Nghe Thạch Bình Nhi
kể xong, tôi đổ bỏ nước trong chai, định mang một ít thạch du về xem
sao. Có thể cháy cả năm, nghĩa là thế nào? Tôi sẽ tiết kiệm được một năm tiền đun ga! Và rất có thể sẽ dùng để chạy máy phát điện, thì khỏi phải trả tiền điện!
Khi tôi chuẩn bị lấy thạch du vào chai thì Thạch
Bình Nhi ngăn lại, và ôn tồn nói: “Mục đích của chúng ta là đi tìm chứ
không lấy về, anh hiểu chứ?”
Tôi nói: “Chỉ lấy một ít thôi, không được à? Tôi sẽ không đem bán và cũng không dùng vào những việc phi pháp.”
Thạch Bình Nhi vẫn lắc đầu: “Tuyệt đối không được! Các thứ ở đây không thuộc
về bất cứ ai. Có lẽ anh không thật hiểu cái đạo lý này nhưng anh đừng
quên tôn chỉ của Thiên Nhai.”
Tôi đành gật đầu, nghĩ bụng, lát
nữa nhân lúc cô không chú ý, tôi sẽ lấy vào chai thì chẳng ma quỷ thần
thánh nào biết đâu mà lần nữa là cô! Cho nên tôi tạm cất chai đi, giả vờ nhìn ngó xung quanh, chờ Thạch Bình Nhi lơ đễnh tôi sẽ hành động.
Thạch Bình Nhi vừa đi vào bên trong vừa thắp sáng nốt tất cả các đèn thạch
du. Tôi rất xót ruột nếu đều thắp sáng cả thì lát nữa tôi sẽ lấy thạch
du bằng cách nào? Thìa muỗng thì không có…
Chúng tôi đi khoảng
hai chục mét, thì trước mặt xuất hiện một trụ đá, trụ này vươn lên tận
vòm động, nó chống một khối lập phương, chân trụ cắm xuống một cái ao
thì phải, nhưng ao không có nước. Chỗ chân trụ gần tiếp xúc với ao, có
mấy cái lỗ nhỏ hình như là để cho một thứ gì đó chảy ra.
Chúng
tôi đi quanh thạch trụ một vòng, đang băn khoăn vì không thấy có lối ra
vào nào nữa thì bỗng nghe thấy một tiếng “bụp” nghe đùng đục. Tôi ngạc
nhiên hỏi Thạch Bình Nhi: “Chắc cô vừa xì hơi phải không?” Thạch Bình
Nhi lườm tôi, ra hiệu im lặng, rồi cô chỉ vào thạch trụ. Tiếp đó cô ghé
tai lại gần, không dám áp sát nó.
Thạch Bình Nhi vừa bước đến gần thêm thì tiếng ì ầm ấy lại vang lên, lần này chúng tôi nghe rõ là âm
thanh từ thạch trụ phát ra. Tôi lập tức nhảy lùi lại đồng thời kéo Thạch Bình Nhi ra, nói: “Cô muốn chết à? Nếu nó nổ thì sao?”
Thạch
Bình Nhi khẽ gạt tôi ra, rồi cô đặt tay vào gờ xây quanh ao cạn, sau đó
cô tháo găng tay ra để sờ, rồi cô ngoảnh lại nói: “Có cảm giác nóng.”
Tiếp theo, cô đưa tay về phía thạch trụ, đưa tay gần thêm nữa… cô bỗng
rụt tay lại như bị điện giật, rồi giơ tay lên miệng thổi phù phù, nói:
“Nóng bỏng! Nhiệt độ quá cao!”
Đúng lúc này, âm thanh từ thạch
trụ phát ra càng vang rền, rồi toàn thân nó rung chuyển chao đi chao
lại. Lẽ ra, biên độ dao động lớn như thế thì đỉnh và chân thạch trụ sẽ
bị rạn nứt, nhưng tôi quan sát chân trụ tiếp giáp với đáy áo cạn không
hề có vết rạn nào, cứ như thạch trụ và cái ao là liền một khối, giống
như bàn tay gắn liền với cổ tay vậy.
Tôi cho rằng có chuyện không bình thường, bèn kéo Thạch Bình Nhi chạy ra phía ngoài. Cô dừng bước và kéo tôi lại: “Nhìn kìa, có một thứ đang ra…”
Tôi đang rất cuống
nhưng cũng dừng bước và ngoảnh đầu lại, nhìn thấy hai cái lỗ đối diện
với chúng tôi đang chảy ra một thứ chất lỏng màu đỏ, rất đậm đặc. Nó vừa chảy vừa bốc hơi nóng và phát ra âm thanh lục sục lục sục như nước đun
sôi. Tôi sợ quá kêu lên: “Chạy thôi!” Rồi tôi kéo Thạch Bình Nhi chạy
vụt ra ngoài.
Thạch Bình Nhi vừa chạy vừa hỏi có phải tôi đã nhìn rõ chất lỏng đó là gì không, tôi vừa chạy vừa trả lời: “Chắc chắn là
nham thạch.”
Vừa nói ra câu này, tôi bị Thạch Bình Nhi giật một
cái thật mạnh, suýt ngã. Cô ta nói: “Nham… nham thạch? Anh tâm thần hay
sao? Nơi này không có núi lửa thì lấy đâu ra nham thạch?”
Tôi nói: “Ai bảo chỉ nơi có núi lửa thì mới có nham thạch? Trong lòng đất luôn có nham thạch vận động!”
Thạch Bình Nhi ngoảnh lại nhìn, nói: “Nhưng hình như nó chảy từ trên xuống,
chứ đâu phải phun từ dưới đất lên? Cho nên chúng ta phải quay lại xem
cho kỹ.” Tôi vội kéo cô ta lại, nói: “Ôi nữ hiệp của tôi ơi, tôi xin cô
đấy! Tham gia hoạt động này, tôi đã quá hối hận rồi, bây giờ nhìn thấy
cả nham thạch nữa, tôi đã được mở mắt ra thật rồi! Đừng quay lại nữa, để giữ lấy mạng sống mà tìm cách trở ra. Cái trụ đá ấy gắn liền xuống đất, rất có thể nó mọc từ dưới đất chui lên.”
Thạch Bình Nhi gạt tôi
ra, nói: “Khẽ mồm thôi! Hình như nó ngừng rồi. Ta quay lại xem sao. Đi
nào!” Nói rồi cô ta mặc kệ tôi, một mình xăm xăm bước trở lại cây thạch
trụ. Tôi lùi cũng dở, đi theo cũng không hay, tôi giậm chân thình thịch
thầm nguyền rủa, thôi thì đánh liều, chết thì chết, chết cùng người đẹp
thì cũng đáng để chết!
Tôi quay người lại đi theo Thạch Bình Nhi. Lúc đi gần đến nơi, thấy nham thạch ở cái lỗ chân trụ đã ngừng chảy
thật. Thạch Bình Nhi nói: “Anh thử ngửi xem có phải là nham thạch
không?”
Tôi cau mày: “Tôi ngửi thế nào được? Trước đây chưa từng
ngửi bao giờ. Nếu cô bảo tôi ngửi người hoa xức trên người cô hôm qua là thứ nước hoa gì thì tôi nhất định sẽ có câu trả lời, chứ bảo tôi ngửi
nham thạch thì khác nào bắt tôi ngửi rượu trắng để đoán nồng độ của nó
nặng nhẹ bao nhiêu?”
Thạch Bình Nhi đứng tựa vào thành ao nhìn kỹ thứ chất lỏng màu đỏ ối bên dưới đó, chúng đang “lục bục” sủi bọt, còn
tôi thì toàn thân đang nổi da gà. Tôi mệt mỏi lấy trong túi ra mảnh giấy vệ sinh vo lại, rồi ném xuống, thấy bên dưới không sủi bọt nữa, biến
mất. Tôi chỉ tay xuống, nói: “Không phải nham thạch là gì? Giấy vừa ném
xuống là mất hút luôn.”
Thạch Bình Nhi nhìn tôi, lắc đầu. “Anh
nên có chút kiến thức mới phải chứ? Giấy vệ sinh ném xuống, nhất định
phải cháy, thì mới là nham thạch. Nếu anh bảo dưới kia là acid sunfuric
thì may ra tôi còn tin được.”
Đúng vào lúc này tôi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vội quay đầu lại, thấp thoáng nhìn thấy mấy
bóng người đang bước đến, trông hơi mờ mờ nhưng vẫn nhận ra họ có bốn
người; bốn người ấy đều nói tiếng phổ thông, tuy không chuẩn lắm. Thạch
Bình Nhi cũng đã nghe thấy tiếng bước chân, cô quay người về hướng đó.
Một giọng nữ vang lên: “Thử xem xem đèn gắn ở hai bên có thể thắp sáng
không. Nếu thắp sáng được thì chúng ta có thể tắt đèn pin cho đỡ tốn
pin.” Sau đó tôi nhìn thấy một bóng mờ mờ bước lại chỗ gắn đèn, động đậy gì đó, rồi nói: “Bên trong có một thứ, chưa rõ có thể thắp sáng không.
Tôi sẽ thử.”
Lại có một giọng nam trung niên: “Cẩn thận đấy!”
Người phụ nữ “vâng”, sau đó lấy ra một vật… rồi reo lên: “Cháy rồi! Trời ạ! Thật là kỳ lạ! Giống như chuyện lúc nãy chúng ta gặp, à không, điều
này còn kỳ lạ hơn thế!”
Lúc này tôi nghe thấy Thạch Bình Nhi đứng bên cạnh đang lẩm bẩm: “Chị ấy ư?”
Nghe Thạch Bình Nhi nói câu này, tim tôi như ngừng đập. Bây giờ có thể nghe
rõ họ nói gì nhưng không nhìn thấy người, nói đúng ra là không nhìn thấy “người sống”, chỉ nhìn thấy bóng họ lờ mờ chơi vơi ở phía không xa, và
hình như họ không nhận ra rằng đèn đã thắp sáng từ trước, nên họ châm
lửa lần nữa. Cứ như câu nói vừa rồi của Thạch Bình Nhi thì một người
trong số đó là chị gái của cô. Là tổ B cách đây ba năm ư? Trời đất ơi!
Bây giờ chỉ có một cách giải thích duy nhất tạm chấp nhận được: ma hiện hình.