Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 358: Chương 358: Anh cho em khoe sâu hơn




Sau khi tan học Lâm Thiên mới đến được. Cô muốn gọi Lâm Du đi cùng, nhưng Lâm Du vừa mới thất tình, làm vậy không khác gì xát muối vào vết thương.

Nếu có thể trì hoãn được thì cô tình nguyện hoãn hôn lễ để chờ Lâm Du hồi phục.

Nhưng vì thời gian của Cố Thành Kiêu có hạn, thiệp mời cũng phát đi rồi. Nhà hàng, hôn lễ cũng đã sắp xếp xong, muốn thay đổi cũng rất khó. Hôm nay đến chụp ảnh cưới cô chỉ gọi Phạn Phạn và Sở Dương. Hai cô cũng chính là phù dâu trong lễ cưới. Vào lúc này tin tức liên quan đến tập đoàn Lâm thị đã dần lắng xuống, thay vào đó là tin tức về Dương Liễu Nhi.

Dương Liễu Nhi làm người đại diện phát ngôn, phim của Dương Liễu Nhi, còn cả chuyện Dương Liễu Nhi và Cố Đông Quân nối lại tình xưa, tất cả đều là tin tức giật gân.

Không biết tin tức từ đâu tới, chỉ biết trong một đêm đã chấn động cả giới showbiz. Không ai ngờ rằng Dương Liễu Nhi đã từng bị bố trí sụp đổ thế nhưng lại bộc phát một trận vào cuối năm.

phòng chụp ảnh đều là những người trẻ tuổi, đang tán gẫu buôn chuyện giết thời gian.

“Để tôi nói mà nghe, vì sao Dương Liễu Nhi quay trở về thuận lợi như vậy? Thì ra ông lớn đứng sau cô ta là Cổ Đông Quân, con trai trưởng nhà họ Cố, xuất thân danh giá, ai dám không nể tình?”

“Nhìn hai người bọn họ thật rất xứng đôi, nghe nói còn là thanh mai trúc mã. Thật khiến người ta hâm mộ.”

“Trước kia Dương Liễu Nhi một hai phủ nhận. Còn bây giờ cả hai người thoải mái ra vào một khu nhà. Có phải là chuyện tốt sắp đến rồi không?”

“Có thể lắm. Dù sao cô ta cũng không còn trẻ nữa. Ăn cơm trong làng giải trí chủ yếu là tuổi thanh xuân mà thôi.”

Nghe nhân viên bàn luận, Lâm Thiển, Phạn Phạn, Sở Dương đều nghi ngờ, vội vàng lấy điện thoại ra tìm thông tin.

Thật đúng vậy, tin tức “Dương Liễu Nhi qua đêm tại nhà Cố Đông Quân” đã đăng đầy rẫy trên mạng.

Theo lý thuyết, khi một ngôi sao lớn có scandal bất lợi cho hình ảnh cá nhân thì việc đầu tiên phải làm chính là quan hệ công chúng. Nhưng rõ ràng Dương Liễu Nhi không hề dùng đến quan hệ công chúng.

Tình huống này chỉ có thể nói là, Dương Liễu Nhi chuẩn bị công khai chuyện tình cảm.

Phạn Phạn: “Kiểu này có phải Lâm Du bị đục góc tường rồi không hả?”.

Lâm Thiển lắc đầu, “Không thể nào! Nếu anh cả không dứt được tình cũ thì sao không làm vậy từ trước? Hơn nữa chưa chắc bọn họ đã ở chung với nhau, chẳng qua chỉ là ở chung khu nhà thôi.”

Sở Dương cũng biết qua chuyện tình cảm của Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi, lại rất hiểu Cố Đông Quân nên đương nhiên phải lên tiếng, “Chuyện tình cảm trước kia của Đông Quân đúng là rất tốt đẹp. Nhưng nếu Đông Quân đã lựa chọn ở bên Tiểu Du thì rõ ràng đã gạt qua chuyện tình cảm trước kia rồi. Vì vậy chị cũng không tin hai người đó tình cũ tái hợp.”.

Lâm Thiển: “Em cảm thấy có thể Tiểu Du sợ liên lụy anh cả nên mới nói chia tay.” Sở Dương: “Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không thể hiểu rõ ràng được. Chị bằng để bọn họ tỉnh táo nghĩ lại một chút, chúng ta có lo lắng cũng không ích gì.” Phạn Phạn: “Đúng đấy cậu Thiển, trước mắt cứ lo cho xong chuyện của mình đi. Kìa, áo cưới đến rồi.” Ba người đều quay lại nhìn, chỉ thấy nhân viên mang đến chiếc váy cưới đã chọn từ trước. Một màu trắng mộng ảo, đuôi váy bồng bềnh trải dài lớp trên lớp dưới hiện ra hoàn mỹ. Chỉ mới ngắm một chút thôi cũng đã làm trái tim người con gái sắp kết hôn lỡ nhịp.

Phạn Phạn thốt lên, “Ôi, đẹp quá! Cô dâu đi thử mau lên.” Lâm Thiển cũng không đợi được để thử váy nên vội vàng theo nhân viên vào phòng thay quần áo. Đến khi Cố Thành Kiêu vội vã chạy đến tầng hai thì Lâm Thiên vẫn còn chưa bước ra.

Sở Dương trêu chọc nói: “Ồ, chú rể trăm công nghìn việc cuối cùng cũng đã xuất hiện. Bọn chị còn tưởng hôm nay em muốn cho cô dâu leo cây cơ chứ.”

Hiếm khi Cố Thành Kiêu tiếp tục cuộc đối thoại, hơn nữa còn hài hước nói: “Đâu dám. Em về nhà không dám làm cán bộ phòng khách” đâu.”

Đúng lúc này cửa tự động ở phòng thay quần áo từ từ mở ra. Trong ánh sáng êm dịu, Lâm Thiển mặc bộ áo cưới bồng bềnh rạng rỡ xuất hiện. Chiếc váy hở vai lộ ra đường cong vai cổ thanh tú, phơi bày bờ vai khêu gợi hoàn mỹ của Lâm Thiển. Thiết kế chữ V sâu phía trước tôn lên nét đẹp nữ tính đầy đặn mà cô vẫn thường kiêu ngạo. Không biết là rãnh ngực sâu làm tôn lên đường cắt cúp hoàn hảo của chiếc váy, hay là đường cắt cúp tôn lên rãnh sâu mê người. Chỉ biết cả hai hợp lại tạo nên hiệu ứng tuyệt vời. Các lớp vải voan nhẹ trong suốt mềm mại như lông vũ, tà váy bồng bềnh kéo đuôi dài mang lại cho chiếc váy cưới vẻ duyên dáng sống động.

Lâm Thiển đội khăn voan trùm từ đầu xuống người, lặng lẽ đứng tại chỗ, khẽ mỉm cười nhìn Cố Thành Kiêu.

Cố Thành Kiêu sững sờ đến không nháy mắt. Tuy nét mặt bên ngoài của anh không mấy thay đổi nhưng trong lòng dậy sóng, kích động không thôi.

Một người xinh đẹp như tiên giáng trần, một người anh tuấn có thể sánh cùng mặt trăng mặt trời, hình ảnh này quá đẹp mắt. Hai người nhìn nhau không nói, ánh mắt chứa chan tình cảm, làm cho mọi người xung quanh cũng ngượng ngập không dám quấy rầy. Cuối cùng vẫn là Lâm Thiển phá vỡ bầu không khí khó xử, “Muộn như vậy anh mới tới, mọi người đang chờ anh đấy.” Cố Thành Kiêu từ từ bước tới nắm tay cô, cười nhận lỗi, “Lỗi của anh, lỗi của anh. Lát nữa mời mọi người đi ăn khuya, ai cũng có phần.” “Xem như không tệ.”

Cố Thành Kiêu nắm chặt tay cô không buông. Ánh mắt nhìn cô chằm chằm không rời. Da Lâm Thiển trắng hồng cùng với ngũ quan thanh tú, mặc bộ váy cưới này trông càng tuyệt mỹ. Không cần quá nhiều ngôn từ, chỉ cần hai người đứng đấy thôi cũng khiến người ta ganh tị đỏ mắt, giày vò chết người. Sở Dương: “Thủ trưởng Cô, xem như không tệ. Đừng lãng phí thời gian nữa, cậu vén khăn voan lên đi, ha ha ha ha.”

Mọi người đều mỉm cười.

Cố Thành Kiêu túm lấy một đầu khăn voan nhẹ nhàng vén lên. Lâm Thiên đã được trang điểm, anh lại càng thấy cô rạng rỡ xinh đẹp. Anh lắc đầu nói: “Ngày cưới em cũng mặc váy này sao? Không được, tuyệt đối không được.” Lâm Thiển: “...”

Nhà thiết kế ở bên cạnh vội vã bước lên giải thích: “Cố tiên sinh, chỗ khoét ngực có thể khép lại. Anh xem đi, làm như thế này sẽ không bị lộ.” Trên cổ áo chữ V còn có chiếc khuy nhỏ, muốn để hở hay không đều có thể điều chỉnh.

Sở Dương lên tiếng phản đối, “Như vậy thì hiệu ứng giảm đi rồi. Có hàng tội gì không khoe? Thành Kiêu, cậu đừng có bảo thủ quá được không hả? Người lớn trong nhà cũng đều cởi mở, không tin cậu hỏi bà ngoại đi.” “Dù thế nào cũng không được! Vợ em làm sao để người khác nhìn chứ?” Cố Thành Kiêu thẳng thừng thể hiện chính kiến gia trưởng.

Nói khó nghe thì đó chính là khối u của trai thẳng.

Anh đúng là bệnh nhân ung thư trai thẳng giai đoạn cuối. Lâm Thiển cúi đầu lầm bầm, “Tìm mãi mới được bộ váy có thể khoe ngực sâu như vậy. Hừ, quỷ hẹp hòi!”

“Về nhà anh cho em khoe sâu hơn.”

Mấy cô Sở Dương, Phạn Phạn nổi hết cả da gà. Trời đất thiên địa ơi, thật chịu không nổi hình ảnh cấm trẻ em này. Hôm nay mật dâng miệng chó, ngọt chết con nhà người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.