“Lúc đầu tao còn lo
rằng vẫn là một trò nhưng diễn lần thứ hai trước mặt mày, mày sẽ nhanh
chóng nhận ra ngay. Nhưng không ngờ mày ngu như vậy. Tao đã bịa ra một
câu chuyện giời ơi, là có thể thu phục được chúng mày!” Gã Mông Nhân giả vẫn nói với chúng tôi bằng giọng của Thạch Bình Nhi. Tôi nghe rất điên
tiết, và nhớ đến cái lần tồi can ngăn lão Phó, tôi đã cố quan tâm đến
Thạch Bình Nhi! Bây giờ tôi chỉ muốn đâm chết thằng cha này sau đó tự
sát luôn cho xong.
Thì ra, chúng tôi đến đây chính là tại gã Mông Nhân giả này giăng bẫy...
Tôi túm cổ áo gã Mông Nhân giả, nhưng gã bất động, và cứ nhìn tôi bằng ánh
mắt rất bình thản dường như không có một chút cảm giác gì trong đó. Hình như gã đã biết tôi sẽ làm thế này, thậm chí còn có nét tán thành hành
động của tôi. Tôi đột nhiên không thể hành động gì thêm, từ từ thả tay
ra. Gã Mông Nhân giả lùi lại một bước rồi ngồi xuống ghế, cầm cốc nước
lên uống, rồi nói: “Tao thích uống nước trắng, rất dễ chịu, đơn giản,
không có mùi vị gì trong đó cả. Rất thuần khiết trong sáng hơn bất cứ
thứ gì. Nhưng làm người thì không thể như vậy. Nếu sống quá đơn thuần
thì không thể sống nổi. Tao luôn muốn học được thật nhiều thứ, muốn biết rất nhiều thứ, tao muốn nhồi vào đầu tao tất cả những thứ nên biết trên đời này. Tao không muốn làm một người bình thường, tao muốn làm một vị
thần!”
Giọng gã Mông Nhân giả dần dần vang hơn, rồi gã bắt đầu
ho, ho rũ rượi. Ho xong, gã bỗng đứng dậy túm lấy tôi và Mông Nhân, nhấc lên một cách dễ dàng như nâng hai cái cốc. Tôi gần như nghẹt thở, chân
tôi đạp tơi tới vào gã Mông Nhân giả. Gã lại tiếp tục nói: “Đưa cuốn
sách ấy cho tao! Tao muốn được trường sinh bất tử!”
Gã Mông Nhân
giả cảm thấy hai chúng tôi không chịu đựng nổi nữa, bèn hạ chúng tôi
xuống đất, gã khom người nhìn chúng tôi, nói: “Tao vất vả lắm mới tìm ra cách để trường sinh, kéo dài tuổi thọ. Hai chúng mày hãy coi như cứu
giúp tao, được không? Đưa sách cho tao, tao cam đoan rằng dùng xong tao
sẽ trả lại. Tao thề đấy!”
Mông Nhân hừ một tiếng. “Mày thề ư? Có tác dụng gì không?”
Mông Nhân giả ngoảnh sang nhìn Mông Nhân, nói: “Chúng mày thì biết gì?!
Người như tao, từ bé đã trống rỗng không có gì hết, bộ não tao không
chứa tao, toàn chứa người khác. Sinh tồn trên cõi đời này thật khó khăn
biết mấy! Họ đều coi tao là quái vật!”
“Mày đúng là đồ quái vật!” Mông Nhân cười khẩy nhìn Mông Nhân giả. “Ngoài việc đóng giả người khác ra, chính mày là ai mày cũng không biết!”
“Mày tưởng hai đứa
chúng mày rất hiểu tao thật ư? Hả, thằng phóng viên?” Mông Nhân giả bỗng đứng thảng lên. Tôi kinh ngạc. Phóng viên. Thế là sao? Lẽ nào gã biết
chúng tôi trước kia đã từng làm phóng viên?
Mông Nhân giả ngồi trên ghế nhìn chúng tôi: “Lâu nay chúng mày vẫn muốn tìm tao đúng không?”
“Mày là ai?” Mông Nhân hỏi. Lúc này trong đầu tôi bỗng xuất hiện một cái
tên, nhưng... quả là không thể hình dung và không sao tưởng tượng nổi,
các thao tác phân tích xảy trong đầu tôi cứ chồng chéo hỗn độn, rất
loạn.
“Trương Ái Dân đây! Chúng mày quên rồi à?” Gã Mông Nhân
giả, à không, gã Trương Ái Dân đứng dậy, nói: “Tao không có nhiều thì
giờ. Đưa sách ra đây! Tao nhắc lại, đưa sách cho tao, tao cần cuốn sách
đó. Nếu chúng mày không đưa thì cũng được, nhưng phải cho tao biết
phương pháp!”
Tôi và Mông Nhân đều lặng thinh. Trương Ái Dân rút
ra một con dao kề ngang vào cổ Mông Nhân, nói: “Tao cho mày mười giây
suy nghĩ. Hãy cho tao biết câu chuyện cuốn sách, chúng mày cũng chẳng
thiệt hại gì, còn tao, tao có thể chi tiền để trao đổi, rất nhiều tiền.
Tiền có thể làm được khối việc, kể cả đàn bà cũng có. Gã đàn ông nào
chẳng thích tiền và đàn bà? Có tiền sẽ có địa vị, sẽ có đủ thứ trên
đời.”
Tôi nghiến răng. Mông Nhân đứng bên không nói gì, tôi nhận
ra anh rất sợ hãi. Ai mà chẳng sợ chết? Ai bảo mình không sợ chết chỉ là nói phét!
Trương Ái Dân tung con dao lên cao rồi lại nhẹ nhàng
đón lấy, sau đó hắn đặt mũi dao lên ngón tay mình, dựng đứng con dao,
con dao khẽ đung đưa chao đi chao lại. Hắn nhìn hai chúng tôi bằng ánh
mắt giễu cợt. Tôi và Mông Nhân vẫn im lặng. Trương Ái Dân ngồi thụp
xuống, đặt con dao sang một bên, áp hai bàn tay vào mặt, nói: “Giờ đây
tao vẫn không phải là tao, nỗi đau khổ của tao, chúng mày không thể hiểu nổi. Tao không phải là ai, chỉ vì có người nhồi vào óc tao bảo tao phải đi tìm cái gì đó, cái gì mới là thứ tao cần, nếu không, tao sẽ không có mục tiêu nào cả, không có cái thứ mà chúng mày vẫn nói là... những mục
tiêu của cuộc đời. Người ấy bảo tao rằng mục tiêu cuộc đời rất đơn giản, là kiếm cho ra rất nhiều tiền, hoặc có người chỉ theo đuổi cuộc sống
đầy kích thích. Còn tao, tao không có mục tiêu cuộc đời, thậm chí tao
cũng không biết mình là ai nữa.
Những thứ mà tao nhìn thấy, đều
phản ánh vào bộ não của tao rồi hình thành một sự mô phỏng hoàn toàn có
tính tiềm thức, mô phỏng 100%. Trong cái chuyến đi Úc ấy, tao học được
cách thức điều tiết cơ năng của thân thể, cách làm cho cơ thể và ý thức
thích ứng với địa điểm và thời gian của một môi trường cụ thể. Và tao
bắt đầu hiểu rằng mình có thể làm rất nhiều việc, những việc mà người
khác thích làm nhưng không thể làm nổi... Người ấy đã dạy tao những cách thức đó, nhưng lại nói đó không phải là dạy, mà chỉ là sự khơi dậy và
gợi mở, để ta tự mình giải phóng những tiềm năng trong cơ thể chưa được
khai thác. Tao luôn tự nhủ mình, tao phải học để nắm được rất nhiều thứ
thì mới có thể thật sự tồn tại trên thế giới này, mới cố thể trở thành
con người đúng cách, con người đúng cách là con người giống như tao
đây...
Nhưng tuổi thọ của con người là có hạn, tuy thân thể tao
không như chúng mày nhưng dù sao tao vẫn ý thức được rằng tao là người,
là người thì phải có ngày tận số. Tao không muốn chết, tao muốn sống mãi mãi, tao muốn học tất cả những thứ trên thế giới này, tao không muốn
làm người, con người là quá bé nhỏ. Tao muốn trở thành thần!”
Nói đến đây, Trương Ái Dân đứng dậy, gã rất hưng phấn đi đi lại lại trong
phòng một hồi lâu, rồi bỗng dừng bước: “Tao bắt đầu đi khắp nơi bất cứ ở đâu, tao đi học các thứ của người khác... nhưng phải công nhận rằng
mạng Internet là một thứ rất tuyệt, mạng có đủ thứ trên đời, và tao đã
tìm thấy trên mạng nói về thuật trường sinh bất tử. Chúng mày biết
không: đó là sự thật. Tao đã trải nghiệm rồi. Người ấy cũng nói với tao
rằng có thuật trường sinh. Trên mạng, tao đã tìm thấy lá bùa kia, cũng
phát hiện thấy thuật trường sinh có từ thời cổ xưa nhưng tao lại không
tìm thấy phương pháp thật sự. Phương pháp thật sự, đang nằm trong tay
chúng mày.”
Trương Ái Dân co chân đá vào cái xác “con đàn ông”
đang nằm dưới đất. “Tao đã thông qua chính thân thể mình, khiến cho con
người có thể thật sự nắm được phương pháp thay đổi ngoại hình tùy ý. Tên này có năng khiếu trời cho, còn tao thì tao có điều kiện; nhưng năng
khiếu của tên này rất hạn chế, theo tao, nó chỉ là một đứa thiểu năng
trí tuệ... Kể ra thì tao cũng nên cảm ơn nó, không có nó thì tao không
nắm được phương pháp này, nhưng nếu cho nó đi theo tao thì sớm muộn gì
tao cũng chết đứng, vì nó đã không chỉ một lần khiến tao phải lộ diện.
Cho nên tên này phải chết!”
Mông Nhân đã nhắm tịt mắt. Nghe
Trương Ái Dân nói lắm quá, tôi có một cảm giác rất khó diễn tả, thậm chí là thấy có phần thương hại kẻ đang đứng trước mặt tôi - kẻ mà tôi không biết có nên gọi hắn là người hay không nữa? Hắn nói cũng không sai, nếu chúng tôi tiết lộ ra thì chúng tôi cũng chẳng hề hấn gì, trường sinh
bất tử vốn là một cái bẫy, thế thì cứ để cho gã Trương Ái Dân này trực
tiếp rơi vào bẫy cho xong chuyện. Nhưng nếu khi đã nắm được rồi hắn vẫn
sát hại chúng tôi thì sao? Tôi thấy rất mâu thuẫn, khó xử. Bỗng thấy
trong căn phòng có bóng người loáng lên, một nhân vật xuất hiện phía sau Trương Ái Dân. Trương Ái Dân cũng phát hiện ra ngay, hắn xoay cổ tay
một cái, một con dao khua lên khiến tôi sợ chết ngất. Bàn tay Trương Ái
Dân ngoặt vòng ra sau lưng hắn, nhưng người đứng sau lưng đã tóm chặt cổ tay rồi quật hắn văng vào tường, tiếp đó người ấy cầm cái ghế bên cạnh
ném theo. Trương Ái Dân bị văng vào tường, hắn liền bật người ra rồi
nhảy vọt sang bức tường bên kia.
Nhìn từ phía sau người vừa xông vào tấn công Trương Ái Dân, tôi nhận ra đó là Thạch Bình Nhi...