Mông Nhân đưa ra ý kiến phải lên gác xem sao, nhưng Trần Trọng phản đối, nói rằng lúc này cần bảo vệ hiện trường không được tùy tiện ra vào. Mông
Nhân bèn hỏi có bao nhiêu chỗ bị tưới acide? Trần Trọng nói tất cả mọi
thứ trong nhà đều bị tưới acide, ngoại trừ tường và mái nhà.
Mông Nhân lại nói với tôi: “Thế thì tôi càng khẳng định bọn chúng vẫn chưa đi xa. Ít nhất chúng vẫn để lại một tên.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
“Cậu có thể thoải mái cầm acide tưới khắp nơi không? Không! Lúc đó phải thận trọng, hết sức tỉ mỉ khéo tay. Và, đã tưới nhiều nơi như thế thì không
thể làm trong thời gian ngắn được, acide có tính ăn mòn rất mạnh.” Mông
Nhân nói rất có lý, nhưng vùng này nhà cửa đường đi rất phức tạp chẳng
khác gì một khu rừng rậm, thì phải bắt đầu truy tìm từ đâu? Tôi cho rằng phải huy động ít ra là một trăm cảnh sát, phong tỏa rồi lùng sục từng
nhà thì mới ăn thua. Và, hai tên đó... lại có thể cải trang thành người
khác, dù điều tra loại trừ thì cũng phải mất mươi mười lăm ngày, rất tốn thời gian để tìm chúng. Mặt khác, lại không thể phát lệnh truy nã,
thông báo truy nã sẽ in ảnh tôi và Mông Nhân hay sao?
Lúc này đám người hiếu kỳ vây quanh ngôi nhà để xem càng lúc càng đông, chủ yếu là
vì tò mò; cảnh sát lại phải phân công nhân lực để giữ trật tự. Tôi và
Mông Nhân vội chui vào xe ngồi. Tôi bực mình nói: “Rất có thể, hai thằng khốn ấy lúc này đang trà trộn trong đám đông và cười thầm chúng ta.”
Mông Nhân bỗng hỏi: “Lão Phó đâu nhỉ?”
Lúc này tôi mới nhận ra, không thấy lão Phó và Thạch Bình Nhi đâu nữa. “Gay rồi! Thạch Bình Nhi đã biến mất!”
Không thể! Trước đó vẫn nhìn thấy cả hai ngồi trên xe kia mà? Đúng lúc này di động của tôi reo chuông. Một giọng rất quen... nhưng tôi lập tức nhận
ra là giọng của tôi. Đúng là quái dị! Hắn nói: “Chào người anh em! Đã
lâu không gặp!”
Tôi chỉ im lặng, vì tôi không biết nên nói gì
đây. Mông Nhân nhận ra vẻ mặt tôi không bình thường, anh cũng hiểu là đã có chuyện, anh nín thở nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi cho anh hai lựa
chọn: một là, anh mặc kệ đám cảnh sát, đi lấy cuốn sách ấy cầm đến đây
để đổi lấy bạn của anh về; hai là, anh coi như không nghe thấy cú phôn
này, tôi sẽ tự đến lấy sách, sau đó các anh tự chuẩn bị quan tài đi!”
Giọng hắn cực lạnh lùng, tôi không bao giờ có thể nói nổi những câu như
thế.
Giọng tôi dường như run run: “Sách đang không ở chỗ tôi, anh thừa biết rồi.”
Hắn nói: “Một cuốn ở chỗ anh, còn cuốn kia tôi đã lấy được rồi.” Tôi rất
kinh ngạc. Chẳng lẽ thằng cha này cũng biết cuốn Thiên thư của lão Phó
còn có quyển hai? Không thể! Theo như ông Chung Sênh nói, thì điều này
rất ít người biết. Tôi bí quá không biết nên nói sao, chỉ sợ lỡ lời nói
ra thì hỏng việc. Nhưng nhìn thấy Mông Nhân gật đầu, tôi bèn nói: “Đổi
như thế nào? Ở đâu?”
Hắn cười, rồi nói: “Bây giờ anh xuống xe, đi thẳng vào con ngõ đối diện, đi hết ngõ, nhìn thấy một tiệm làm đầu thì
đi vào. Sau đó lên tầng hai, giao cuốn sách cho một phụ nữ mặc áo đỏ, là được!”
Mẹ kiếp! Đúng là chúng vẫn ở gần đây! Thằng khốn ấy thật to gan.
“Chắc tôi không cần nhắc anh rằng chớ nên báo cảnh sát chứ? Lúc này tôi nhìn
thấy anh rất rõ. Không kể thằng bạn đang ngồi cạnh anh, nếu anh nói cho
một người thứ ba biết chuyện, thì coi như anh đã chuẩn bị xong hương hoa vàng mã rồi đấy!” Nói xong hắn dập máy luôn.
Tôi cất di động đi, rồi kể cho Mông Nhân biết toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi. Nghe xong,
Mông Nhân nói: “Chắc là lão Phó nói rằng còn quyển sách nữa đang ở chỗ
cậu. Xem ra, tên khốn này vẫn chưa biết hết chuyện về cuốn sách. Nếu đã
biết rõ rồi thì hắn sẽ hiểu rằng sách không hề nằm trong tay chúng ta.
Có lẽ chúng ta vẫn phải đi chuyến này.”
“Có báo cho Trần Trọng
biết không?” Tôi nhìn ra ngoài xe. Mông Nhân lắc đầu, nói: “Không ổn!
Nếu báo cho Trần Trọng thì lão Phó sẽ đi đời nhà ma.”
Lúc này tôi cũng băn khoăn tại sao cũng không thấy Thạch Bình Nhi đâu? Hay là cô ta đã dẫn lão Phó... Chắc là không có chuyện đó. Chẳng lẽ cô ta diễn kịch
giỏi đến thế? Thâm tâm tôi không tin là thế, nhưng sự thật đang ở ngay
trước mắt, ngoài Thạch Bình Nhi ra thì không ai có thể dẫn dụ lão Phó.
Tôi cũng lại nhận ra một điều này: sao mình lại có thể có chút thiện cảm với Thạch Bình Nhi được? Cái đầu mình sao lại...
Mông Nhân mở cửa xe, nói: “Đi!” Rồi anh xuống xe chạy về phía con ngõ đối
diện, tôi cũng xuống xe, chạy theo. Lúc này tôi nhận ra rằng xung quanh
không có một người nào chú ý đến chúng tôi, họ phần nhiều đều đang nhìn
dán mắt vào các cảnh sát, còn cảnh sát thì đang tập trung chú ý tìm
kiếm; dù cảnh sát không hoàn toàn phong tỏa cả khu vực này nhưng cả con
ngõ vẫn nằm trong phạm vi phong tỏa của cảnh sát, tên khốn kia quả là
quá to gan.
Đi đến tiệm làm đầu, mấy cô gái đon đả bước ra hỏi
chúng tôi có nhu cầu chăm sóc sức khỏe không. Một cô trong số đó chỉ im
lặng nhưng ra sức kéo tôi lên gác. OK, lên thì lên. Mông Nhân cũng lên
theo luôn. Một cô gái đứng bên dưới lớn tiếng gọi lên: “Anh ơi, chúng em vẫn còn người, đông lắm!”
“Tôi thích thế!” Mông Nhân buông một
câu cộc lốc, rồi cùng tôi đi theo cô gái lên gác. Lên rồi, cô ta bỗng mở miệng, giọng đàn ông đặc sệt: “Sách đâu?”
Tôi và Mông Nhân đều
giật mình. “Cô ta” đóng luôn cửa rồi hỏi lại tôi lần nữa. Tôi căng thẳng hỏi lại: “Sách gì?” “Con đàn ông” tỏ ra tức tối, gọi to vào trong căn
phòng: “Hắn không đem sách đến!” Tôi và Mông Nhân hiểu ngay là trong đó
vẫn còn người. Nó gọi xong thì cửa mở, một gã tay bưng cái cốc tay cầm
điện thoại bước ra, trông hắn giống hệt Mông Nhân! Mông Nhân cũng vô
cùng kinh ngạc, bước lại gần nhìn hắn hồi lâu. Hắn cười, rồi nói: “Chưa
nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật như thế này bao giờ hả? Rất đẹp phải
không?”
Nói rồi hắn nói với con đàn ông: “Mày vẫn cứ là đồ đần
thối! Mày không biết gọi điện cho tao hay sao, mà cứ phải bắt tao phải
lộ diện? Thôi được rồi!” Gã Mông Nhân giả vừa nói vừa bước về phía con
đàn ông, rồi hắn tóm gáy ấn con đàn ông xuống, dùng cả hai tay xoay cổ
con đàn ông một vòng, khiến nó chết lặng ngã lăn xuống đất trước mặt
chúng tôi.
Tôi và Mông Nhân đều run rẩy, đây là lần thứ hai chúng tôi nhìn thấy người chết, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người vừa nãy còn sống bây giờ chết đứ đừ ngay trước mặt mình.
“Lão Phó đâu?” Mông Nhân đã trấn tĩnh ngay, còn tôi thì vẫn ngây nhìn cái xác chết.
Gã Mông Nhân giả hất hàm vào trong phòng, nói: “Vẫn còn sống, vẫn tươi nguyên! Sách đâu?”
Mông Nhân đáp: “Bọn tôi không có thời gian đi lấy sách.”
Mông Nhân giả nói: “Lý do này khá lắm! Tao chấp nhận.”
Tôi và Mông Nhân lặng thinh, tôi sắp tè ra quần đến nơi. Nhưng cảm giác sợ
hãi cũng dần tan đi, và thay vào đó là cảm giác phấn chấn. Gã Mông Nhân
giả nói với tôi: “Đường Tiểu Bạch, tao đánh giá cao hay đánh giá thấp
mày?”
Tôi không trả lời. Hắn lại nói: “Lần trước mày nhận ra tao, tao cho rằng mình đã đánh giá thấp mày; lần này tao cảm thấy mình đã
đánh giá mày cao mất rồi!”
“Phải không, Đường Tiểu Bạch?” Giọng
gã Mông Nhân giả bỗng biến đổi, biến thành giọng nữ, mà là giọng Thạch
Bình Nhi! Tôi nhìn hắn chằm chằm, rồi lại nhìn chiếc khăn lụa trong tay
hắn, và đã hiểu rõ tất cả: con ranh Thạch Bình Nhi đến tìm tôi, là do gã này đóng giả.