Nếu không có Cố Doãn, không có Thi Dạ Diễm, có lẽ đến chết Thi Dạ Triêu
cùng Cố Lạc cũng sẽ không có một đoạn tình cảm như vậy, có lẽ vĩnh viễn
chỉ là một đôi người qua đường thoáng gặp.
Hôn lễ đã chuẩn bị từ lâu bị buộc hủy bỏ —— không, là kéo dài có thời hạn.
Đây là ý của Thi Dạ Triêu, 72 không chút do dự theo lời anh nói đi hoãn lại hết tất cả các công việc chuẩn bị cho hôn lễ, nhà họ Thi cũng không
giải thích nhiều về nguyên do lần này.
Cố Lạc đã từng nói, anh có năng lực lqd tự lành dồi dào giống như súc sinh, bị thương nặng hơn cũng có thể khôi phục rất nhanh.
Hôm Thi Dạ Triêu có thể xuống giường đi thắp nhang cúng bái cho Thi Thác
Thần, 72 cùng Kỷ Linh đi phía sau anh, cảm nhận được bên trong trầm mặc
đè nén đau thương.
Không ai biết trong đầu anh đang nghĩ gì, sau kinh nghiệm những chuyện này, dường như anh càng trở nên khó nắm bắt.
Khi anh xoay người chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ từ bên kia đi tới.
Lục Già Việt mặc một bộ tây trang màu đen giống anh, sắc mặt nặng nề, trong tay đang cầm một bó hoa đi tới trước mộ Thi Thác Thần đặt xuống sau đó
cúi người thật sâu chào.
Thi Dạ Triêu cúi đầu nhìn cậu bé, ngược lại hỏi Kỷ Linh. “Tại sao thằng bé lại ở chỗ này?”
Nét mặt Kỷ Linh hết sức lạnh nhạt, trong ánh mắt nhìn Lục Già Việt cũng
không có quá nhiều bài xích, ngược lại có mấy phần châm chọc Thi Dạ
Triêu. “Con đã tuyên bố với mọi người thằng bé là con của con rồi, lại
đổi họ cho thằng bé thành họ Thi, thế nào, mẹ không nên để cho một đứa
bé họ Thi tới cúng bái cha con?”
Thi Dạ Triêu bị chặn hết lời để nói, Lục Già Việt lễ phép với Kỷ Linh, một mực cung kính gọi một tiếng phu nhân.
Kỷ Linh khẽ gật gật đầu, đây là lần thứ hai bà nhìn thấy Lục Già Việt, nhớ lại ngày hôm đó khi 72 mang thằng bé này lqd tới nhà họ Thi, bà thật
bất ngờ với tuổi của Lục Già Việt.
“Cháu là con trai của Cố Lạc?”
Lục Già Việt gật đầu rồi lại lắc đầu, “Người là mẹ cháu, nhưng cháu không phải do người sanh.”
Kỷ Linh nhìn 72 chứng thực, lấy được lời khẳng định, ngoắc kêu cậu bé đến
bên cạnh mình, nâng cằm nhỏ của cậu nhìn cẩn thận, tướng mạo quả thật
không giống Cố Lạc, nhưng phong cách giữa chân mày lại cực kỳ giống.
“Cháu cũng đã biết ta là ai?”
Dĩ nhiên là Lục Già Việt biết, cho
nên mới khẩn trương như thế. “Nếu như không phải do cháu làm sai chuyện, Evan sẽ không ra hạ sách này, chú ấy vì giúp cháu với mẹ, chú ấy yêu
mẹ.”
Cho là Kỷ Linh vì chuyện con riêng mới muốn gặp mình, Lục
Già Việt vội vã giải thích, “cởi tội” vì Thi Dạ Triêu. Kỷ Linh kinh ngạc với lời đứa nhỏ này nói, “Về chuyện giữa bọn họ, cháu còn biết cái gì?”
Lục Già Việt cúi đầu, đáy mắt hơi hồng, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức
nở không khỏi động tới dây cung yếu ớt trong lòng Kỷ Linh. “Cháu không
biết vì sao mẹ phải làm vậy, chỉ biết mẹ không phải là người xấu, người
nhất định có lý do của người, nhưng tuyệt đối không phải để tổn thương
Evan, tuyệt đối không phải.”
“Chuyện đã xảy ra, cháu còn có thể khẳng định mẹ cháu không muốn làm tổn thương Evan?” Kỷ Linh cười khổ.
Lục Già Việt ngẩng đầu lên, dieendaanleequuydonn khuôn mặt nhỏ nhắn phồng
lên, ánh mắt kiên định, giống như những lời của bà là một loại sỉ nhục
Cố Lạc: “Bà sẽ giao con cho một người muốn đi hại người sao? Hơn nữa để
cho bọn họ chung đụng ngày đêm dưới một mái hiên, nói cho anh ta biết
phải yêu mình giống như yêu người kia sao? Mẹ cháu sẽ không! Người yêu
Evan!”
“Tại sao?” Kỷ Linh mở cổ họng, nghẹn ngào hỏi ngược lại:
“Tại sao cho tới bây giờ mấy người vẫn còn tin tưởng Cố Lạc yêu nó, hơn
nữa không có chút hoài nghi nào với lần này? Không phải tận mắt nhìn
thấy vết thương của nó sao? Có thể là giả sao?”
Vấn đề này vượt
qua phạm vi hiểu biết của Lục Già Việt, cậu không biết phải trả lời như
thế nào, lại vẫn là dáng vẻ kiên định như cũ, nước mắt cứ đảo quanh
trong vành mắt, quật cường không chịu chảy xuống.
72 ở phía sau cậu vẫn không lên tiếng cuối cùng bình tĩnh mở miệng: “Tôi cũng tin tưởng như vậy.”
Ánh mắt Kỷ Linh ngập tràn khó hiểu, 72 ngồi xổm xuống trước mặt Lục Già
Việt, động tác êm ái lấy ngón tay lau ướt át nơi khóe mắt cậu bé: “Phu
nhân, ngài chưa từng có thời gian dài tiếp xúc với Cố tiểu thư, nếu như
có, ngài cũng sẽ tin tưởng.”
Lục Già Việt không nhịn được nữa mở rộng tay ôm lấy cổ của 72, che giấu khổ sở.
72 nhẹ nhàng vỗ về cậu vì âm thầm chịu đựng mà thân thể run run, đáy mắt
dâng lên ẩm ướt. “Cố tiểu thư là người duy nhất trên đời này sẽ không
hại Evan, cho dù là vì Eric, vì bất kỳ ai.”
Không có ai trong
nhóm bọn họ có thể nhìn rõ ràng như 72, cho nên không có quá nhiều
nguyên nhân, càng không cần lqd quá nhiều lý do, cô chính là tin tưởng
Cố Lạc, trả giá trong mối tình cảm này, cô ấy tuyệt đối không thiếu nửa
phần so với Thi Dạ Triêu. Hai người luôn luôn dùng phương thức của mình
để cứu lẫn nhau, vĩnh viễn sẽ không có ngày phản bội đối phương.
Kỷ Linh phỏng đoán, đây có lẽ cũng là suy nghĩ trong nội tâm Thi Dạ Triêu, nếu không đối với việc hôn lễ không có một cô dâu, quyết định của nó
không phải chỉ là kéo dài thời hạn, mà chính là hủy bỏ.
Đối mặt
với Thi Dạ Triêu, trong ánh mắt của Lục Già Việt không che giấu việc lệ
thuộc vào, nhưng bởi vì vẻ mặt lạnh lẽo của anh mà khiếp sợ.
Thi
Dạ Triêu cúi mặt xuống, đầu nhỏ của Lục Già Việt ngước lên, một lớn một
nhỏ, trầm mặc nhìn nhau, có rất nhiều lời muốn hỏi đối phương, nhưng một người là không biết mở đầu như thế nào, còn một người khác thì không
dám mở miệng.
Vì thế nên thôi, Thi Dạ Triêu đeo mắt kính xoay
người đi xuống bậc cầu thang, dưới ánh mắt âm thầm khích lệ của 72 Lục
Già Việt đuổi theo. Cậu quá sốt ruột, lúc ở bậc thềm cuối không kịp ổn
định bước chân, bởi vì theo quán tính thân thể liền vọt ra ngoài trước,
theo phản xạ Thi Dạ Triêu đưa tay đón lấy, sau đó để cậu xuống.
Động tác đơn giản này động tới vết thương, Thi Dạ Triêu ngồi trên ghế dựa
bình tĩnh lại, đường cong khóe miệng không quá gay gắt, vẻ mặt Lục Già
Việt tự trách cùng lo lắng, bất chấp chuyện gì, đôi tay nhỏ bé cẩn thận
lau mồ hôi lạnh vì đau trên trán của anh.
Hai người cũng không nói chuyện, Thi Dạ Triêu không chống lại, toàn bộ trong mắt Lục Già Việt là đau lòng.
Tài xế lái xe tới, sau khi Thi Dạ Triêu d%đ(l@q*đ lên xe cũng không đóng
cửa xe, Lục Già Việt chần chừ chốc lát ở ngoài xe, sau đó cũng chui vào
theo.
Kỷ Linh nhìn chăm chú một cảnh này, vốn tưởng rằng Lục Già Việt sẽ bị Thi Dạ Triêu vứt ra, nhưng xe cứ chạy đi như vậy.
Bà rất khó tưởng tượng Thi Dạ Triêu sẽ tiếp nhận “con riêng” của Cố Lạc,
nhưng hôm nay chỉ với mấy cử động đơn giản đã chứng minh đầy đủ cho bà
biết rằng những thứ kia đều sai.
Người phụ nữ Cố Lạc này, rốt
cuộc có bao nhiêu ma lực? Bất tri bất giác dễ dàng chiếm được tha thứ
cùng thương yêu của Thi Dạ Triêu.
Mới vừa rồi một cảnh kia, ngay
cả bà cũng không khỏi sinh ra một ảo giác, giống như đứa bé kia là của
hai người không cẩn thận mà lưu lại trong nhiều năm trước, là an ủi lớn
nhất bên cạnh Thi Dạ Triêu vào lúc này của trời cao ——
Cùng hi vọng.
Sóng gió của nhà họ Thi, rốt cuộc lấy một kết cục mà không ai ngờ tới kết thúc.
Vốn người ngoài cho rằng Thi Dạ Diễm bị buộc rời khỏi nhiều năm trước sẽ
khó có được cơ hội lần này thậm chí Thi Dạ Triêu sẽ tiến hành trả đũa,
ai ngờ anh ta dốc hết toàn lực không màng hậu quả kéo nhà họ Thi từ con
đường tử vong của phá sản trở về, một cặp anh em đã từng rút đao khiêu
chiến bây giờ trở lại như cũ, nhưng có một số thứ đã khác.
Nhà họ Cố cùng nhà họ Thi không tiếp tục làm ra chuyện gì đáp lại cuộc hôn
nhân, có người suy đoán rằng Thi Dạ Triêu đã bí mật thành hôn với Cố
Lạc, có người nghĩ rằng sau chuyện này còn có bí mật khổng lồ không ai
biết, trong một khoảng thời gian dài, chuyện này gần như đã được vinh dự trở thành bí ẩn những năm gần đây nhất chưa có lời đáp.
Nhưng
Lục Già Việt —— bây giờ đã đổi tên thành Thi Già Việt điều mà bọn họ gọi là “con riêng”, cũng dựa vào dòng họ này, với thân phận mới mà quang
minh chính đại bắt đầu cuộc sống mới. Thi Dạ Triêu để 72 bố trí chuyển
trường cho cậu, thu xếp cuộc sống của cậu, hơn nữa bắt đầu từng chút
từng chút một để cho cậu tham gia vào tất cả những chuyện có liên quan
tới nhà họ Thi.
Thi Dạ Triêu cũng không đưa Thi Già Việt đi, hai
người cùng sinh hoạt chung một chỗ, hơn nữa sau khi vết thương của anh
tốt hơn thì bắt đầu nghiêm túc dạy võ cho cậu bé .
Giữa bọn họ,
không ai nhắc tới Cố Lạc, hai năm tiếp theo, trọng tâm cuộc sống của Thi Dạ Triêu đều là chấn hưng lại sự nghiệp kỹ nghệ Ngải Mỹ của nhà họ Thi.
Có đôi lúc Kỷ Linh cảm thấy, có phải sau khi nó sốt cao thì lựa chọn mất
trí nhớ vĩnh viễn, quên tất cả về Cố Lạc, nếu không thì vì sao mà sống
kiểu giống như cô ấy chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của nó, không
thấy đau thương, không thấy yếu ớt.
Lễ Noel năm ấy, bởi vì hai đứa trẻ Thi Già Việt cùng Thi Duy Ân, Thi Dạ Diễm mang theo Nguyệt Như cùng nhau trở lại Toronto.
Thi Già Việt đang trổ mã điên cuồng, thân thể cao nhanh chóng mãnh liệt, bỏ Thi Duy Ân lại phía sau rất xa.
Mấy cô gái mỗi khi nhìn thấy cậu đều cảm thấy cậu cao lớn hơn trước đây, ánh mắt cũng lặng lẽ phát sinh thay đổi.
Nhà họ Thi thiếu Thi Thác Thần, cũng không phân tán, nhà họ Thi nhiều thêm Thi Già Việt, càng thêm ấm áp.
Đêm đó Du Nguyệt Như lqd để ý đến Thi Dạ Triêu, sự thay đổi của người đàn
ông này trong vài năm qua khiến cho cô phải thay đổi cách nhìn, thay đổi của anh không phải ở bề ngoài, mà là trong nội tâm, là ánh mắt.
Phần lớn thời gian anh trầm mặc ít nói, nhưng đáy mắt không còn khiến cho cô cảm thấy đáng sợ.
Lúc bọn nhỏ mở quà là lúc vui nhất, Du Nguyệt Như không nhìn thấy bóng dáng Thi Dạ Triêu, cuối cùng tìm được anh ở sau nhà.
Điếu thuốc ngậm trong miệng anh vẫn chưa đốt, ngửa đầu nhìn tuyết bay trên
bầu trời đêm, nghe tiếng bước chân của Du Nguyệt Như mới thu hồi tầm
mắt.
Du Nguyệt Như ngồi trên ghế đối diện với anh, “Có thời gian không, giúp tôi?”
Thi Dạ Triêu nhíu mày: “Cô có một người đàn ông chịu xông pha khói lửa * xuống địa ngục cho cô, còn cần tôi giúp một tay?”
(*) xông pha khói lửa: 赴汤蹈火 phó thang đạo hỏa, vượt lửa qua sông, vào nơi nước sôi lửa bỏng.
“Cần.” Du Nguyệt Như móc ra một hộp quà nhỏ tuyệt đẹp, “Tôi biết ba ngày sau
anh muốn đi nước Z, chuyển giúp tôi thứ này cho một người bạn.”
“Tôi đi nói chuyện làm ăn, không phải đi chơi.” Thi Dạ Triêu từ chối thẳng thừng, không hề nể mặt.
Du Nguyệt Như cũng không để ý, dieêndaanleequuydônn thả món quà trực tiếp
vào trong tay anh: “Chiếm không bao nhiêu thời gian của anh.”
Ba ngày sau, Thi Dạ Triêu tới nước Z, nơi này và Canada đều đang bị bão tuyết.
Xử lý xong công việc, lúc đang thu dọn hành lý 72 phát hiện chiếc hộp quà
nhỏ trong va li hành lý. “Đây là quà tặng chuẩn bị cho ai?”
Lúc
này Thi Dạ Triêu mới nhớ ra Du Nguyệt Như nhờ mình việc kia, rút tấm thẻ ra nhìn một chút, phía trên chỉ có địa chỉ, không có tên.
Lúc
Thi Dạ Triêu ở chỗ nói chuyện làm ăn từng nghe dân bản xứ nhắc tới, nghe nói chỗ đó có một rừng lá phong, cảnh sắc có thể so với Canada.
“Để tôi đưa đi.” 72 nói.
Thi Dạ Triêu nhét thẻ trở lại: “Không, tôi đi.”
Theo địa chỉ của Du Nguyệt Như cung cấp, Thi Dạ Triêu rất dễ dàng tìm được mảnh rừng lá phong.
Dĩ nhiên trong mùa này, cũng không thấy được toàn cảnh lá phong đỏ, ngược
lại có chút cảm giác tiêu điều đổ nát. Thi Dạ Triêu đi xuyên qua đường
mòn, nhanh chóng tìm thấy khu biệt thự, anh tìm số nhà trên tấm thẻ, giơ tay bấm chuông cửa, nhưng không có ai ra ngoài mở cửa.
Thi Dạ
Triêu bước chậm trở lại con đường lúc tới, đứng chỗ tầm mắt tốt nhất
trông về nơi xa thưởng thức vẻ đẹp mùa đông ở nơi đây.
Cũng không lâu lắm, có bóng dáng lqd một người từ đầu đường mòn đi tới, giày cao gót, là một phụ nữ.
Trong lúc vô tình Thi Dạ Triêu hơi nghiêng đầu, đúng lúc va chạm với tầm mắt của người phụ nữ kia.
Hai người đồng thời sững sờ, sau đó trầm mặc hồi lâu.
Chử Dư Tịch chưa từng nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Thi Dạ Triêu một lần
nữa, giống như cảm giác của Thi Dạ Triêu lúc này, phảng phất như chuyện
giữa anh và cô đã là quá khứ, đã là chuyện của đời trước.