Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 360: Chương 360: Cô ấy không quan tâm anh




Nhiệt độ chênh lệch từ bên trong bước ra ngoài khiến Cổ Đông Quân quần áo phong phanh không

ngừng rùng mình. Từng cơn gió mạnh thổi đến, đầu vốn đã nặng vì say rượu lại càng thêm nặng, dạ dày cũng biểu tình quặn lên.

“Qe...” Cố Đông Quân khom lưng ôm thùng rác ven đường nôn thốc nôn tháo. Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến Cố Đông Quân uống tới vậy. Anh là anh cả của bọn họ, nội tâm trầm ổn, nho nhã cơ trí, cho đến bây giờ chưa từng có sai lầm.

Lúc bị người ta hãm hại mang tiếng xấu anh cũng có thể sống trong vinh nhục không chút sợ hãi.

Bọn họ còn nhớ lúc anh với Dương Liễu Nhi chia tay mấy năm trước, lặng lẽ không chút ồn ào. Phải đến khi người lớn trong nhà nói chuyện bọn họ mới được biết.

cố Nam Hách nhiệt tình mời anh tham gia tiệc độc thân của các người đẹp cường nhân để giúp anh vượt qua cơn sóng này, nhưng anh lại nói – “Anh đang vội. Chỉ có người như em mới có thời gian rảnh rỗi thôi.”

Sau khi Cố Thành Kiêu biết chuyện cũng lập tức gọi điện hỏi thăm nhưng anh chỉ nói – “Anh không sao. Anh đang họp, nếu không có chuyện gì khác thì anh ngắt đây.” Lúc đó anh với Dương Liễu Nhi cũng gần đến mức kết hôn, người khác cũng tiếc hận thay anh, nhưng anh lại là người bình tĩnh nhất.

Còn bây giờ, Cố Đông Quân uống rượu đến mức ôm thùng rác nền thốc nôn tháo giữa đêm đông. Cả người anh lóng ngóng chật vật, còn đâu phong độ của công tử nhà giàu?

Nôn xong anh ngồi xuống ven đường, vẫn ngây ngô ôm thùng rác co rúc ở đó sưởi ấm. Thùng rác sưởi ấm được sao?

“Anh không làm gì hết, sao cô ấy lại muốn chia tay?” Anh bắt đầu lầm bầm, tiếng nói không lớn, lại nhuốm vẻ chua xót, “Anh đối với cô ấy chưa đủ tốt sao? Sao cô ấy có thể như vậy? Lúc theo đuổi thì xua đuổi thế nào cũng không chịu đi. Đến khi theo đuổi được rồi sao lại không biết quý trọng anh?”

Cổ Đông Quân quả thực có sức mạnh nội tâm hơn người. Anh chỉ lè nhè mấy câu chứ không có hành động nhếch nhác nào khác.

Anh ngây ngô ngồi phịch ở đó dựa vào thùng rác.

Cố Thành Kiêu hỏi nguyên do thì cổ Nam Hách cũng rất oan ức, “Anh ấy gọi em ra ngoài uống rượu. Vừa ngồi xuống anh ấy đã lấy rượu giải sầu, em cản cũng không được. Em vừa gọi cho anh không bao lâu thì gặp Tống Đình Uy. Thế là xong, hai người điên khùng nói muốn đọ rượu, kết quả như anh chị thấy đấy.”

Cố Nam Hách kể chuyện từ đầu đến cuối, không nhịn được lại tò mò hỏi Lâm Thiên, “Chị dâu à, anh cả với Lâm Du chia tay là vì anh Cả và Dương Liễu Nhi nối lại tình xưa, hay là vì Lâm Du và Tổng Đình Uy có gian tình?”

Lâm Thiển quả quyết nói: “Đánh chết tôi cũng không tin Lâm Du có chuyện gì với Tổng Đình Uy. Nhưng còn anh cả và Dương Liễu Nhi... tôi cũng tin tưởng với tư cách của anh cả sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Cố Nam Hách lắc đầu, nhìn Cố Đông Quân như vậy lại không đành lòng. Anh ngồi xổm xuống vỗ vai Cố Đông Quân nói: “Nếu anh đau khổ thế này thì đi tìm cô ấy đi.”

Cổ Đông Quân chậm rãi nói: “Là cô ấy không cần anh nữa... còn nói rất nhiều lần... là cô ấy không cần anh nữa.”

“...” Ba người không nói gì. Bộ dạng Cổ Đông Quân lúc này không khác gì ông vua con bị bắt nạt. Lâm Thiển lấy điện thoại ra chụp vài tấm, cũng không cần biết bây giờ là mấy giờ, gửi qua cho Lâm Du. Bỗng nhiên trong đêm tối lại có ánh sáng lóe lên, Cố Thành Kiêu nhạy bén phát hiện nơi phát ra ánh sáng, lập tức nhanh như chớp tóm lấy một ký giả đang chụp ảnh lén trong ngõ tối. Ký giả đội mũ lưỡi trai, bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Cố Thành Kiêu dọa đến nhũn cả chân.

Cậu ta biết đại khái lai lịch của lão Phật gia trước mặt này, nhưng vì thân phận của đối phương quá đặc thù nên không dám gọi thẳng tên.

“Cậu chụp nhiều chưa?”

“Chỉ một ít... một ít...”

“Đưa đấy!”

Ký giả không dám phản kháng, Cố Thành Kiêu cầm lấy máy ảnh xem. Trong máy ảnh không chỉ có ảnh chụp mà còn có cả video ghi lại toàn bộ hình ảnh Cố Đông Quân say rượu.

Cố Thành Kiêu quả quyết rút thẻ nhớ bên trong ra tiêu hủy ngay lập tức. Ký giả dùng ánh mắt nài nỉ nhìn anh. Đây là thành quả của mấy ngày bận rộn mới có được. Nhưng trước mặt là Cố Thành Kiêu, anh ta có giận cũng không dám nói. Cố Thành Kiêu chất vấn: “Còn nữa hay không?” Ký giả cong lưng, hai tay chắp lại van vỉ, “Không có, không có. Toàn bộ ở đó hết rồi.” Thẻ nhớ là chuyện nhỏ, máy ảnh mới là chuyện lớn, ngàn vạn lần đừng phá hủy cần câu cơm của cậu ta.

Cố Thành Kiêu lại hỏi: “Tại sao cậu lại chụp ảnh anh ấy?” Ký giả phân trần nói: “Chủ biên giao cho tôi đi điều tra Dương Liễu Nhi và Cố Đông Quân. Thật xin lỗi, tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Thật sự không còn cái nào khác, toàn bộ đều ở đây rồi.”

“Nhà báo nào?”

“Giải trí Tân Thành.” “Thẻ ký giả đâu?” Ký giả há hốc miệng run rẩy: “Không có... không mang theo...” Ánh mắt Cố Thành Kiêu thật sắc bén, “Thẻ căn cước đâu?”

Ký giả không còn cách nào khác, tay run run móc thẻ căn cước ra. Cố Thành Kiêu thật sự không muốn làm khó cậu ta, chẳng qua anh phải điều tra đến cùng, xem đúng là ký giả, hay là những thế lực khác muốn bắt thóp nhà họ Cố.

Anh cầm lấy thẻ căn cước của ký giả, “Trương Hướng Dương ở Giải trí Tân Thành, được, tôi đã nhớ rõ cậu. Nếu có ngày nào đó tin tức hôm nay lên báo thì tôi sẽ không để cậu yên!”

Ký giả bị dọa cho mất mật, “Tôi chỉ dám cam đoan chuyện ngày hôm nay sẽ không lên báo.”

“Tất cả chuyện liên quan đến ngày hôm nay.” Cố Thành Kiêu nhét máy ảnh và thẻ căn cước vào tay cậu ta, “Bien!”

Ký giả nhanh chóng biến mất vào đêm tối. Cố Đông Quân cũng bị Cố Nam Hách nhét lên xe. Trong xe mở điều hòa, Cố Đông Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn luôn miệng lải nhải. Cố Thành Kiêu trở lại xe, liếc qua chỗ ngồi phía sau rồi hỏi: “Anh ấy đang nói gì vậy?” Cố Nam Hách đi đến lắng tai nghe, bật cười phụt một tiếng, “Anh ấy nói muốn đi tiểu tiện.” Cố Thành Kiêu:”Nhịn đi! Ai bảo anh uống!”

Lâm Thiển: “...”

Đưa Cố Đông Quân về nhà, Cố Nam Hách ở lại chăm sóc còn Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển chuẩn bị ra về. Hai người vừa định mở cửa thì chuông cửa chợt vang lên, hai vợ chồng kinh ngạc nhìn nhau.

Cố Thành Kiêu tưởng vì bọn họ gây ồn ào ảnh hưởng đến hàng xóm, cho nên anh chuẩn bị sẵn sàng nói xin lỗi. Cửa vừa mở thì anh sửng sốt muốn rơi hàm vì người bấm chuông là Dương Liễu Nhi.

Dương Liễu Nhi cũng giật mình, lúng túng đứng ở cửa, “Thủ trưởng Cổ, Cổ phu nhân... chào... hai người.”

Mùa đông lạnh mà Dương Liễu Nhi chỉ mặc bộ áo ngủ lụa màu tím. Cố Thành Kiêu không biết nhìn chỗ nào, buộc phải hướng về phía thang máy. Lâm Du từng kể qua nên Lâm Thiển biết Dương Liễu Nhi ở phòng đối diện. Vì vậy khi thấy cô ta xuất hiện cô cũng không bất ngờ. Cô chỉ bất ngờ vì bộ quần áo trên người Dương Liễu Nhi đang mặc. Giờ đã quá nửa đêm, một người con gái mặc như vậy đến bấm chuông cửa nhà đàn ông là muốn làm gì? Kề vai áp má hả?

Lâm Thiển vốn nhanh mồm nhanh miệng liền nói: “Dương tiểu thư, muộn thế này rồi cô còn đến, có chuyện gì sao?”

Dương Liễu Nhi cười gượng khó xử, “ha ha, tôi ra ngoài nghe thấy tiếng động nên chạy sang xem có chuyện gì.”

Lâm Thiển lập tức vạch trần cô ta, “Lúc chúng tôi về gây ra tiếng động đến giờ cũng là năm phút đồng hồ rồi. Có phải có nghe anh cả về nên cố tình thay đổi váy ngủ rồi mới sang tìm không?” “...” Dương Liễu Nhi câm lặng, mặt xám xịt như đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.