Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 374: Chương 374: Bệnh alzheime




Mùng hai Tết, Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển và Lâm Du đến biệt thự nhà họ Lâm chúc Tết.

Tuy Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất không thích gặp Lâm Thiên, nhưng cũng khá khách sáo vì sự mặt của Cố Thành Kiêu.

Lâm Du chúc mừng năm mới xong thì đến thăm ông nội. Ông nội đã nằm trên giường nhiều ngày. Kết quả kiểm tra tổng quát của ông không có gì đáng ngại, chẳng qua là tinh thần không tốt nên ông mới đau yếu đến thế.

Vừa nhìn thấy Lâm Du, còn chưa kịp nói lời nào thì ông cụ đã gạt nước mắt.

Tuy sống với Lâm Húc được ăn được ở thoải mái, nhưng ông cụ đã ở biệt thự Lê Viên hơn vài chục năm, cho nên về lâu về dài thì ông vẫn nhớ nhà xưa. Từ sau khi Lâm Tiêu nổi điên ở hôn lễ, ông cụ vẫn luôn lo lắng. Sau này nghe nói Lâm thị rửa tiền, Lâm Bồi bị bắt, ông chẳng ngủ tròn giấc, suốt ngày lo lắng buồn rầu. Trước đó không lâu biết được tin nhà họ Lâm bị niêm phong, Chu Mạn Ngọc bị bắt, ông lại tiếp tục bệnh không dậy nổi.

Bác sĩ nói chức năng cơ thể không có vấn đề, chẳng qua do ông gặp đả kích lớn, tâm lý khó tiếp nhận. Nếu ông điều chỉnh kịp thời thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn nếu ông vẫn nằm trên giường không dây nối, cộng thêm nội tâm u uất thì không có vấn đề cũng thành có vấn đề.

đây, Dung Tử Khâm chẳng quan tâm ông cụ, Lâm Duy Nhất lại không thân thiết với ông, chỉ có Lâm Húc là quan tâm ông. Nhưng Lâm Húc bận rộn công việc, không có bao nhiêu thời gian làm bạn với ông cụ cả. Vì vậy tinh thần ông ngày càng sa sút.

“Ông nội.” Lâm Du vội vàng chạy lại gần, lau nước mắt cho ông, “Ông nội, ông đừng như vậy, ông phải mau chóng khỏe lại. Nếu ông xảy ra chuyện gì thì cháu ăn nói làm sao với ba đây?” Ông cụ lau nước mắt, tức giận mắng: “ông chỉ tức giận thôi. Ông thà không có đứa con trai tệ hại này còn hơn. Thật tội cho cháu và chị cháu” Lâm Du lắc đầu: “ông nội, cháu không sao. Chị cũng đang khỏe dần lên. Bác sĩ nói bệnh tình của chị có khởi sắc, đang chuyển biến tích cực.” “Thật không?”

“Thật ạ, cách đây không lâu cháu còn gặp chị ấy. Hoàn cảnh chỗ đó rất tốt, bác sĩ, y tá, hộ lý đều rất nhẫn nại. Hôm nào thời tiết đẹp họ đều đưa chị ấy tới cạnh cửa sổ phơi nắng. Bác sĩ còn nói, nếu tiếp tục tiến triển như thế này thì sẽ mau chóng xuất viện ạ.”. Rốt cuộc trên mặt ông cụ cũng có chút vui vẻ: “Có thể xuất viện là tốt rồi.” Lâm Du: “Thế cho nên ông nội à, ông đừng quá bi quan. Cháu và chị, còn có Tiểu Thiển đều khỏe mạnh. Chúng cháu vẫn còn muốn được vây quanh ông giống như hồi còn bé, nghe ông kể chuyện xưa.”

Lúc này chuyện khiến Lâm Du không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Ông nội run rẩy giơ tay lên, đặt trên đầu cô: “Ừ, vẫn là Tiểu Du ngoan nhất. Tiêu Tiêu và Lâm Thiển đều không nghe lời, chẳng chịu đến thăm ông.” “...” Lâm Du trợn tròn mắt nhìn ông. Sao cô có cảm giác tay ông nội run rẩy, ánh mắt đờ đẫn vậy? “Tiểu Thiển lại chạy ra ngoài lêu lổng nữa rồi phải không? Đừng có mách lại với mẹ cháu, đến lúc đó ông cũng chẳng giúp được nó đâu.” “...” Lâm Du càng nghe càng thấy không ổn. Dường như ông nội không còn được minh mẫn, trí nhớ hơi rối loạn. Dáng vẻ này có đúng là không có bệnh không? Cô thử hỏi: “Ông nội, sang năm mới ông bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ha ha, ông nội cũng đã sáu mươi rồi, còn lớn hơn số tuổi ba chị em cháu cộng lại nữa đấy.” Sáu mươi... Năm ngoái ông nội mới qua đại thọ bảy mươi, còn tổ chức vô cùng rình rang.

Sao lại thế này?

Lúc sau Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cũng đến thăm ông nội. Hai người trò chuyện vài câu thì phát hiện có đôi khi ký ức của ông nội vẫn chính xác. Ông biết Lâm Tiêu và Lâm Thiên đã kết hôn, cũng nhớ Lâm Bồi và

Chu Mạn Ngọc đã bị bắt giam. Nhưng có đôi khi ông lại nói toàn ký ức lúc nhỏ của các cô, thậm chí là ký ức lúc Lâm Bồi và Lâm Húc còn nhỏ.

“Sao lại thế này?” Lâm Húc vừa biết tin thì lập tức quay đầu chất vấn Dung Tử Khâm. “Sao bệnh tình của ba không giống như lời bác sĩ Trần nói?”

Dung Tử Khâm phủi sạch toàn bộ trách nhiệm: “Ông hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây? Tôi không phải bác sĩ thì làm sao biết được. Ông đi mà hỏi bác sĩ Trần ấy.”

Bình thường Lâm Húc bận việc, chuyện kiểm tra điều trị của ông cụ đều do Dung Tử Khâm sắp xếp.

Dung Tử Khâm oán giận nói: “Tuổi tác ông ấy cũng đã lớn, đầu óc không minh mẫn là chuyện bình thường. Khoảng thời gian trước ông ấy lại bị đả kích không nhỏ, các người đừng có đổ thừa chuyện ông ấy nằm liệt giường không dậy nổi là do tôi được không? Lúc ông ấy tới đây thì đã như thế rồi, tôi cũng muốn ông ấy khỏe mạnh vậy.” Lời Dung Tử Khâm nói rất hợp tình hợp lý. Cuối cùng, không ai để ý cơm nước mà lập tức chở ông cụ đến bệnh viện kiểm tra.

Rất nhanh đã có kết quả chứng thực ông cụ bị bệnh Alzheimer cấp độ nhẹ.

Dung Tử Khâm: “Cái tên bác sĩ Trần bị gì thế, ngay cả chẩn đoán cơ bản nhất cũng không làm xong. Thật uổng công tôi trả phí cao mời ông ta đến nhà, phải đuổi ngay lập tức!”

Bà ta kéo cánh tay Lâm Húc, nhỏ nhẹ nói: “Hay là chúng ta mời một điều dưỡng chuyên nghiệp đi. Ông cũng không thể dành cả ngày ở bên cạnh ba, mà tôi thì bất tiện. Chúng ta mời một điều dưỡng chuyên nghiệp thường xuyên tới trò chuyện với ba, lúc cần thiết cũng biết cách xử lý. Ông thấy được không?”

Lâm Húc. “Được rồi.”

Dung Tử Khâm: “Tôi đi sắp xếp. Dù sao người này sẽ ở lâu dài trong nhà chúng ta, tôi phải chọn lựa kỹ lưỡng mới được.”

Bận rộn suốt cả một ngày, lúc mọi người về đến nhà đã là hoàng hôn. Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ ăn. Lâm Húc dìu ông cụ ngồi ở vị trí chủ vị. Đã mấy chục năm rồi ông chẳng thể hiếu thuận chăm sóc cho ba, bây giờ có cơ hội hiếu thuận thì ông cụ lại mắc bệnh Alzheimer.

“Ba, con không uống rượu, hay chúng ta uống trà được không?”

Ông cụ thành thật gật đầu: “Được, ra ngoài một chuyến làm ba cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.” “Thật không, vậy tốt quá. Tiểu Du, Tiểu Thiển, sau này các con phải đến thăm ông nội thường xuyên hơn. Gặp được các con thì ông nội sẽ vui, tinh thần tốt thì cơ thể đương nhiên cũng khỏe hơn.”

Lâm Thiển và Lâm Du đồng loạt gật đầu. “Còn con nữa, Duy Nhất. Khó có dịp về nước, con cũng phải ở bên cạnh ông nội nhiều hơn.” Lâm Duy Nhất không vui cũng chẳng buồn, lạnh nhạt đáp: “Biết rồi, thưa ba.” Dưới gầm bàn, Dung Tử Khâm đá Lâm Duy Nhất một cái, dùng ánh mắt ra hiệu với cô ta _ trước mặt ba con phải ngoan ngoãn một chút.

Lâm Duy Nhất miễn cưỡng giương khóe miệng, gắp một miếng tàu hũ cho ông nội: “Ông nội, bác sĩ nói tàu hũ tốt cho bệnh của ông, ông ăn nhiều chút nhé. Đây là do ba cháu căn dặn nhà bếp làm riêng cho ông đó.” Ông nội rất vui, tuy rằng Duy Nhất không thân thiết với ông, nhưng tốt xấu gì cũng là cháu gái ruột: “Ừ, cảm ơn cháu. Rằng ông nội không tốt nên chỉ có thể ăn được những thứ này... Các cháu đừng lo lắng cho ông. Bác sĩ cũng đã nói rồi, do tuổi ông đã cao, dù không bệnh thì cũng chẳng sống được mấy năm nữa. Các cháu ngoan ngoãn, hiếu thảo như vậy là ông đã cảm thấy mãn nguyện.”

Lúc nói đến đây ông nội còn rất minh mẫn, những câu tiếp theo lại lẫn lộn thời gian và sự kiện. Ông nói: “Tiếc là Lâm Bồi, Mạn Ngọc và Tiêu Tiêu đã ra nước ngoài du lịch, nếu không thì đại gia đình chúng ta đã đông đủ hết rồi. Haizz, bọn nó thật là, sao ăn Tết mà còn đi du lịch nước ngoài chứ?” Mọi người hơi lúng túng, Lâm Thiển phản ứng nhanh nhất: “Ông nội, bây giờ nhân dịp nghỉ đông đi du lịch nước ngoài chính là xu hướng đó ạ. Ông lạc hậu rồi, không hiểu đâu.”

Ông nội nở nụ cười: “Ừ, ông lạc hậu rồi. Cứ để bọn nó đi chơi của bọn nó, chúng ta ăn uống của chúng ta cũng vui mà.”

Lâm Thiển: “Đến đây, chúng ta lấy trà thay rượu. Chúc ông nội sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi.”

Ông nói: “Miệng lưỡi Tiểu Thiển ngọt nhất. Đến đây, ông nội tặng cháu bao lì xì” Ông nội vỗ túi tiền một cái: “Ủa, bao lì xì đâu? Ông đã chuẩn bị hết rồi mà?” Lâm Thiển vội nói: “Ông đã lì xì cho chúng cháu mỗi người một phần, ông quên rồi sao?”

ông nội: “Thật à... Thôi thôi, uống trà đi, chúc mọi người năm mới vui vẻ”

Mọi người: “Năm mới vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.