Lau Súng Cướp Cò

Chương 6: Chương 6




Ở Whistler lớn như vậy cũng có thể đụng phải Thi Dạ Triêu, lại là dưới tình huống cùng con trai đi chung với nhau, phản ứng đầu tiên của Cố Lạc cơ hồ đều là đang suy nghĩ có muốn "giết người diệt khẩu" hay không mà thôi.

Lục Kya Việt cách Cố Lạc rất gần, dễ dàng cảm nhận được lúc ấy trên người cô tản ra tâm tình giống như khẩn trương, người có thể khiến cho mẹ khẩn trương mà ở trong phạm vi nhóc biết thật sự là quá ít, không khỏi nhìn người đàn ông này nhiều hơn một chút.

Thi Dạ Triêu mới vừa rồi còn chưa có chú ý tới đứa bé trai này lắm, nhưng nó nhìn mình chằm chằm như vậy, ngược lại dẫn tới sự chú ý của anh.

Một người đàn ông, một đứa bé trai, ánh mắt của hai người không tiếng động va chạm vào nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Lạc, ánh mắt của hai người đều hướng cô truyền lại cùng một nghi vấn: hắn là ai?

Nhan Hạ khập khễnh trở lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, đem đầu nhỏ của Lục Kya Việt xoay trở lại."Chúng ta qua bên kia."

Lục Kya Việt cũng không kiên trì muốn lấy được đáp án, đi theo Nhan Hạ đến một sân bãi khác có người tiếp tục luyện tập chơi bóng, chỉ còn lại Cố Lạc cùng Thi Dạ Triêu ở tại nguyên chỗ "Lưỡng lưỡng tương vọng" (chắc là hai bên nhìn nhau). Thi Dạ Triêu giống như là phát hiện ra cái gì, chợt hí mắt quan sát một thân trang phục của cô, lại nhìn sang Lục Kya Việt ở bên kia, lúc nhìn lại cô ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Cố Lạc trong bụng thầm hô không ổn, vì để con trai vui vẻ, cô cố ý mặc vào bộ trang phục có chút hương vị quần áo cho ba mẹ và con này, cô bình thường vẫn cẩn thận gấp đôi, nào biết lại khéo như vậy bị người đàn ông này bắt gặp.

"Xin lỗi, vẫn là không nhớ nổi từ lúc nào đã làm giao dịch gì cùng anh." Cố Lạc vốn không muốn để ý đến anh, hiện tại không thể không tiếp tục đề tài dời đi sự chú ý của anh."Anh gần đây rãnh rỗi như vậy, như thế nào đều có thể đụng phải anh?"

Thi Dạ Triêu nhàn nhạt câu môi dưới, xem đồng hồ."Nếu trùng hợp như thế, nể mặt cùng nhau ăn cơm?"

"Thật xin lỗi, tôi phải theo bạn ——"

"Vậy thì gọi bạn của em cùng đi."

Dáng vẻ Thi Dạ Triêu một bộ không cho người phản bác, đã gọi điện thoại bắt đầu đặt bàn.

Cố Lạc cau mày trừng anh, Thi Dạ Triêu thảnh thơi nâng lên vành mũ."Để cho anh đoán một chút, em sẽ không đến mức đã ở trong lòng lập kế hoạch phải chạy trốn như thế nào chứ?"

"Nếu như là vậy?" Cố Lạc không cam tâm khiêu khích.

Thi Dạ Triêu vẻ mặt không thay đổi."Bây giờ em hành động, anh còn có thời gian bắt em trở lại, theo kịp thời gian cơm tối."

Cố Lạc hung hăng lườm anh một cái, làm như vậy thật đúng là phù hợp tính cách của anh ta.

So với Cố Lạc tâm tình bất đồng, sau khi Nhan Hạ biết được phải cùng Thi Dạ Triêu cùng nhau dùng cơm thì hưng phấn không thôi, tới tới lui lui đổi mấy bộ quần áo vẫn không hài lòng như cũ.

"Không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao, cũng không phải là xem mắt, thời điểm cùng Từ Ngao đi chung với nhau cũng không thấy cậu tỉ mỉ ăn mặc như vậy." Cố Lạc chỉ đổi bộ váy thật đơn giản, Lục Kya Việt đứng ở sau lưng cô vẻ mặt nghiêm túc buộc tóc dài cho cô thành một búi tóc.

Nhan Hạ liếc cô một cái."Này đừng nhắc lại tên kia, mình sắp quên Từ Ngao bộ dạng như thế nào rồi, chỉ nhớ một thân cơ bắp rắn chắc của anh ta thôi."

"Thật sự là người phụ nữ vô tình." Cố Lạc thay anh em tốt bất bình.

Nhan Hạ cùng Từ Ngao bởi vì cô mà quen biết, từng lui tới một đoạn thời gian, bởi vì lý do tính tình nên cuối cùng chia tay. Cố Lạc vẫn cho là bọn họ thật lòng yêu nhau, ai biết sau khi chia tay ai cũng xuống dốc, đối tượng đổi từng người từng người một, số đào hoa thịn vượng đến trình độ khiến người khác đỏ mắt.

"Từ Ngao là kiểu đàn ông cơ bắp thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, vẫn là Thi Dạ Triêu loại đàn ông lịch sự thích hợp với mình, dù sao cậu cũng không thích anh ta, không bằng nình thử một chút." Nhan Hạ nói xong rồi hướng gương uốn éo làm dáng bày ra mấy tạo hình, rốt cuộc hài lòng gật đầu.

Cố Lạc sợ cô nói thêm gì nữa làm ô uế lỗ tai con trai nên không trả lời tiếp, chỉ âm thầm oán thầm: nếu như Nhan Hạ có thể tự trải nghiệm được phương thức "lịch sự" của Thi Dạ Triêu, đoán chừng lời oán trách đều nói không ra hết. Từ Ngao vì sao làm cho người ta "khó có thể tiếp nhận" thì cô không biết, chỉ biết là hai tháng trước cùng Thi Dạ Triêu một đêm kia, trình độ kịch liệt làm cho cô bây giờ nhớ lại đến tới chân cũng sẽ không tự chủ phát run, cô rất hoài nghi nếu là đổi thành một người phụ nữ yếu đuối và anh ta lăn lộn một đêm, có thể sẽ làm ra mạng người hay không?

Lục Kya Việt xử lý hết tóc của Cố Lạc mới bắt đầu đi đôi giầy nhỏ của mình."Mẹ, người kia rất nguy hiểm sao?"

Cố Lạc suy nghĩ một chút: "Đối với mẹ mà nói có một chút, nhưng đối với con mà nói có lẽ không." Điểm này cô quả thật mò không ra thái độ của Thi Dạ Triêu, rất khó cho cậu nhóc đáp án.

Lục Kya Việt buộc lại dây giày, miệng nhỏ nhếch lên, trong lòng đối với Thi Dạ Triêu đã có bước đầu phán định: người đàn ông đó rất nguy hiểm.

Đi tới khách sạn bọn họ phát hiện bên cạnh Thi Dạ Triêu còn có một người phụ nữ khác, chính là người phụ nữ Nhan Hạ đụng vào: một vị phu nhân khí chất có một không hai.

Cố Lạc xa xa thấy rõ người phụ nữ kia không khỏi giật mình, lập tức có ý niệm quay trở về, đáng tiếc Thi Dạ Triêu ở bên kia đang nói chuyện điện thoại đã nhìn thấy họ, làm sao còn kịp chạy trốn?

Thi Dạ Triêu thu hồi điện thoại, hết sức thân sĩ vì hai người phụ nữ kéo ra cái ghế, đang định vì hai bên làm giới thiệu thì một cánh tay của người phụ nữ hơi nhấc lên chặn lời anh, chủ động vươn tay về phía Cố Lạc: "Không biết Cố tiểu thư đối với tôi có còn ấn tượng hay không, tôi là Kỷ Linh."

Cố Lạc ngẩn ra, cùng Kỷ Linh bắt tay một cái."Dĩ nhiên, không nghĩ tới bác gái vẫn nhớ đến cháu."

Kỷ Linh giương môi cười một tiếng, "Làm sao có thể quên? Cháu có thể tính là ân nhân cứu mạng của con trai bác, năm đó nếu không có cháu chìa tay giúp đỡ nó, làm sao lại có nó bây giờ?"

Nhan Hạ ở một bên nghe được kinh hồn bạt vía, thì ra là cô không cẩn thận đụng vào người ta lại chính là bà chủ của Thi gia, mẹ của hai anh em Thi gia. Cũng may Kỷ Linh là người vô cùng hiền hoà, nhìn thấy Nhan Hạ thận trọng bà không đồng ý dịu dàng cười."Nhan tiểu thư tốt nhất đi gặp bác sĩ một chút, trượt tuyết bị trật chân, không có việc gì thì tốt, bằng không bỏ qua trị liệu thì sẽ không tốt."

Nhan Hạ thầm nghĩ, làm thế nào mà người phụ nữ Kỷ Linh có thể sinh ra hai người con trai tính tình khác biệt lớn như vậy.

Vốn tưởng rằng Kỷ Linh là muốn cùng bọn họ dùng cơm, nhưng đồ ăn còn chưa đưa lên Kỷ Linh đã rời đi trước, giống như bà chỉ là vì muốn chào hỏi với Cố Lạc.

"Cố tiểu thư, nói không chừng chúng ta sẽ rất mau lại gặp mặt."

Kỷ Linh lưu lại những lời này cùng một nụ cừoi thần bí, đồ ăn đã được bày trên bàn nhưng không khí vẫn làm cho người ta không buông lỏng được. Chỉ là người đau khổ nhất thật ra thì chỉ có mình Nhan Hạ, cô len lén liếc mắt nhìn người đàn ông phía đối diện từ đầu tới đuôi cũng không nói được mấy câu.

Cũng không thể nói rõ anh ta nơi nào làm không tốt, hành động cử chỉ của Thi Dạ Triêu hoàn toàn tìm không ra bất kỳ lỗi nào, nên có lễ phép tất cả đều có, cũng không phải là không biết cười. Nhan Hạ dầu gì cũng là bà chủ của một công ty, người giỏi giang sắc bén gặp được cũng không ít, rất nhanh ý thức được đối với Thi Dạ Triêu mà nói đó căn bản không phải lễ phép cái gì, hoàn toàn chính là loại khinh thường thờ ơ mặc người khác nhích lại gần mình.

Nhưng cô cũng nhìn ra được, thái độ Thi Dạ Triêu đối với Cố Lạc vẫn là khác nhau rất lớn, mà biểu hiện của Cố Lạc mặc dù bình thường, nhưng luôn là vô tình hay cố ý trốn tránh ánh mắt của anh ta.

Lăn lộn trên tình trường nhiều năm, Nhan Hạ dễ dàng ngửi được giữa hai người này có bí mật liên lạc, khóe miệng lặng lẽ cong cong: nha đầu chết tiệt , còn nói không có quan hệ gì với anh ta, nếu thật sự không có sao người đàn ông này còn có thể dùng cái loại ánh mắt muốn lột sạch cậu để nhìn cậu?

Trên bàn ăn không khí càng ngày càng kỳ quái, Lục Kya Việt lại chỉ chuyên tâm cắt miếng thịt bò bít tết, chuyện mà một đứa bé nên làm trong trường hợp này: ăn.

Lục Kya Việt ngồi chung một chỗ với Nhan Hạ, chỉ là nhìn qua không hề giống mẹ con, tầm mắt Thi Dạ Triêu dừng lại ở trên người Lục Kya Việt."Cháu tên là gì?"

Động tác của hai người phụ nữ hơi sững sờ, Lục Kya Việt ngẩng đầu, không hề sợ hãi."Chú là đang hỏi cháu sao?"

Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng gật đầu.

" Lục Kya Việt."

Lục?

"Ai đặt tên cho cháu?"

"Mẹ cháu."

"Mẹ cháu là ai ?"

Lục Kya Việt trừng mắt nhìn, "Thật xin lỗi, cháu không thể nói cho chú biết."

Thi Dạ Triêu tò mò: "Tại sao?"

"Bởi vì bà ấy là mẹ cháu." Lục Kya Việt cho anh lời giải thích có chút mạc danh kỳ diệu (không thể lý giải), chủ động kết thúc đề tài, cúi đầu tiếp tục ăn.

Nhan Hạ sợ chọc anh mất hứng, lập tức cười làm lành: "Lời đứa bé nói Thi tiên sinh đừng để ý, tính tình Kya Kya luôn luôn như thế."

Thi Dạ Triêu giống như là không nghe thấy Nhan Hạ nói, nhàn nhạt nhìn người phụ nữ đang cúi đầu ăn giống như vậy."Đứa nhỏ này là của ai?"

"Hình như với anh không quan hệ." Cố Lạc cũng không ngẩng đầu lên, cô không biết vào giờ phút này, thần thái mình và Lục Kya Việt ăn (cv là chạy theo nhưng mình k hiểu nên chém vậy) giống như là từ một khuôn mẫu đúc ra.

Thi Dạ Triêu buông dao nĩa, ánh mắt hứng thú."Không phải là em chứ?"

Ngữ khí anh tràn đầy ý tứ cười nhạo, Cố Lạc nuốt xuống ngụm rượu nhạt nhẽo trong miệng, nửa thật nửa giả nhìn lại."Chính là tôi." Cô đưa tay sờ sờ đầu Lục Kya Việt nhìn sơ khá chỉnh tề."Nào, con trai ngoan, gọi mẹ cho chú này nghe một chút."

Nhan Hạ thiếu chút nữa bị sặc, xoay người che môi ho nhẹ.

Lục Kya Việt gạt tay của cô ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang theo chút không kiên nhẫn."Lạc Lạc, không nên làm loạn, con đang ăn."

Cố Lạc tự tìm mất mặt, phẫn nộ thu tay lại, nghe Thi Dạ Triêu nói: "Chưa cưới mà đã sinh con không giống việc em sẽ làm."

"Chính là cùng vị hôn phu của tôi sinh, nếu không anh cho rằng tại sao tôi phải lập gia đình? Còn không phải là vì cho con trai một gia đình hoàn chỉnh?"

Thi Dạ Triêu đã thành thói quen cô thuận miệng nói loạn, liền cùng với cô chơi tiếp."Theo hiểu biết của anh, tình sử của em rất đơn giản, nhiều năm như vậy người trong lòng cũng chỉ có một mình Eric."

Cố Lạc không để bụng lại bị anh vạch trần vết thương."Người phụ nữ nào mà chả có thời kì ngây ngô không hiểu chuyện? Không cẩn thận chơi quá lửa, cũng chỉ có thể sinh ra thôi."

Thi Dạ Triêu nghiêng đầu hỏi tiểu đại nhân: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi hả ?"

"Chín tuổi."

Thi Dạ Triêu thoáng cười."Trưởng thành sớm."

Lục Kya Việt cũng nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Ai?"

Thi Dạ Triêu cho nó một cái ánh mắt "hai người các ngươi", hiện tại Cố lạc cũng chưa tròn hai mươi sáu tuổi, lại có con trai lớn chín tuổi? Ai tin? "Vị hôn phu của em thực sự bình thản, nhiều năm như vậy mới bằng lòng cho em cùng con trai một danh phận."

Cố Lạc nhún vai."Cái này gọi là gì nhỉ, đúng rồi, gương vỡ lại lành, hai người quanh đi quẩn lại nhiều năm cuối cùng lại tiến tới với nhau chuyện xưa không ít a, anh không có trải qua?"

". . . . . ."

"Ai nha." Cố Lạc che miệng kêu lên, ngược lại vẻ mặt áy náy."Thật xin lỗi, tôi quên, vị Chử tiểu thư kia hình như đã đính hôn rồi, tháng sau chính là hôn lễ đi? Nguyệt Như lần này trở về nước hình như chính là vì giúp một tay chuẩn bị."

". . . . . ."

"Anh sẽ đi tham gia hôn lễ của bọn họ sao? Nếu như anh cần, tôi rất vui lòng làm bạn gái của anh."

Thi Dạ Triêu bên môi còn đang nở nụ cười, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện vẻ mặt "thành khẩn" một lát. "Vậy anh phải cám ơn em trước, nếu như vị hôn phu của em không ngại."

"Sẽ không, anh ấy rất hào phóng ." Cố Lạc híp mắt cười."Tôi rất mong đợi buổi hôn lễ kia."

Bọn họ vừa tới liền mội hồi môi thương khẩu chiến (thương có nghĩa là súng), mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, hai khách xem bên cạnh đã sớm dừng dùng cơm nhìn chằm chằm, nhất là Nhan Hạ, cảm thấy bạn tốt đang nhổ lông ở ngoài miệng sư tử mà không biết.

Thi Dạ Triêu gọi người hầu bàn tới, gọi thếm mấy món điểm tâm ngọt, vừa vặn đều là Lục Kya Việt thích."Cảm ơn chú."

Thi Dạ Triêu nhìn ra đáy mắt chờ mong của nó, chỉ cười không nói. Chờ món điểm tâm ngọt mang lên hết, anh nói: "Nếu đồ không đủ có thể gọi nữa, sau bữa ăn sẽ có người đưa các cô trở về, tôi có việc phải xử lý, nên đi trước một bước."

Nghe vậy Cố Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy mà sau khi anh đứng dậy lại đi tới bên người cô, bàn tay vững vàng cầm cánh tay nhỏ bé của cô, sau đó nói với Lục Kya Việt: "Người bạn nhỏ, cho chú mượn mẹ của cháu một lúc, coi như là cám ơn chú, không ngại đi, cháu yên tâm, chú sẽ đem mẹ cháu còn nguyên trả lại cho cháu."

Lục Kya Việt còn chưa có phản ứng kịp, Cố Lạc cũng đã bị Thi Dạ Triêu mạnh mẽ mang rời khỏi phòng ăn, quẹo trái quẹo phải xuyên qua một hành lang dài nhỏ vào thang máy. Thi Dạ Triêu lực tay quá lớn, Cố Lạc căn bản cạy không ra sự kiềm chế của anh.

"Có lời gì không thể nói ở nơi công cộng? Đây là muốn dẫn tôi đến chỗ nào?"

Thi Dạ Triêu đè xuống nút con số một tầng nào đó sau đó mới đem Cố Lạc một đường không ngoan ngoãn chống đỡ lên tay vịn ở bên trong thang máy, ngón tay cách váy trực tiếp thăm dò giữa hai chân cô."Anh muốn nói anh rất hoài niệm cảm giác ở nơi này của em, loại đề tài người lớn này để cho con trai em nghe được không?"

Trong động tác của anh cố ý mang theo bạo ngược, Cố Lạc lập tức cảm thấy khẽ đau nhói, giữ chặt tay của anh, nghiêm mặt nói cảnh cáo."Anh đến cùng muốn làm cái gì!"

"Em." Thi Dạ Triêu trở tay chuyển một cái thoát khỏi tay cô, lần này vén váy lên chạm vào làn da trơn nhẵn của cô."Vốn định dẫn em về nhà sẽ giúp em tìm về trí nhớ bỏ lỡ, nhưng bây giờ cảm thấy ở nơi này không tồi."

"Thi, Dạ, Triêu! Buông tay cho tôi!"

"Quả nhiên lần này không uống nhiều, còn phân biệt được anh là ai." Thi Dạ Triêu cúi đầu, ác liệt ở trên vành tai cô khẽ cắn xuống."Không biết chờ một chút em còn có thể gọi sai tên của anh và của cậu ấy hay không, không lẽ áp lực tâm lý, anh không ngại."

Cố Lạc nghiến răng, tay nắm Thi Dạ Triêu càng dùng sức, âm thanh ẩn chứa một tia u ám.

"So sánh với anh chờ mong hôn lễ của Chử Dư Tịch, tôi càng mong đợi tối hôm nay hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.