Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 359: Chương 359: Kế hoạch có thể thay đổi bất ngờ




Phần chụp hình sau đó diễn ra rất suôn sẻ. Như lời nhiếp ảnh gia nói, chủ yếu là do người đã đẹp sẵn nên tùy tiện bấm một cái là có ngay một bức ảnh đẹp, không cần chỉnh sửa gì thêm. Hôn lễ còn cách hai ngày, phòng chụp ảnh phải làm việc ngoài giờ thì mới kịp in khung ảnh.

Sau đó Cố Thành Kiêu làm chủ trì, chọn một nhà hàng ăn đêm khao mọi người. Đến khi xong xuôi thì đã quá nửa đêm. Trong bóng đêm mịt mờ, cuối cùng đường cái cũng có được giây phút lưu thông và yên tĩnh trong chốc lát.

Cố Thành Kiêu một tay lái xe một tay nắm tay Lâm Thiển. Thi thoảng anh liếc sang nhìn khuôn mặt cô mà cảm thấy rất thỏa mãn.

“Em vất vả vì lễ cưới rồi.”

“Không vất vả gì. Chỉ có ba mẹ với bà nội bận rộn, em chỉ việc chọn váy cưới thôi.” “Cái áo cưới đó em mặc thật đẹp, hay mua luôn làm kỷ niệm đi?” “Mua làm gì? Đắt như thế lại chỉ mặc có một lần. Chị bằng mang tiền đó quyên góp cho trường học của Tiểu Bân còn hơn. Mà cái váy đó còn chiếm diện tích, mua về rồi cho vào tủ thờ sao? Em cũng không phải ngôi sao lớn, không cần đến những thứ này. Hơn nữa váy đẹp như vậy, để cho người khác yêu thích nó thì tốt hơn.”

Cố Thành Kiêu nắm tay cô thật chặt. Anh không bao giờ thiếu tiền, cũng không bao giờ sợ tốn tiền mà keo kiệt với cô. Nhưng cô hiểu chuyện lại tiết kiệm, không ganh đua so bì với ai, cũng không phô trương lãng phí, vốn là chuyện tốt. “Đúng rồi. Phạn Phạn kiến nghị với anh kìa. Anh bắt bạn trai người ta ra ngoài lâu như vậy, bao giờ mới gọi về?”

Nhớ đến Cao Kỳ Khâm, trong lòng Cố Thành Kiêu vẫn gợn lên nỗi lo mơ hồ, “Cậu ta đi làm nhiệm vụ tối mật, nếu nhanh thì cũng mấy ngày nữa mới về.” “Mấy ngày nữa là mấy ngày?” “Không biết được, kế hoạch có thể thay đổi bất ngờ.” “Có liên quan đến chuyện bắt Hoa Thiên Minh à?” Cố Thành Kiêu giơ tay khẽ véo cằm cô, dịu dàng xoay đầu cô nhìn ra phía trước, “Đây không phải là chuyện em nên hỏi, nhìn trước mặt đi kìa.”

“Hừ! Kết hôn cũng không mời người ta, rõ ràng là đang ức hiếp đội trưởng cao nhỏ tuổi.” “Cậu ta nhỏ tuổi đi chăng nữa thì cũng lớn hơn bọn em.” “Em thật tình nghi ngờ, người trong quân đội đẹp trai như vậy mà nhiều năm rồi vẫn lẻ bóng chính là bởi vì anh quản chế người ta quá nghiêm khắc.” “Anh chỉ là cấp trên quản lý công việc của người ta, không quản chuyện tình duyên.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của Cố Thành Kiêu vang lên. Thời điểm này mà có điện gọi tới khiến Cố Thành Kiêu có chút nôn nóng theo thói quen nghề nghiệp. Cũng may đây là tiếng chuông của điện thoại cá nhân.

Lâm Thiển nghi ngờ nhìn anh, “Muộn thế này rồi còn ai tìm anh? Mau đưa máy đây, nếu không để em phát hiện chuyện gì không nên phát hiện thì em sẽ hủy hôn” Cố Thành Kiêu nhếch mép cười, “Em nghe đi, giúp anh mắng tên nào đó nửa đêm nửa hôm còn dám gọi điện cho anh.”

Anh chủ động đưa điện thoại ra, còn không thèm liếc nhìn màn hình. Lâm Thiển nhận lấy điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ Cố Nam Hách thì cố ý căn vặn: “Hừ, lại là cái đồ bạn bè vớ vẩn của anh.”

“Ừ, vậy phiền phu nhân giúp anh bôi đen đồ bạn bè vớ vẩn này đi.”

Lâm Thiển: “...”

Cô đảo tròng mắt, cảm thấy mất hứng mà trượt tay nhận điện thoại, “Alo?”

“Chị dâu hả?”

“Ừ, đêm khuya rồi còn có chuyện gì thế?” “Xin lỗi chị dâu, em cũng không muốn quấy rầy anh chị đâu. Nhưng một mình em không khuyên nổi anh Cả. Anh ấy uống say đến gần phát điên rồi.” Lâm Thiên nhìn Cố Thành Kiêu, anh lập tức hỏi to: “Cậu đang ở đâu?”

“Bar Soul.”

“Được, anh đến đây.” Cố Thành Kiêu quay đầu sang nhìn Lâm Thiên, “Anh đưa em về trước nhé?”

“Không, em cũng đi. Em cũng muốn nhìn anh cả tình cũ tái hợp với đại minh tinh thì hạnh phúc như thế nào.”

Từ sau khi scandal của Cố Đông Quân và Dưỡng Liễu Nhi vỡ lở thì Lâm Thiển mới bừng tỉnh. Trong thâm tâm cô cảm thấy nhất định là do Cổ Đông Quân lăng nhăng làm cho Lâm Du đau lòng, nên chị ấy mới nói lời chia tay.

Trước nay tự đáy lòng cô luôn kính nể tôn trọng anh Cả, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy coi thường.

Cô cũng muốn nhìn xem, Cố Đông Quân sẽ giở con bài gì tiếp theo.

Đêm khuya, Cố Thành Kiêu dẫn Lâm Thiển vào quán bar Soul. Lúc này trong bar mọi người đang hăng hái nhảy nhót dưới ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc xập xình, còn có cả một nhóm nhảy mê hoặc. Lâm Thiển để mặc Cố Thành Kiêu lôi đi, mắt liếc ngang liếc dọc tìm kiếm Cố Nam Hách. “Kia kìa, bọn họ ở đằng kia.” Cô nheo mắt nhìn thấy Cố Nam Hách và Cố Đông Quân trong góc. ở đó còn có thêm cái người mà chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đã thấy ghê tởm- Tống Đình Uy. Hai người đi tới nhìn thấy Cổ Nam Hách và Cố Đông Quân ngồi một bên ghế, còn Tống Đình Uy ngồi đối diện. Chiếc bàn ở giữa có cả lố vỏ chai bia rỗng, đếm vội đếm vàng cũng phải đến hai ba chục chai.

Trong tay Cố Đông Quân và Tổng Đình Uy đều cầm chai bia. Cô thật sự không biết họ đang đấu rượu hay nhậu nhẹt với nhau.

Thấy có người đến, rõ ràng Tống Đình Uy có chút kiêng dè, nhưng say rượu lại có thêm can đảm, nốc một hớp bia rồi nói: “Anh cũng cần người trợ giúp sao? Không được thì cứ nói, tôi dừng ở đây. Tôi uống nhiều hơn anh một chai rồi.”

“Ai nói tôi không được?” Cố Đông Quân ngẩng đầu lên, hùng hùng hổ hổ uống cạn một chai bia.

Vỏ chai rỗng nặng nề đặt “cạch” một tiếng trước mặt Tổng Đình Uy, “Bằng nhau rồi, tiếp tục!” Nói xong, Cố Đông Quân lại cầm một chai khác lên, trực tiếp dùng răng mở nắp chai rồi tiếp tục tu. Chai bia trong tay Tống Đình Uy cũng còn một nửa. Anh ta thấy Cố Đông Quân sắp đuổi kịp cũng ngửa đầu dốc cạn.

Chuyện này là thế nào? Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển tỏ vẻ không hiểu. Sao hai người này không lao vào đánh nhau mà lại ngồi uống rượu?

Tống Đình Uy tu xong một chai lại dằn trước mặt Cố Đông Quân, mượn rượu lên tiếng trách cứ, “Tôi thừa nhận tôi không bằng anh. Có điều, sao anh lại xứng làm bạn trai của cô ấy? Lúc cô ấy khó khăn nhất anh đang ở đâu? Ở trên giường của Dương Liễu Nhi?”

“Đồ thối mồm!” Cố Đông Quân lớn tiếng phản bác, “Bịa đặt, tất cả đều là bịa đặt! Có phải chính anh tung tin vịt không?” “Tôi không có thời gian nhàn rỗi như vậy đâu.” “Ha, anh cho rằng cô ấy bỏ tôi thì sẽ tựa vào ngực anh sao? Nằm mơ đi! Loại người mai thích người này mốt thích người kia như anh làm sao xứng?”

“Cố Đông Quân, tôi cho anh biết, anh và cô ấy đã kết thúc rồi. Sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi.”

“Anh ôm mộng ngàn thu đi.”

Tống Đình Uy đột nhiên nổi nóng, cầm chai bia trong tay đập bộp xuống bàn. Xoảng một tiếng, chai rượu lập tức trở thành vũ khí sắc nhọn. Anh ta chĩa mặt chai rượu vỡ về phía Cố Đông Quân. “Muốn động thủ?” Cổ Nam Hách nhảy dựng lên, một phát khống chế cổ tay Tổng Đình Uy nhanh chóng vặn lại.

“A...” Tống Đình Uy bị đau, cả người cùng cổ tay đều bị xoay vặn lại, đau đến điếng người. Cố Thành Kiêu nhíu chặt đầu mày, anh ghét nhất kiểu say xỉn như thế này. Hơn nữa đối với cán bộ nhà nước đầu ngành mà nói thì rất ảnh hưởng đến hình tượng. Vì vậy anh nghiêm nghị giận dữ quát, “Cố Đông Quân, bình tĩnh lại đi. Anh có biết mình đang làm gì không?” Giọng nói của anh vang vọng đanh thép trấn áp mọi người. Cố Nam Hách dùng sức quăng Tống Đình Uy về phía bên kia ghế, nới rộng khoảng cách giữa hai người. Cố Đông Quân ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mắt đảo môi mím, bộ dạng ngây ngây ngô ngố.

Cố Thành Kiêu nhân cơ hội ra hiệu với cố Nam Hách, “Mau mang người về đi!”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.