Lấy Anh Về Làm Chồng

Chương 25: Chương 25: Ngủ Chung Bị Phát Hiện




Đêm khuya tại nhà Hi Văn.

Cô nằm trên chiếc giường thoải mái với mùi hương quen thuộc.Căn phòng mà hồi nhỏ cô sống bây giờ ở lại bao nhiêu kỉ niệm ùa về.

Hi Văn đang say sưa giấc nồng,cô muốn trở mình để nằm tư thế khác.Nhúc nhích mãi không cử động được.Có lẽ nào là bóng đè.Cô mở mắt ngước đầu lên.Bên trên là Kiệt Bân đang nằm đè lên cô.Hi Văn thì thầm,đẩy anh ra.

“Kiệt...đừng đè em.”

Khuôn mặt anh thoáng nụ cười,thân thể to lớn đè nặng làm cô xoay sở mãi mới lật anh sang bên cạnh.

“Sao anh ở đây?”

Ba Hi Văn không muốn cho hai người ngủ cùng nhau nên đã sắp xếp cho Kiệt Bân một phòng khác.Anh cũng tuân theo như một chú cún.Đương nhiên là phải nghe lời ba vợ rồi.Anh nằm sát lại cô,ôm chặt lấy.

“Thiếu em anh không ngủ được.”

“Không được,ba em sẽ phát hiện.”

Trông hai người giống hết mấy cặp đôi vụng trộm yêu nhau vậy.Cũng bởi cái tính nóng nẩy của ba cô mà mấy bạn học nam cấp ba đến tán tỉnh Hi Văn đều bị đuổi đi hết.

Kiệt Bân mặc kệ,cứ ôm lấy ôm để không buông Hi Văn ra.

“Sáng mai,anh sẽ quay về phòng.”

Tin tưởng anh,cô nằm im.Như này cũng tốt tại ngủ với anh quen rồi.Thiếu anh như thiếu oxi vậy.

Tiếng mở cửa “Cạch..cạch” người đàn ông chạy vào muốn đánh thức cô con gái nhỏ dậy ăn sáng.Ông sững người.

“Hi Văn...”

Tiếng gọi đánh thức Hi Văn và Kiệt Bân.Hai người ngồi dậy ôm lấy nhau dáng vẻ sợ hãi.Nhanh chóng thay đồ ngủ ra ngoài bếp.Bữa sáng không mấy tốt đẹp,Ba cô luôn nhìn hai người quan sát biểu hiện.

Xong bữa,Hi Văn liền dẫn anh đến cửa hàng tiện lợi mua đồ.Cô chợt thấy bóng dáng cũ nào đó.Trước mắt là cậu trai trẻ cáo ráo.Đây chẳng phải là thanh mai trúc mã của cô sao.Nói là thanh mai trúc mã nhưng cũng không thân nhau là mấy chỉ đi học và tốt nghiệp cùng.Dù gì là bạn,Hi Văn vừa vẫy tay vừa gọi.

“Sâm Cảnh...”

Nghe thấy tiếng gọi cậu ta quay lại.Nhìn thấy Hi Văn cậu mừng rỡ ôm lấy cô.Anh ta không để ý người bên cạnh đang nhìn anh ta với ánh mắt hừng hực sát khí.

Hi Văn kiễng chân do cái ôm quá chặt.Kiệt Bân thấy vậy liền tách cô ra kéo về phía mình.Sâm Cảnh cũng tỏ vẻ gượng gạo,không biết chuyện gì đang xảy ra.

Một bên là bạn trai một bên là thanh mai trúc mã cô cũng không biết giới thiệu ra làm sao cho phải.

“Sâm cảnh đây là bạn trai của mình,Kiệt Bân đây là bạn học của em.”

Nghe hai từ”Bạn học” Sâm cảnh cũng có chút buồn,nỗi buồn đó hiện rõ trên khuôn mặt.Anh nghĩ là mình cũng có một chút vị trí chứ.Chỉ là bạn học thôi.

“Mình có việc bận rồi,hẹn gặp lại.”

Cậu ta liền rời đi.

Trên đường về nhà,không một lời nào.Khuôn mặt Kiệt Bân không thay đổi.Hi Văn cười khúc khích chắc là biết anh đang ghen chuyện vừa nãy.

“Anh ghen à.”

“Không có.”-Kiệt Bân nói với giọng trầm.

Hi Văn chạy ra trước người anh.Chạm hai tay lên mặt anh.

“Xem xem cái khuôn mặt khi ghen đáng yêu chưa này.Lại đây cho em hôn một cái nào.”

Hi Văn kiễng chân,chu chiếc môi hồng hào.Sắp chạm đến môi Kiệt Bân rồi thì anh lại lảng đi.Tụt hứng cô nghĩ ra một cách.Mặt cô nhăn nhó,ỉu xìu.

“Anh còn yêu em không?”-Mặt cô quay đi chỗ khác ra vẻ giận dỗi.

Biết được điều chẳng lành,anh lại gần tựa cằm lên vai cô,vòng tay qua eo.

“Anh yêu em.”

Cá đã dính câu,Hi Văn đặt tay lên mặt anh lần nữa.Vòng tay qua cổ,nhìn anh tình tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.