—— Cố Doãn, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để tôi khuất phục anh.
——Tôi không hiểu, anh có lòng tin là cô ấy sẽ không yêu Evan sao, vậy thì anh cho là những việc này không quan trọng với anh sao?
. . . . . .
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục đáp lại, Cố Doãn đột nhiên mở mắt ra
kinh sợ ngồi dậy, thừ người ra trong chốc lát mới nhận ra đây là cơn ác
mộng, vò đầu rồi rót cho mình ly nước, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc lá
trên bàn, tâm tình buồn bực cầm lên đốt, nhưng chỉ hít vài hơi lại hung
hăng dập tắt.
Anh ta đi tới phòng của Cố Lạc, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong trí nhớ của Cố Doãn, chỉ có khi Cố Lạc còn nhỏ nhìn là tròn trịa, càng
lớn dáng người càng mảnh khảnh, giống như dáng vẻ yên lặng nằm ngủ của
cô lúc này, nhưng sẽ cho anh ta một ảo giác là cô chết.
Cố Doãn
nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, chống đầu nhìn chăm chú mặt của cô, thật sự đã quên bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy. Trước đây lúc trời
mưa dông vào ban đêm cô gái nhỏ này đã từng kiên quyết ôm gối chen lên
giường anh ta, bây giờ đã trưởng thành làm anh ta gần như không thể nắm
người phụ nữ quật cường này trong tay.
Cô nở rộ trong lòng bàn
tay của anh ta, trở nên mạnh mẽ ở trong tay anh ta, nhưng cũng giống như có dấu hiệu tàn lụi ở trước mặt anh ta.
Với mỗi người mà nói tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Anh ta luôn cho là chỉ cần anh ta muốn là có được, nếu tổn thương thì phá hủy.
Cố Lạc gây ra những tổn thương cho anh ta, anh ta dùng rất nhiều cách
nhưng chưa từng có được cô. Cố Doãn cúi đầu lại gần, cọ nhẹ trên gò má
của cô, không có dục vọng chỉ muốn đến gần.
"Anh nhớ em đã từng
nói, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để em khuất phục
anh." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, ôm cô vào ngực. "Bây giờ lại vì cậu ta."
Cố Lạc vẫn nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu, Cố Doãn giật mình, khẽ quay mặt của
cô sang mình. "Nếu bây giờ anh muốn em, em vẫn sẽ kháng cự anh sao?"
Một lát sau, Cố Lạc mở mắt hơi sưng đỏ ra, đáy mắt cũng không có nhiều cảm
xúc mãnh liệt nào. "Nếu anh làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt một phần tình cảm còn lại giữa chúng ta."
Cố Doãn cười: "Em còn tình cảm với anh sao?"
"Anh cứ nói đi?" Cố Lạc nhàn nhạt hỏi lại, "Mặc kệ anh muốn đưa tôi cho ai,
lợi dụng tôi làm gì đó, tôi đều tình nguyện tin tưởng rằng ở chỗ sâu
nhất trong lòng anh vẫn không muốn buông tha tôi, nhưng nếu anh khăng
khăng muốn tôi, sau này tôi ——"
Cố Doãn chợt lấy tay che môi của
cô, sợ cô nói ra gì đó làm anh ta sợ hãi. "Cho tới bây giờ anh cũng
không phải là người tốt, anh không có được cũng sẽ không để cô ấy tốt
hơn."
Cố Lạc nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh ta. "Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như vậy đi."
Giữa anh ta và cô không có con đường phía trước, anh ta không thể lui lại
được nữa, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. "Em có hận anh không?" Cố Doãn
chán nản ngã xuống giường ở sau lưng cô, nhìn trần nhà. "Hận, có đúng
không?"
Qua thật lâu Cố Lạc mới trả lời anh ta: "Giống như anh hận tôi thôi."
. . . . . .
***
Tại sao vào lúc này Trình Tiếu Nghiên lại tới, tại sao giống như đã sớm sắp xếp xong hết thảy, cô không chịu tiết lộ, Thi Dạ Diễm cũng không biết.
Cô lái xe chở bọn họ đến một căn nhà yên tĩnh, ở đây đã chuẩn bị xong và
đầy đủ các thiết bị, phẫu thuật cho Thi Dạ Triêu do Trình Tiếu Nghiên tự mình làm, trong quá trình này Thi Dạ Diễm nửa bước cũng không rời đi.
Khi cắt bỏ quần áo của Thi Dạ Triêu, Thi Dạ Diễm kinh ngạc vì mấy vết sẹo
nổi bật trên người anh, gần như đều sát chỗ trí mạng, ngay cả Trình Tiếu Nghiên đang cầm cây kéo trong tay cũng dừng lại.
Phân tích theo
tình trạng khôi phục của vết sẹo, chắc là gặp chuyện ở nước K rồi để
lại, mà vết sẹo lâu nhất là ở ngực do Chử Dư Tịch để lại cho anh nhiều
năm trước, đã nhạt đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Đã qua, trước sau cũng qua rồi.
Rất yêu rất yêu một người, đòi hỏi phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu cảm giác này, Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt cũng đã từng
trải qua rất nhiều trở ngại, nhưng bây giờ ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh lại không nói được gì.
Anh cho rằng trên đời này tình cảm là tốt nhất, cho dù đối mặt với những trở ngại như thế nào, đối mặt với bao
nhiêu gian nan hiểm trở, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cho dù tất cả mọi
người đều không nhìn thấy hi vọng, chỉ biết ở một thế giới khác người
kia thật ra chưa bao giờ buông tha mình. . . . . .
Thi Dạ Triêu
và Cố Lạc biết nhau nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là người lạ gặp nhau
cho tới bây giờ là cả hai cùng bị thương, Thi Dạ Diễm không tham
dự nhiều, nhưng nhìn thấy những thứ này ở chỗ anh đã đủ để Thi Dạ Diễm
hiểu rõ phần tình cảm này sâu nặng ra sao ở trong lòng hai người.
Có lẽ lỗi sai lớn nhất của con người là một lần lại một lần đánh giá mình
quá cao, luôn cho là có thể thừa nhận, lúc để lộ ra bộ mặt thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích.
Nhưng tất cả âm mưu và tổn thương, ghen tị và thù hận, trước sự sống chết lại không đáng giá một đồng, chỉ có Cố Lạc có thể thấy rõ, chỉ có cô có thể làm được, bởi vì ông trời
chỉ con đường này cho cô.
Khi đó Thi Dạ Triêu không thật sự muốn
nổ súng về phía anh, Thi Dạ Diễm hiểu ánh mắt của anh, cổ tay phải của
anh bị thương ở nước K sau này vẫn chưa khôi phục lại độ linh hoạt như
trước đây, coi như Cố Lạc sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng phát súng kia bắn vào người anh, Thi Dạ Diễm tin tưởng tuyệt đối không phải Cố Lạc cố ý.
. . . . . .
Nghiêm túc nhớ lại lúc ấy những chi tiết nhỏ sau khi cây súng kia rơi vào tay
Cố Lạc, chợt thấy rằng sau đó gần như cô không dùng tay phải nữa. . . . . .
Bởi vì quá hiểu rõ chứng khoán của Lôi thị, một khả năng hiện ra ở trong đầu, Thi Dạ Diễm buồn phiền nhưng cũng đau đớn.
Một lần vô tình lau súng cướp cò, làm vỡ tâm của hai người.
"Trình tiểu thư." Anh chợt mở miệng nói.
Trình Tiếu Nghiên đang chuyên tâm xử lý vết thương của Thi Dạ Triêu, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Thi Dạ Diễm quan sát người phụ nữ bình tĩnh này, nói ra suy đoán trong lòng. "Cô tới giúp chúng tôi là vì người kia sao?"
Trình Tiếu Nghiên hơi ngẩng lên, khẩu trang che mặt của cô, chỉ lộ ra hai mắt to đen trắng rõ ràng nhìn kỹ anh, lại nhìn mắt đang hôn mê của Thi Dạ
Triêu, sau đó cúi đầu tiếp tục phẫu thuật.
"Tôi đã đồng ý với cô ấy không nói cho ai hết."
Cô nói tiếng Anh, vì vậy từ “cô” trong câu nói đó đã cho Thi Dạ Diễm đáp án.
Đó là ngay trước khi xảy ra chuyện ở nước K Cố Lạc nhờ cô một chuyện, cũng là trước khi Trình Tiếu Nghiên đang bất chấp tất cả để rời đi.
Thi Dạ Diễm không nói một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn đêm tối vô tận ngoài
cửa sổ, nghĩ tới ý định của Cố Lạc, để hôm nay đoạn tuyệt với Thi Dạ
Triêu rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
. . . . . .
. . . . . .
Phẫu thuật rất thuận lợi, Thi Dạ Triêu mất máu quá nhiều, hôn mê sâu, sau đó bắt đầu liên tục sốt cao.
Trình Tiếu Nghiên dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể làm giảm nhiệt độ
cơ thể của anh xuống, chỉ có thể lựa chọn phương pháp vật lý hạ nhiệt
nguyên thủy nhất, dùng vải mềm thấm rượu cồn lau thân thể của anh.
Lúc đó, Thi Dạ Triêu tỉnh lại mấy lần, nhưng ý thức trước sau đều là mơ hồ không rõ.
Ba ngày sau, cuối cùng anh cũng mở mắt, lòng Thi Dạ Diễm mới xem như để xuống, đút anh một chút nước. "Cảm thấy sao rồi?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy toàn thân không có sức, môi trắng bệch, vuốt vuốt đầu nặng trĩu, giọng khàn khàn làm người khác kinh ngạc. "Cô ấy đâu?"
"Ai?"
"Cố Lạc." Ánh mắt của Thi Dạ Triêu cứng nhắc chậm chạp, nắm tay của Thi Dạ
Diễm nhìn đồng hồ và ngày tháng. "Hôn lễ sao rồi? 72 chuẩn bị xong
chưa?"
". . . . . ." Nghe anh nói năng lộn xộn, Thi Dạ Diễm ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mắt anh. "Anh có khỏe không?"
"Cút." Thi Dạ Triêu cực kỳ suy yếu, nói mấy câu nói đơn giản này giống như hao hết hơi sức, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ lại rất
nhanh.
Thi Dạ Diễm sững sờ im lặng rất lâu đứng trước giường bệnh của anh, Trình Tiếu Nghiên ở một bên không nghe thấy thở dài. "Một
người sốt cao từ 42 độ trở lên, lại kéo dài hơn mười tiếng, có thể sẽ
xuất hiện tình huống như vậy, không cần lo lắng, với lại anh ta sốt lâu
như vậy, không nóng hư đầu óc đã vô cùng may mắn rồi."
"Vậy anh ấy coi là gì?"
"Lựa chọn mất trí nhớ." Trình Tiếu Nghiên đo huyết áp của Thi Dạ Triêu, ánh
mắt sâu xa nói: "Có lẽ tiềm thức của anh ta lựa chọn thay anh ta, quên
đi những chuyện trong quá khứ khiến anh ta đau khổ nhất."
Giống như lên cơn sốt, nó không phải một loại bệnh, chỉ là thân thể đang chống cự lại một triệu chứng bị lây nhiễm mà thôi.
Mà ở trong lòng Thi Dạ Triêu, ở chỗ người khác nhìn không thấy anh lại đang chống cự cái gì. . . . . .
. . . . . .
Vài ngày sau, 72 mang người sang đón Thi Dạ Triêu về Canada.
Kỷ Linh đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện của Lục Già Việt, sau
những chuyện này, bà lại nhìn rõ yêu hận, không giống như 72 cho là bà
căm hận giận dữ, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói: "Dẫn đứa bé kia đến để
cho tôi nhìn một chút."
72 đoán không ra tâm tư của bà, len lén liếc Thi Dạ Diễm một cái, thấy Thi Dạ Diễm khẽ vuốt cằm mới lĩnh mệnh rời đi.
Còn lại hai mẹ con, Kỷ Linh tràn đầy áy náy với anh, lại không biết mở miệng như thế nào. "Eric. . . . . ."
Thi Dạ Diễm biết bà muốn nói gì, không để ý phất tay một cái. "Bà biết sự
thật là được rồi, những thứ khác không cần nói nhiều, cho dù tôi không
có ở nhà họ Thi nhưng tôi vẫn là con của bà."
Thi Thác Thần và Kỷ Linh quả thật thiếu nợ Thi Dạ Diễm rất nhiều, nhưng những thứ có thể bù đắp lại thì quá ít, với lại Thi Dạ Diễm đã sớm buông bỏ, anh không cần
bất kỳ đền bù nào, Kỷ Tinh gọi một câu, một ánh mắt liền đủ rồi.
"Tại sao Cố Lạc phải làm như vậy?" Kỷ Linh sớm đã nhìn ra cô đang giấu diếm
cái gì đó, nhưng vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Thi Dạ Triêu ít
nhất có thể bảo đảm anh không bị thương tổn, là bà đã nhìn lầm người
sao?
"Cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình." Thi Dạ
Diễm nhìn về phía cửa phòng của Thi Dạ Triêu."Sau này ra sao chỉ có thể
chờ Evan tỉnh lại rồi tự mình quyết định."
"Mẹ cho là Cố Lạc yêu Evan." Kỷ Linh lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thi Dạ Diễm cười khổ: Evan, cô ấy yêu anh, cho dù có bao nhiêu âm mưu và
tổn thương, đây là chuyện duy nhất em có thể khẳng định.
Người phụ nữ của anh trên đời này là người phụ nữ mạnh mẽ nhất.
. . . . . .
. . . . . .
Thi Dạ Triêu không kịp đến tang lễ của Thi Thác Thần, dĩ nhiên cũng không kịp đến hôn lễ của mình.
Ngày anh thực sự khôi phục lại ý thức, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại vẫn như cũ là: Cố Lạc đâu?
. . . . . .
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 97:
edit: tuyền xù
—— Cố Doãn, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để tôi khuất phục anh.
——Tôi không hiểu, anh có lòng tin là cô ấy sẽ không yêu Evan sao, vậy thì anh cho là những việc này không quan trọng với anh sao?
. . . . . .
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục đáp lại, Cố Doãn đột nhiên mở mắt ra
kinh sợ ngồi dậy, thừ người ra trong chốc lát mới nhận ra đây là cơn ác
mộng, vò đầu rồi rót cho mình ly nước, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc lá
trên bàn, tâm tình buồn bực cầm lên đốt, nhưng chỉ hít vài hơi lại hung
hăng dập tắt.
Anh ta đi tới phòng của Cố Lạc, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong trí nhớ của Cố Doãn, chỉ có khi Cố Lạc còn nhỏ nhìn là tròn trịa, càng
lớn dáng người càng mảnh khảnh, giống như dáng vẻ yên lặng nằm ngủ của
cô lúc này, nhưng sẽ cho anh ta một ảo giác là cô chết.
Cố Doãn
nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, chống đầu nhìn chăm chú mặt của cô, thật sự đã quên bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy. Trước đây lúc trời
mưa dông vào ban đêm cô gái nhỏ này đã từng kiên quyết ôm gối chen lên
giường anh ta, bây giờ đã trưởng thành làm anh ta gần như không thể nắm
người phụ nữ quật cường này trong tay.
Cô nở rộ trong lòng bàn
tay của anh ta, trở nên mạnh mẽ ở trong tay anh ta, nhưng cũng giống như có dấu hiệu tàn lụi ở trước mặt anh ta.
Với mỗi người mà nói tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Anh ta luôn cho là chỉ cần anh ta muốn là có được, nếu tổn thương thì phá hủy.
Cố Lạc gây ra những tổn thương cho anh ta, anh ta dùng rất nhiều cách
nhưng chưa từng có được cô. Cố Doãn cúi đầu lại gần, cọ nhẹ trên gò má
của cô, không có dục vọng chỉ muốn đến gần.
"Anh nhớ em đã từng
nói, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để em khuất phục
anh." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, ôm cô vào ngực. "Bây giờ lại vì cậu ta."
Cố Lạc vẫn nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu, Cố Doãn giật mình, khẽ quay mặt của
cô sang mình. "Nếu bây giờ anh muốn em, em vẫn sẽ kháng cự anh sao?"
Một lát sau, Cố Lạc mở mắt hơi sưng đỏ ra, đáy mắt cũng không có nhiều cảm
xúc mãnh liệt nào. "Nếu anh làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt một phần tình cảm còn lại giữa chúng ta."
Cố Doãn cười: "Em còn tình cảm với anh sao?"
"Anh cứ nói đi?" Cố Lạc nhàn nhạt hỏi lại, "Mặc kệ anh muốn đưa tôi cho ai,
lợi dụng tôi làm gì đó, tôi đều tình nguyện tin tưởng rằng ở chỗ sâu
nhất trong lòng anh vẫn không muốn buông tha tôi, nhưng nếu anh khăng
khăng muốn tôi, sau này tôi ——"
Cố Doãn chợt lấy tay che môi của
cô, sợ cô nói ra gì đó làm anh ta sợ hãi. "Cho tới bây giờ anh cũng
không phải là người tốt, anh không có được cũng sẽ không để cô ấy tốt
hơn."
Cố Lạc nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh ta. "Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như vậy đi."
Giữa anh ta và cô không có con đường phía trước, anh ta không thể lui lại
được nữa, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. "Em có hận anh không?" Cố Doãn
chán nản ngã xuống giường ở sau lưng cô, nhìn trần nhà. "Hận, có đúng
không?"
Qua thật lâu Cố Lạc mới trả lời anh ta: "Giống như anh hận tôi thôi."
. . . . . .
***
Tại sao vào lúc này Trình Tiếu Nghiên lại tới, tại sao giống như đã sớm sắp xếp xong hết thảy, cô không chịu tiết lộ, Thi Dạ Diễm cũng không biết.
Cô lái xe chở bọn họ đến một căn nhà yên tĩnh, ở đây đã chuẩn bị xong và
đầy đủ các thiết bị, phẫu thuật cho Thi Dạ Triêu do Trình Tiếu Nghiên tự mình làm, trong quá trình này Thi Dạ Diễm nửa bước cũng không rời đi.
Khi cắt bỏ quần áo của Thi Dạ Triêu, Thi Dạ Diễm kinh ngạc vì mấy vết sẹo
nổi bật trên người anh, gần như đều sát chỗ trí mạng, ngay cả Trình Tiếu Nghiên đang cầm cây kéo trong tay cũng dừng lại.
Phân tích theo
tình trạng khôi phục của vết sẹo, chắc là gặp chuyện ở nước K rồi để
lại, mà vết sẹo lâu nhất là ở ngực do Chử Dư Tịch để lại cho anh nhiều
năm trước, đã nhạt đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Đã qua, trước sau cũng qua rồi.
Rất yêu rất yêu một người, đòi hỏi phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu cảm giác này, Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt cũng đã từng
trải qua rất nhiều trở ngại, nhưng bây giờ ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh lại không nói được gì.
Anh cho rằng trên đời này tình cảm là tốt nhất, cho dù đối mặt với những trở ngại như thế nào, đối mặt với bao
nhiêu gian nan hiểm trở, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cho dù tất cả mọi
người đều không nhìn thấy hi vọng, chỉ biết ở một thế giới khác người
kia thật ra chưa bao giờ buông tha mình. . . . . .
Thi Dạ Triêu
và Cố Lạc biết nhau nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là người lạ gặp nhau
cho tới bây giờ là cả hai cùng bị thương, Thi Dạ Diễm không tham
dự nhiều, nhưng nhìn thấy những thứ này ở chỗ anh đã đủ để Thi Dạ Diễm
hiểu rõ phần tình cảm này sâu nặng ra sao ở trong lòng hai người.
Có lẽ lỗi sai lớn nhất của con người là một lần lại một lần đánh giá mình
quá cao, luôn cho là có thể thừa nhận, lúc để lộ ra bộ mặt thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích.
Nhưng tất cả âm mưu và tổn thương, ghen tị và thù hận, trước sự sống chết lại không đáng giá một đồng, chỉ có Cố Lạc có thể thấy rõ, chỉ có cô có thể làm được, bởi vì ông trời
chỉ con đường này cho cô.
Khi đó Thi Dạ Triêu không thật sự muốn
nổ súng về phía anh, Thi Dạ Diễm hiểu ánh mắt của anh, cổ tay phải của
anh bị thương ở nước K sau này vẫn chưa khôi phục lại độ linh hoạt như
trước đây, coi như Cố Lạc sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng phát súng kia bắn vào người anh, Thi Dạ Diễm tin tưởng tuyệt đối không phải Cố Lạc cố ý.
. . . . . .
Nghiêm túc nhớ lại lúc ấy những chi tiết nhỏ sau khi cây súng kia rơi vào tay
Cố Lạc, chợt thấy rằng sau đó gần như cô không dùng tay phải nữa. . . . . .
Bởi vì quá hiểu rõ chứng khoán của Lôi thị, một khả năng hiện ra ở trong đầu, Thi Dạ Diễm buồn phiền nhưng cũng đau đớn.
Một lần vô tình lau súng cướp cò, làm vỡ tâm của hai người.
"Trình tiểu thư." Anh chợt mở miệng nói.
Trình Tiếu Nghiên đang chuyên tâm xử lý vết thương của Thi Dạ Triêu, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Thi Dạ Diễm quan sát người phụ nữ bình tĩnh này, nói ra suy đoán trong lòng. "Cô tới giúp chúng tôi là vì người kia sao?"
Trình Tiếu Nghiên hơi ngẩng lên, khẩu trang che mặt của cô, chỉ lộ ra hai mắt to đen trắng rõ ràng nhìn kỹ anh, lại nhìn mắt đang hôn mê của Thi Dạ
Triêu, sau đó cúi đầu tiếp tục phẫu thuật.
"Tôi đã đồng ý với cô ấy không nói cho ai hết."
Cô nói tiếng Anh, vì vậy từ “cô” trong câu nói đó đã cho Thi Dạ Diễm đáp án.
Đó là ngay trước khi xảy ra chuyện ở nước K Cố Lạc nhờ cô một chuyện, cũng là trước khi Trình Tiếu Nghiên đang bất chấp tất cả để rời đi.
Thi Dạ Diễm không nói một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn đêm tối vô tận ngoài
cửa sổ, nghĩ tới ý định của Cố Lạc, để hôm nay đoạn tuyệt với Thi Dạ
Triêu rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
. . . . . .
. . . . . .
Phẫu thuật rất thuận lợi, Thi Dạ Triêu mất máu quá nhiều, hôn mê sâu, sau đó bắt đầu liên tục sốt cao.
Trình Tiếu Nghiên dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể làm giảm nhiệt độ
cơ thể của anh xuống, chỉ có thể lựa chọn phương pháp vật lý hạ nhiệt
nguyên thủy nhất, dùng vải mềm thấm rượu cồn lau thân thể của anh.
Lúc đó, Thi Dạ Triêu tỉnh lại mấy lần, nhưng ý thức trước sau đều là mơ hồ không rõ.
Ba ngày sau, cuối cùng anh cũng mở mắt, lòng Thi Dạ Diễm mới xem như để xuống, đút anh một chút nước. "Cảm thấy sao rồi?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy toàn thân không có sức, môi trắng bệch, vuốt vuốt đầu nặng trĩu, giọng khàn khàn làm người khác kinh ngạc. "Cô ấy đâu?"
"Ai?"
"Cố Lạc." Ánh mắt của Thi Dạ Triêu cứng nhắc chậm chạp, nắm tay của Thi Dạ
Diễm nhìn đồng hồ và ngày tháng. "Hôn lễ sao rồi? 72 chuẩn bị xong
chưa?"
". . . . . ." Nghe anh nói năng lộn xộn, Thi Dạ Diễm ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mắt anh. "Anh có khỏe không?"
"Cút." Thi Dạ Triêu cực kỳ suy yếu, nói mấy câu nói đơn giản này giống như hao hết hơi sức, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ lại rất
nhanh.
Thi Dạ Diễm sững sờ im lặng rất lâu đứng trước giường bệnh của anh, Trình Tiếu Nghiên ở một bên không nghe thấy thở dài. "Một
người sốt cao từ 42 độ trở lên, lại kéo dài hơn mười tiếng, có thể sẽ
xuất hiện tình huống như vậy, không cần lo lắng, với lại anh ta sốt lâu
như vậy, không nóng hư đầu óc đã vô cùng may mắn rồi."
"Vậy anh ấy coi là gì?"
"Lựa chọn mất trí nhớ." Trình Tiếu Nghiên đo huyết áp của Thi Dạ Triêu, ánh
mắt sâu xa nói: "Có lẽ tiềm thức của anh ta lựa chọn thay anh ta, quên
đi những chuyện trong quá khứ khiến anh ta đau khổ nhất."
Giống như lên cơn sốt, nó không phải một loại bệnh, chỉ là thân thể đang chống cự lại một triệu chứng bị lây nhiễm mà thôi.
Mà ở trong lòng Thi Dạ Triêu, ở chỗ người khác nhìn không thấy anh lại đang chống cự cái gì. . . . . .
. . . . . .
Vài ngày sau, 72 mang người sang đón Thi Dạ Triêu về Canada.
Kỷ Linh đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện của Lục Già Việt, sau
những chuyện này, bà lại nhìn rõ yêu hận, không giống như 72 cho là bà
căm hận giận dữ, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói: "Dẫn đứa bé kia đến để
cho tôi nhìn một chút."
72 đoán không ra tâm tư của bà, len lén liếc Thi Dạ Diễm một cái, thấy Thi Dạ Diễm khẽ vuốt cằm mới lĩnh mệnh rời đi.
Còn lại hai mẹ con, Kỷ Linh tràn đầy áy náy với anh, lại không biết mở miệng như thế nào. "Eric. . . . . ."
Thi Dạ Diễm biết bà muốn nói gì, không để ý phất tay một cái. "Bà biết sự
thật là được rồi, những thứ khác không cần nói nhiều, cho dù tôi không
có ở nhà họ Thi nhưng tôi vẫn là con của bà."
Thi Thác Thần và Kỷ Linh quả thật thiếu nợ Thi Dạ Diễm rất nhiều, nhưng những thứ có thể bù đắp lại thì quá ít, với lại Thi Dạ Diễm đã sớm buông bỏ, anh không cần
bất kỳ đền bù nào, Kỷ Tinh gọi một câu, một ánh mắt liền đủ rồi.
"Tại sao Cố Lạc phải làm như vậy?" Kỷ Linh sớm đã nhìn ra cô đang giấu diếm
cái gì đó, nhưng vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Thi Dạ Triêu ít
nhất có thể bảo đảm anh không bị thương tổn, là bà đã nhìn lầm người
sao?
"Cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình." Thi Dạ
Diễm nhìn về phía cửa phòng của Thi Dạ Triêu."Sau này ra sao chỉ có thể
chờ Evan tỉnh lại rồi tự mình quyết định."
"Mẹ cho là Cố Lạc yêu Evan." Kỷ Linh lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thi Dạ Diễm cười khổ: Evan, cô ấy yêu anh, cho dù có bao nhiêu âm mưu và
tổn thương, đây là chuyện duy nhất em có thể khẳng định.
Người phụ nữ của anh trên đời này là người phụ nữ mạnh mẽ nhất.
. . . . . .
. . . . . .
Thi Dạ Triêu không kịp đến tang lễ của Thi Thác Thần, dĩ nhiên cũng không kịp đến hôn lễ của mình.
Ngày anh thực sự khôi phục lại ý thức, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại vẫn như cũ là: Cố Lạc đâu?