Lau Súng Cướp Cò

Chương 99: Chương 99: Khắc tận xương.




Cần gì nhẫn nhịn chịu đau, thời gian sẽ xóa nhòa vết thương.

***

Nếu giữa bạn và một người đã từng phát sinh quá nhiều chuyện trầm trọng, càng từng khiến bạn như nghiền nát xương thành tro bụi, sau đó bạn dùng mọi cách chôn vùi đoạn hồi ức đau khổ. Nhưng cảm giác đó để lại vết sẹo ngoan cố nơi con tim, muốn hoàn toàn chữa lành rất khó.

Đây là cảm xúc đã chiếm lấy Thi Dạ Triêu nhiều năm, vậy mà hôm nay cùng Chử Dư Tịch như vậy không hẹn mà gặp, khuôn mặt trước mắt kia không biết từ lúc nào đã vô thức sớm phai mờ trong trí, anh chợt buồn cười bản thân trước giờ quá ngu.

Cần gì nhẫn nhịn chịu đau, thời gian sẽ xóa nhòa vết thương.

"Cô… sống ở đây?" Thi Dạ Triêu nhìn thấy cô lập tức liền hiểu ý tứ của Du Nguyệt Như, cái đó nếu nói "bạn bè", còn không phải chính là em dâu của cô, Chử Dư Tịch.

Hồi tưởng lại quá khứ, Thi Dạ Triêu không khỏi suy đoán người phụ nữ này vừa thấy anh sẽ sinh ra loại sợ hãi cực độ, hiện tại sẽ không vẫn như xưa chứ.

Nhưng Chử Dư Tịch không chạy trốn như anh dự đoán, càng không lộ ra ánh mắt vừa sợ sệt vừa oán hận ngày trước, trong mắt cô là một mảnh yên tĩnh.

Đây cũng là một trải nghiệm mới.

Hoặc có thể còn chưa kịp phản ứng anh từ đâu chui ra, Chử Dư Tịch trầm mặc thật lâu, mới khẽ gật đầu một cái: "Đúng."

Thi Dạ Triêu cười nhạt, "Tôi có hơi kinh ngạc, rằng cô sẽ nguyện ý ở tại một nơi như Vancouver."

"Cây phong này là sau khi tôi tới ở mới trồng." Chử Dư Tịch nhàn nhạt giọng êm ái nói, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, âm thầm quan sát người đàn ông đã cho cô quá nhiều hồi ức bất kham này. Vào diễn đàn lê quý đôn để cập nhật chương mới nhất. Từ lúc hai người quen biết sơ sơ tới nay, đến tột cùng đã qua bao nhiêu năm? Chín năm? Hay là mười năm… Cô đã không nhớ rõ.

Thi Dạ Triêu từ từ rảo bước gần tới trước mặt cô, lấy ra hộp quà nhỏ từ trong ngực: “Nguyệt Như nhờ tôi tới đưa cái này cho bạn cô ta, tôi không biết là cô."

Chử Dư Tịch nhìn chăm chú vào ngón tay thon dài xinh đẹp của anh hồi lâu, mới đưa tay lên nhận lấy hộp quà mở ra nhìn: "Là quà cho con tôi." Cô ngửa đầu, "Là song thai một trai một gái."

Đáy mắt hai người chậm rãi xẹt qua một điều gì đó không xác định: Cái thai chưa đầy tháng không giữ được kia, là nghiệp chướng nặng nhất giữa anh và cô.

Trong hôn lễ mấy năm trước của cô và Hoàng Phủ Luật, về sau cô mới hiểu suy tính của Thi Dạ Triêu, cũng biết chuyện anh vì đứa bé mà lập mộ, cho nên hôm nay mới có thể thản nhiên đứng trước mặt anh. Có lẽ tình yêu và thương tổn anh cho cô đã thuyên giảm đi rất nhiều.

Không phải cố ý trầm mặc, chỉ là không tìm được đề tài trao đổi.

Tuyết bắt đầu rơi, từ những hạt nhỏ li ti hóa lớn, rơi lên đầu hai người, trên vai, và bay đi xa.

"Thật sao? Tên là gì?" Thi Dạ Triêu bình tĩnh hỏi, thật sự bình tĩnh, trong lòng không gợn một chút sóng.

"Bé trai là Khiếu Mộc Diên, bé gái là Khiếu Tử Du."

"Tên rất dễ nghe." Anh tiếc nuối xòe tay: "Tiếc là tôi không có quà cho cô."

"Không cần, anh đã cho rồi."

Bộ dạng Thi Dạ Triêu giờ phút này chau mày lại, giống mười năm trước, cái vẻ mặt đó là khi anh lần đầu tiên gặp cô. Bạn đang xem truyện được copy không xin phép từ diễn đàn của lê quý đôn, hãy tẩy chay chúng. Nhưng thời gian mười năm đã thay đổi người đàn ông này quá nhiều, đáy mắt ẩn chứa thù địch của anh giờ đây không còn thấy nữa. Không ngờ anh có con ngươi màu hổ phách tuyệt đẹp, càng nhiều hơn một tầng ấm áp.

Mà sự ấm áp này, trước đây cô bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng được có thể tìm được trên người anh.

Chử Dư Tịch nghĩ, những khó khăn trong quá khứ đã đi qua, bây giờ không còn bận tâm đến điều gì, thậm chí bản thân cô còn không thể tin được mình đã từng căm hận sâu sắc người ấy. Tất cả ngọn nguồn gút mắt chỉ vì cô không yêu anh, còn anh thì cố chấp điên cuồng. Cho tới khi trong mắt trong tim anh đã có một hình bóng khác, thì giữa anh và cô lúc này mới thật sự đã thành quá khứ.

Những ký ức đó, từng là mộng đẹp của anh, nhưng là ác mộng của cô, đều đã tỉnh. Bọn họ ai cũng không còn là người nào của người nào.

Thi Dạ Triêu lướt qua cô, mới đi mấy bước, liền nghe truyền đến tiếng của Chử Dư Tịch từ sau lưng.

"Nếu Cố Lạc về , thay tôi cám ơn cô ấy." Cám ơn cô ấy đã chỉ cho người đàn ông này những thứ cô không thể cho được.

Thi Dạ Triêu hơi dừng bước, bởi vì cái tên này ngay lập tức khiến tim anh đau nhói.

72 chờ tới khuya cũng chưa thấy anh quay về khách sạn, gọi điện lại một mực không nghe máy, nên cô quyết định ra ngoài tìm anh. Diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Cô vừa mới xuống lầu, liền thấy Thi Dạ Triêu vừa từ trong xe ra ngoài.

"Lâu như vậy? Không có xảy ra chuyện gì chứ?"

72 lập tức tiến lên hỏi thăm, Thi Dạ Triêu buồn cười: "Có thể có chuyện gì?"

“Không có việc gì là tốt.” 72 nhún vai, báo cáo lịch trình với anh: “Tôi đã đặt được vé máy bay ngày mai, nếu như…”

Cô muốn nói lại thôi, bộ dạng rất khó mở miệng khiến Thi Dạ Triêu tò mò: "Hình như cô có chuyện, hả?"

"Tôi đã đóng gói hành lý, chuyện cần thu xếp cũng đã thu xếp thỏa đáng. Nếu không có việc gì khác, tôi muốn xin phép nghỉ để đi gặp bạn." 72 khẽ đỏ mặt.

"Bạn? Cô ở nước Z này có bạn?"

72 cũng như anh từ nhỏ lớn lên ở Canada, làm sao có bạn ở chỗ này? Nhưng Thi Dạ Triêu là ai, chỉ cần nhìn ánh mắt cô lóe lên đã đoán được mấy phần, khẽ cong khóe môi: "Đàn ông?"

72 xem như không nhìn thấy anh giễu cợt: "Được không?"

"Không được." Thi Dạ Triêu cố ý gây khó dễ, xoay người đi về phía tòa nhà khách sạn.

72 đuổi theo, ngăn anh lại trước khi anh bấm nút thang, bất chấp khó khăn thừa nhận: "Được được được, là đàn ông."

"72, với tư cách là ông chủ của cô, tôi có chút khó chịu." Thi Dạ Triêu khoanh tay trước ngực: "Cô và người đàn ông kia đã bí mật lui tới trong một thời gian dài. Cậu ta cũng có thể vì cô đuổi theo tới tận đây, mà tôi còn chưa biết cậu ta là ai."

72 sờ sờ mái tóc ngắn ngang vai che giấu lúng túng: "Tôi không ở chung một chỗ với anh ấy, cũng không tính là bạn."

"Vậy coi là gì? Bạn tình để thỏa mãn nhu cầu sinh lý?" Thi Dạ Triêu nói quá trắng trợn, khuôn mặt nhỏ bé của 72 nhất thời như bị lửa đốt thành một mảnh.

"Tôi không gạt anh, chỉ là… không thể nói cho anh biết."

"Tôi cũng sẽ không can thiệp cô ở chung một chỗ với ai." Dường như tối nay Thi Dạ Triêu có tâm trạng rất tốt, quét mắt nhìn đồng hồ trong đại sảnh khách: "Hiện giờ vẫn chưa muộn, hẹn cậu ta ra ngoài mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."

Thi Dạ Triêu sớm đánh ra cái chủ ý này, nói xong liền đi ra ngoài. Ý anh đã quyết, 72 hoàn toàn không ngăn cản được.

. . . . . .

Trên đường đi, 72 thường xuyên nhìn anh qua kính chiếu hậu, Thi Dạ Triêu buồn cười. Mãi cho đến khi xe dừng trước một khách sạn, cô thấp thỏm đã đến cực hạn.

Thi Dạ Triêu kéo chỉnh những nếp gấp nhỏ trên tây trang, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương của cô: “Tôi không phải hổ ăn thịt người. Sao phải sợ như vậy?"

72 cười không nổi, cắn môi, hít một hơi thật sâu: "Anh sẽ không vui khi gặp anh ấy. Nếu anh tức giận, muốn đánh nhau, tôi sẽ đứng một bên, chỉ là… *nấc cụt* xin anh nhẹ tay."

Trong lời nói của cô có ẩn ý, Thi Dạ Triêu phút chốc khẽ im lặng, nói: "Cô tìm ra cái dạng đàn ông gì thế?"

72 cười gượng: "Anh gặp sẽ biết."

Gặp sẽ biết.

Quả nhiên, vào cửa, trông thấy người đàn ông vốn đang khom lưng chợt ngẩng đầu lên, Thi Dạ Triêu liền hiểu tại sao 72 lo lắng anh sẽ muốn ra tay như vậy.

"Ace?" Thi Dạ Triêu tròng mắt lạnh lẽo, âm thầm liếc 72 một cái.

72 không dám nhìn anh, trốn tránh tầm mắt của anh, kéo ghế giúp anh. Thi Dạ Triêu đường hoàng ngồi xuống, tầm mắt ở trên người hai người quét tới lui mấy phen: "Thì ra người đàn ông của cô ấy là cậu."

"Không phải!" 72 lập tức phản bác, "Tôi không có quan hệ với anh ta."

Ace rất bất mãn việc cô phủi sạch quan hệ với anh: "Đã lâu không gặp, không ngờ Thi tiên sinh còn nhớ tôi là ai."

Nói đúng ra, giữa Thi Dạ Triêu và Ace cũng không hay cùng xuất hiện, chỉ là từng gặp qua bên cạnh Cố Doãn vài lần, biết anh là một người có trọng lượng trong Athena ngoại trừ thủ lĩnh Từ Ngao, và hình như có giao tình không nhẹ với Cố Lạc.

"Tất nhiên." Thi Dạ Triêu theo thói quen lấy ra điếu thuốc đưa lên môi, nhưng vẫn chưa đốt."Các người bắt đầu từ khi nào? Làm việc bí mật là không sai, tôi vậy mà một chút cũng không biết là cậu."

Ace cười khẩy, trợn trừng nhìn 72, lên tiếng châm chọc: "Là thuộc hạ của anh quá trung thành, không muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Cố, chỉ chịu làm âm thầm."

72 không chịu yếu thế trừng lại, vừa muốn phản bác, Thi Dạ Triêu khoát tay kịp ngăn cản: "Cô trước tiên đi ra ngoài."

"Evan!" 72 sao mà chịu.

"Em sợ cái gì?" Lời nói này đổi thành Ace, đôi mắt xanh tà khí đảo qua: "Nói thế nào thì anh ta cũng là ông chủ em, anh còn có thể làm gì anh ta?"

"Anh im đi!" 72 hối hận đã để hai người này gặp mặt. Nhưng Thi Dạ Triêu không nghĩ như vậy, cho cô một ánh mắt ra lệnh, cô không có biện pháp chỉ có thể trước tiên lui ra ngoài. Nếu đây không phải trang diễn đàn của lê quý đôn, có nghĩa là bọn này đã cóp py không xin phép đó. Tẩy chay chúng đi.

Ace vô cùng khó chịu với loại ăn ý này giữa bọn họ: "Cô ấy ngược lại rất nghe lời anh, sao ở trước mặt tôi lại không bao giờ như thế?"

"Phụ nữ bên cạnh tôi đều có nóng nảy, hơn nữa cũng không nhỏ." Thi Dạ Triêu nhàn nhạt thưởng thức hớp trà: "Chỉ là, ngay cả như vậy, cậu cũng không thu phục được?"

Những lời này dễ dàng thỏa mãn người đàn ông có lòng hư vinh như Ace, anh là người biết co biết duỗi, một khi vui vẻ thì cái gì cũng đều quên hết, cầm lấy cái bật lửa châm thuốc cho Thi Dạ Triêu.

Thi Dạ Triêu lịch sự từ chối: "Bỏ rồi."

Bỏ rồi còn ngậm lấy điếu thuốc làm gì, Ace ngồi trở về, đi thẳng vào vấn đề cũng không muốn vòng vo: "Từ đầu tôi cũng đã có nói, cần gặp anh một lần, nhưng cô ấy phản đối. Tôi không hiểu tôi muốn cô ấy thì có quan hệ gì tới ông chủ của cô ấy?"

Thi Dạ Triêu nhẹ giọng cười: "Đó là bởi vì, quan hệ của tôi và cô ấy không chỉ đơn giản là ông chủ và thuộc hạ như vậy."

Ace biến sắc mấy lần, hết sức khó coi: "Chẳng lẽ cô ấy còn phụ trách làm ấm giường cho anh?"

"Nếu tôi nói thế, cậu nghĩ thế nào?"

"Cô ấy có nói qua các người không có xảy ra bất cứ điều gì!" Ace đập mạnh bàn. Không đợi cậu ta nổi đóa, Thi Dạ Triêu lại mở miệng: "Cậu nghiêm túc với cô ấy?"

"Chơi cổ? Tôi không muốn sống sao?"

"Nghiêm túc tới mức độ nào?"

Ace bĩu môi: "Bản thân tôi trong hai năm cũng chỉ ngủ mới một người phụ nữ là cô ấy. Đây xem là mức độ gì?"

"Nếu yêu cô ấy, ít nhất phải làm được một chuyện."

"Chuyện gì?"

Thi Dạ Triêu nhàn nhạt rũ mắt xuống: "Tin tưởng."

Ace đột nhiên cảm thấy mình không nói nên lời, chậm rãi ngồi xuống ghế, quan sát cẩn thận người đàn ông này.

Tin tưởng, đối với bọn họ mà nói, là từ ngữ mang trách nhiệm nặng nhất.

"Nếu như là thế, vậy tôi có thể hiểu như vậy." Ace thu hồi sự bất cần đời, khó có được nghiêm trang: "Thi Dạ Triêu, có phải anh cho tới bây giờ cũng không tin Cố Lạc phản bội anh?"

Hồi lâu, Thi Dạ Triêu rốt cuộc nâng mắt lên, rõ ràng kiên định cho cậu ta một cái đáp án:

"Đúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.