gì hết.
Cả ba chúng tôi
bàn bạc một lúc, rồi quyết định sẽ nhờ đến viện binh là Trần Trọng!
Nhưng nếu Trần Trọng căn vặn thì sẽ nói sao đây? Chẳng lẽ sẽ “khai” ra
hết mọi chuyện? Mông Nhân nói: “Đừng cho anh ta biết thì hơn. Dù sao anh ta vẫn là cảnh sát, để cho cảnh sát biết nhiều quá thì không hay.” Lão
Phó gật đầu tán thành. Mông Nhân nói bây giờ chúng tôi nên bàn xem bước
tiếp theo nên làm gì. Chúng tôi kiểm điểm lại từ đầu đến cuối về chuyện
cái bùa, xem mình có sơ hở gì không, hoặc có phát hiện ra manh mối gì
không.
Tôi đập tay lên màn hình đồng hồ của ô tô: “Chúng ta cứ
ngồi ỳ ra đây chắc? Nên mau về nhà, về rồi tính sau. Ngồi trên xe ngột
ngạt muốn chết.” Mông Nhân rất bức xúc, bức xúc hơn cả lão Phó, trên
đường đi Mông Nhân kể cho chúng tôi chuyện Thạch Bình Nhi tìm gặp anh ra sao. Còn nói là cung cách ứng xử của cô ta rất kỳ quái, nhưng anh lại
không phân tích được nó kỳ quái ra sao, chỉ nói là “cảm thấy kỳ quái”,
anh nêu vài ví dụ và bảo chúng tôi đánh giá hộ. Tôi vừa nghe vừa ngẫm
nghĩ, nhưng tôi vẫn phải nhắc lão Phó đừng trả lời Mông Nhân, cứ nên chú ý lái xe thì hơn. Lâu nay, câu chuyện này khiến tóc lão Phó đã bạc đi
rất nhiều, nếu sơ ý gây ra tai nạn giao thông thì cả ba chúng tôi toi
đời.
Phải vất vả lắm mới đi hết đoạn đường đang bị tắc xe rồi về
đến nhà. Mông Nhân ném các túi hành lý lên đi-văng rồi ngồi phịch xuống, lấy bao thuốc lá ra châm hút. Lão Phó ngồi bên cạnh, đang mở di động ra chăm chú nhắn tin cho ai đó không biết. Tôi vào bếp để đun nước, vừa
cầm đến cái ấm đun, lại nghĩ rằng cứ nên nhắn mẩu tin cho Trần Trọng mời anh ta đến ngay, và nhân thể nhờ anh tra giúp chúng tôi về cô gái Thạch Bình Nhi. Trần Trọng nhắn lại rằng chuyện về vụ án kia đã có bước tiến
triển, e rằng chưa thể đi. Đọc tin nhắn xong, tôi hơi cuống, bèn nhắn
lại “Mời anh đến ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn”.
Tôi trở ra phòng khách, hỏi Mông Nhân: “Cậu dùng cà phê hay trà?” Mông Nhân nói cà phê. Tôi nói uống cà phê, cơ thể dễ mất nước, cậu uống trà thì
hơn, Mông Nhân gật đầu. Tồi pha cho anh và lão Phó mỗi người một cốc,
bưng ra. Lão Phó vẫn im lặng không nói một câu. Mông Nhân hích anh ta
một cái, hỏi: “Ít ra cậu cũng nói một câu đi chứ, bây giờ nên làm gì?”
Lão Phó nhìn Mông Nhân, đáp: “Tôi biết nói gì bây giờ? Tôi đang nghĩ, hay
là sẽ...” Tôi ngắt lời anh ta: “Nếu bí quá thì cậu đem cái bùa ấy ra
đây...”
Lão Phó nói: “Đem ra để làm gì? Nó cũng vậy thôi, chẳng
qua vẫn là cái hình vẽ y hệt nhau, nó khác với thứ mà cậu nhìn thấy
trong tấm ảnh hay sao? Cậu nhận ra được chắc?”
Lão Phó đang chờ đợi cái gì tôi không rõ, nhưng tôi rất biết mình đang đợi Trần Trọng...