Nhan Hạ trở về phòng làm việc lấy đồ, mới vừa đi ra khỏi văn phòng chỉ nghe thấy có người gọi mình tên, quay đầu lại nhìn thấy ven đường dừng một chiếc màu đen xe sang trọng, Cố Lạc đang từ trên xe bước ra.
Tài xế là một người đàn ông, không có xuống xe nhưng tầm mắt một mực đi theo sau lưng Cố lạc, nhìn Cố Lạc đi về phía Nhan Hạ, lễ phép hướng cô gật đầu chào hỏi, sau đó một cước đạp chân ga nhanh chóng rời đi.
Nhan Hạ nháy nháy mắt, còn nhìn chằm chằm đằng sau đuôi xe sang trọng xinh đẹp hỏi: "Đó là ai? Anh trai hay là em trai?"
Cố Lạc nhận lấy một túi đồ lớn trong tay cô giơ lên."Cậu hy vọng là người nào?"
"Tùy tiện là người nào cũng tốt." Nhan Hạ vẻ mặt hoa si, cặp mắt ở phía sau kính cận thị sáng lên."Trên đời này có thể gặp được người đàn ông có thực lực có quan hệ lâu lăm lại có diện mạo tốt như vậy, cái người phụ nữ này thật là tốt số, lập tức gặp được một đôi anh em cực phẩm như vậy, không nắm chắc một người thật sự là đáng tiếc."
"Còn phải để mình nhắc nhở cậu bao nhiêu lần, Er¬ic đã kết hôn." Cô ấy lại muốn nhắc lại chuyện xưa, Cố Lạc thở dài."Muốn mình đi phá hư hôn nhân của người ta sao?"
"Thời điểm các người biết nhau anh ta cũng không phải là đã kết hôn, ít nhất vào ba năm trước anh ta vẫn là người đàn ông độc thân kim cương chân chính, Thi Dạ Diễm phong độ, khi đó cậu làm gì thế?"
"Trong lòng anh ấy vẫn luôn có người khác, tình cảm của bọn họ không phải bất luận kẻ nào có thể chen vào, mình cần gì phải đi tìm phần khó chịu này, làm bạn bè cũng không tồi a."
Khi đó Thi Dạ Diễm bị người khác hãm hại cơ hồ mất đi một nửa giang sơn một tay cố gắng xây dựng, mất đi sự tin tưởng của ba Thi, vì bảo vệ an toàn của Du Nguyệt Như bị buộc cùng cô ấy tách ra bốn năm thủy chung không thể gặp nhau.
Đó là giai đoạn hai anh em Thi Dạ Triêu tranh quyền đoạt thế hung tàn nhất, cũng là thời kỳ sự nghiệp cùng tình cảm của anh ấy gian nan nhất. Mà trong lúc đó, Cố Lạc bỏ xuống tất cả tình nguyện đi theo ở bên cạnh anh trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh, cũng thuyết phục Cố Bạch Bùi chìa tay giúp đỡ, trở thành hậu thuẫn cường đại nhất sau lưng Thi Dạ Diễm, để cho anh chỉ dùng thời gian bốn năm liền Đông Sơn tái khởi.
Cũng chính bởi vì bốn năm ngày đêm làm bạn này, khiến Cố Lạc thấy rõ tình cảm của người đàn ông này đối với Du Nguyệt Như nhiều hơn so với cô tưởng tượng bền chắc không thể gãy, để cho cô thay thế vị trí của Du Nguyệt Như trong lòng anh, Cố Lạc nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí cũng không dám cho anh biết mình có tình cảm với anh.
"Đối với anh ta mà nói là không sai, nhưng với cậu thì sao?" Nhan Hạ mặc dù không phải người trong vòng luẩn quẩn của Cố Lạc, cũng là bạn bè tốt nhất của cô, biết toàn bộ bí mật của cô."Phụ nữ nếu muốn lấy được hạnh phúc thuộc về mình, nhất định phải vì tình yêu mà liều mình đi tranh thủ, cậu cho rằng sẽ tùy tiện từ trên trời rơi xuống người đàn ông đời này liền không phải cậu không lấy? Cậu a, đã từng có cơ hội tốt như vậy lại để nó từ trong tay chạy đi, đáng đời bây giờ nhìn người ta ngọt ngào mà mình vẫn là một người cô đơn."
"Muốn có được hạnh phúc của người đàn ông, liền cần phải chia rẽ người ta?"
"Không phá hủy gia đình người ta làm sao cậu lấy được người đàn ông lấy được hạnh phúc?"
". . . . . . Chúng ta mỗi lần đều ở đây chỉ để tranh luận cái đề tài này không ngừng nghỉ sao?" Cô không thể cùng Thi Dạ Diễm ở cùng nhau, Nhan Hạ so với cô còn canh cánh trong lòng, vì thế đều muốn hạ thấp lo âu.
Nhan Hạ nghĩ nghĩ, cằm hất theo phương hướng Thi Dạ Triêu rời khỏi."Ông anh kia? Không phải là độc thân sao?"
"Tha cho mình đi, đó chính là một con rắn độc."
"Cậu lại không sợ rắn."
"Cũng không phải là sợ, mà mình ghét vật kia." Cố Lạc không muốn tiếp tục thảo luận những thứ này, đổi đề tài, "Lục Kya Việt đâu?"
Đầu óc Nhan Hạ tương đối thẳng, lập tức liền bị Cố Lạc đưa cái đề tài này đánh lạc hướng."Mình đang muốn cùng cậu nói cái này, cậu phải có chuẩn bị tâm lý, thằng nhóc giận cậu rồi."
Cố Lạc trong lòng thoáng nhảy: xong rồi, lại bị chửi rồi.
***
Lục Kya Việt tốn thời gian hai tiếng lắp ráp 2200 mảnh ghép hình rất nhỏ để tạo thành bức hình Barrett lập thể.
Cố Lạc ôm hai hộp giấy lớn khe khẽ đẩy mở cửa phòng nó, liếc mắt liền nhìn thấy Lục Kya Việt đưa lưng về phía mình ngồi dưới đất cúi đầu nghiêm túc xếp những miếng ghép hình, cũng không quay đầu lại ném một câu: "Cơm trưa ăn cái gì? Trước đó đã nói, cháu không muốn ăn đồ cô nấu nữa, còn chưa bằng một nửa tài nghệ của mẹ cháu."
Tài nấu nướng của Nhan Hạ quả thật rất hành hạ người khác, cho dù cô ấy có bỏ nhiều cố gắng hơn nữa cũng không có biện pháp khiến cô ấy đạt yêu cầu.
Dĩ nhiên, có loại phụ nữ tài nấu nướng không giỏi như Nhan Hạ tồn tại, chính là vì để tôn lên loại phụ nữ có tài nấu nướng miễn cưỡng vẫn còn có chỗ để dùng giống như cô. Mặc dù Lục Kya Việt cũng chưa bao giờ khen ngợi cô làm ăn ngon gì đó, nhưng trong lúc vô tình nghe được loại ý kiến mang tính khẳng định, trong lòng Cố Lạc vẫn là vô cùng vui sướng. (đúng là ngưu tâm ngưu mã tầm mã mà, chị cũng có hơn gì bà cô Nhan Hạ đâu cơ chứ >_<)
"Hi."
Lục Kya Việt nghe thấy giọng nói này, động tác chỉ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục ghép các mảnh ghép.
Cố Lạc rón ra rón rén đi vào, thấy bức "Barrett" đầy khí phách ở trên mặt đất khoa trương than thở ra tiếng."Oa a, thật là đẹp trai!"
". . . . . ."
Lục Kya Việt cũng không ngẩng đầu lên, hoàn toàn coi cô không tồn tại. Cố Lạc có chút lúng túng , xếp chân ngồi trên thảm, đem hai hộp giấy lớn đựng mô hình ghép hình súng ống mới đặt ở bên cạnh nó, cho là như vậy có thể hấp dẫn sự chú ý của nó, không ngờ quà cô tặng cùng cô đều bị đối xử lạnh nhạt.
Là để không đủ gần? Đứa nhỏ này không thấy?
Cố Lạc lặng lẽ đem cái hộp mô hình đẩy tới gần nó hơn một chút, nửa phút sau đẩy gần một chút nữa.
"Kya Kya, không nhìn một chút sao? Mẹ thật vất vả mới nhờ bạn bè mua được hai mô hình này." Cô rất nhanh bổ túc một câu."Bản số lượng có hạn trên thế giới."
Lục Kya Việt nhíu lông mày nhỏ lại, "Không cần ầm ĩ."
"Oh, được."
Cố Lạc lập tức làm ra hiệu im lặng, yên lặng nhìn thằng nhóc đem mấy miếng ghép hình cuối cùng ghép xong.
Lục Kya Việt nửa cúi người cẩn thận kiểm tra một phen xác nhận không có vấn đề, đôi tay cẩn thận nâng mô hình quý báu để lên trên tủ khoe khoang, cuối cùng vỗ vỗ tay nhỏ bé không có hạt bụi, từ trong túi xách lấy ra một quyển vở da cá cựu rồi lại ngồi trên sàn nhà ở trước mặt cô, đem vở mở ra một tờ nào đó cùng một cây viết rồi đưa cho cô.
"Cố Lạc, mời tự mình đếm một chút lần này đã bỏ lại con bao lâu, sau đó ký tên." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, Lục Kya Việt vẻ mặt thật là nghiêm túc, đôi tay ôm ngực, eo nhỏ thẳng tắp, chỗ nào như đứa bé 9 tuổi?
Ở trước mặt nó, Cố Lạc ngược lại giống như là đứa trẻ làm chuyện sai lầm, quét mắt lên cuốn vở những ngày có nét gạch chéo màu đó, lại lật từng tờ từng tờ một, cười lấy lòng."Hai tháng lẻ ba ngày."
Lục Kya Việt mặt không chút thay đổi, trầm mặc không nói.
Cố Lạc chỉ đành phải ở trên quyển vở ký tên của mình cùng một hàng chữ:
Thiếu Lục Kya Việt hai tháng lẻ ba ngày, trong vòng ba năm, bồi thường gấp đôi.
—— Cố Lạc.
Kể từ khi nó bắt đầu hiểu chuyện, sau mỗi lần cô làm nhiệm vụ trở lại, đều phải viết giấy nợ như vậy. Đôi tay Cố Lạc đem vở đưa tới, không hề lo lắng giải thích: "Mẹ cũng không muốn rời khỏi con lâu như vậy, cấp trên có nhiệm vụ, không thể phân thân, chẳng qua mẹ đã xin nghỉ phép dài ngày, có thể có nhiều thời gian ở nhà cùng con hơn, cho nên lần này cũng đừng trách mẹ?"
Dứt lời, cô bí mật quan sát nét mặt đứa nhỏ này, quả nhiên nghe cô có nói có thời gian nghỉ phép dài tức giận giữa lông mày nhất thời mất đi không ít, vẻ mặt cũng không có nghiêm túc như vừa rồi nữa.
"Kya Kya?"
Cố Lạc nhân cơ hội thử dò xét, Lục Kya Việt đã kiểm tra "giấy nợ" của cô khuôn mặt nhỏ nhắn hướng bên cạnh liếc một cái."Xem biểu hiện của Lạc Lạc."
Cố Lạc mím môi cười một tiếng, đem quà tặng trực tiếp đẩy tới trước mặt nó."Cái này ‘biểu hiện’ như thế nào?"
Lục Kya Việt từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng khinh thường, tay nhỏ bé cũng đã thật nhanh bắt đầu xé bỏ cái hộp bao bên ngoài.
Nếu như nói có cái gì mà Cố Lạc không giải quyết được, vậy khẳng định là Lục Kya Việt. (thực ra từ trong bản tiếng Trung tên nhóc này nghĩa là Lục Già Việt, cv là Lục Kya Việt nên mình để theo cv cho hay)
Theo như Nhan Hạ nói, Cố Lạc thật sự là đời trước thiếu đứa bé này, đời này liền tới đến bên người cô đòi nợ. Nhưng đối với Cố Lạc mà nói, lưu lại Lục Kya Việt lại nhìn nó từng ngày từng ngày lớn lên, cô mới phát giác được đó là cuộc sống. Chỉ có ở bên cạnh Lục Kya Việt thì mới cảm giác được tất cả đều là chân thật, mới có thể làm cho cô tạm thời vứt bỏ vị trí tàn khốc trên thế giới của cô.
Đứa bé này, đã trở thành bộ phận quan trọng nhất trong cuộc sống của cô cho đến bây giờ.
Lần này thời gian rời đi thật sự có hơi lâu, không trách Lục Kya Việt vẫn không cho cô sắc mặt tốt, Cố Lạc buồn bực vô cùng, cuối cùng suy nghĩ biện pháp, gọi Nhan Hạ cùng bọn họ cùng đi trượt tuyết.
Vancouver ở phía bắc Whistler cách khoảng 120 km là thắng cảnh trượt tuyết có diện tích lớn nhất Bắc Mĩ, trên đỉnh núi quanh năm tuyết đọng, cho nên cho dù là mùa hè có thể đến thể nghiệm niềm vui thú trượt tuyết như cũ.
Trừ các loại súng ống, trượt tuyết là niềm yêu thích thứ hai trong đời của người bạn nhỏ Lục Kya Việt.
Ở trên đường đi Lục Kya Việt vẫn còn cố ý xị mặt với Cố Lạc, nhưng chờ thời điểm bọn họ leo lên xe cáp một đường đi thẳng hướng trên đỉnh núi, tên tiểu tử này rốt cuộc mới lộ ra một ít biểu cảm của một đứa trẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không che giấu được hưng phấn, chỉ vào một chỗ đi ngang qua kêu lên.
"Cố Lạc người xem! Năm ngoái chúng ta đã qua nơi đó, người còn làm rớt hỏng máy chụp hình của con."
Bị người khác tố giác làm chuyện xấu, Cố Lạc xấu hổ bấm bấm khuôn mặt nhỏ bé của nó."Không phải là đã bồi thường cái mới cho sao, đừng hẹp hòi như vậy."
Nhan Hạ sợ độ cao, che mắt căn bản không dám nhìn xuống, ôm cánh tay Cố Lạc liên tục oán trách."Không bao giờ bồi các người tới chỗ này nữa!"
"Lời này cô đã nói rất nhiều lần rồi." Lục Kya Việt nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn Cố Lạc một chút."Lạc Lạc, con có thể hỏi người một chuyện sao?"
"Được." Chỉ cần là ở bên ngoài, Lục Kya Việt cho tới bây giờ cũng sẽ không gọi cô là mẹ, mà là trực tiếp gọi tên đầy đủ của cô hoặc là Lạc Lạc. (vì vậy nên mình sẽ để nhóc này xưng hô với Cố Lạc là Người - con khi ở bên ngoài nhé)
"Người chừng nào thì mới có thể giống như phụ nữ?"
". . . . . ." Cố Lạc cúi đầu nhìn ngực mình: cô đây là bị con trai chê? "Đặc điểm phái nữ của mẹ rất không rõ ràng?"
"Không phải cái vấn đề này." Lục Kya Việt lắc đầu một cái."Bên cạnh người mới gọi là phụ nữ, người, không phải."
Nghe vậy, Nhan Hạ cười lớn, cười đến thân thể đều run. Cố Lạc tức giận vỗ đầu của nó."Không sợ độ cao thì không phải là phụ nữ?"
"Người xuyên tạc lời con nói..., con là nói người chỉ có bề ngoài là phụ nữ, trừ điểm này, chính là con ở trên người người không nhìn ra bất kỳ đặc điểm nào giống như phụ nữ."
Lời như thế Cố Lạc đã nghe qua từ trong miệng rất nhiều người, Cố Doãn, Từ Ngao, Nhan Hạ, thậm chí là Thi Dạ Diễm.
Cố Lạc tâm tình vừa lên lại buồn bực hạ xuống, không biết vì sao bất chợt rất nhớ Ace, nhưng nghĩ đến người này lại cảm thấy bi ai. Chẳng lẽ trong mắt đàn ông chỉ có loại giống cái có thể động dục, cô mới xem như phụ nữ?
Mùa hè ở Whistler cực kỳ náo nhiệt, vì tính tình của Lục Kya Việt, ba người ở đỉnh núi điên cuồng chơi mấy ngày. Nếu không phải bởi vì Nhan Hạ còn phải trở về đi làm, Cố Lạc cũng tính toán mang theo Lục Kya Việt ở nơi này.
Whistler là địa điểm du lịch rất lớn, trong đó tổng cộng có bốn sân đánh Golf tiêu chuẩn quốc tế. Ngày cuối cùng, Lục Kya Việt ầm ĩ muốn đi học đánh Golf, hiển nhiên Cố Lạc xin gì được nấy.
Nhan Hạ lúc trượt tuyết không cẩn thận bị trặc chân, miễn cưỡng trở thành người xem, thấy thật sự nhàm chán liền định đi dạo chung quanh. Cô khập khễnh đứng dậy, trọng tâm không yên không có đứng ngay ngắn, đụng một cái vào người phụ nữ vừa vặn đi ngang qua.
Nhan Hạ vội vàng nói xin lỗi, người phụ nữ tính khí coi như được, không hề trách cứ, ngược lại đưa tay đỡ cô."Cẩn thận."
"Cám ơn." Nhan Hạ đứng vững, ngẩng đầu lên nói cảm ơn, đồng thời lúc ngẩng đầu, khi thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đứng bên cạnh người phụ đó thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thi Dạ Triêu nhận ra Nhan Hạ, lông mày vô thức nhíu lại. Nhan Hạ bởi vì một động tác này của anh khẩn trương nuốt nước miếng, cứng ngắc hướng anh vẫy vẫy tay."Hi. . . . . . Hi."
Thi Dạ Triêu vẻ mặt nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nhỏ giọng ở bên tai người phụ nữ nói câu gì đó, người phụ nữ rời đi trước, sau đó anh mới nặng nề mở miệng, lấy giọng trần thuật.
"Cô ấy ở chỗ này."
Nhan Hạ lại nuốt nước miếng, có chút cà lăm hỏi: "Ai. . . . . .Ai?" (>_<)
***
Lục Kya Việt học thật nhanh, thời gian rất ngắn liền nắm giữ kỹ năng cơ bản. Đặt cầu, đứng, vung mạnh cán, đánh cầu, chuyển eo, đi cà nhắc cuối cùng thu gậy (chỗ này mình k hiểu nên để nguyên), tư thế tiêu chuẩn lưu loát, Lục Kya Việt quay đầu lại khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên đòi khen ngợi, Cố Lạc hướng nó giơ ngón tay cái lên."Tiếp tục."
Mà Lục Kya Việt lại không nhúc nhích, nháy mắt nhìn sau lưng cô."Lạc Lạc, người kia là đang nhìn người sao?"
Cố Lạc ở nơi này không có người quen, nhưng vừa quay đầu lại, thật sự nhìn thấy một người quen.
Thi Dạ Triêu một tay chống gậy golf, vể mặt đùa giỡn nhìn một lớn một nhỏ."Hình như gần đây, chúng ta rất có duyên a, hay là nói thật ra thì Cố tiểu thư đang giữ chữ tín, đuổi theo tôi thực hiện giao dịch."
. . . . . .