Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 373: Chương 373: Đại chiến giành bao lì xì




“Mấy ngày nay mọi người đều tự giác rèn luyện thêm, ai cũng mệt đến ngất ngư. Nếu không nghỉ ngơi để lại sức, anh sợ bọn họ sẽ ngã quỵ” “Vậy thì nhân dịp Tết, bọn anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Ừm, mấy ngày nữa bọn anh phải đi Nam Hải.”

“Nam Hải?”

“Đúng vậy, tham gia diễn tập thực chiến trên biển.” Chẳng những cấp trên không để bọn họ tham gia vào vụ án, mà còn muốn đẩy bọn họ ra. Điều này không khỏi làm bọn họ sinh nghi.

“Diễn tập thực chiến trên biển có nguy hiểm không?”

Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Với bọn anh mà nói thì việc này không tính là nguy hiểm, nó an toàn hơn bất cứ công việc nào khác.”

“Vậy thì tốt rồi, anh phải đi bao lâu?” “Chừng một tháng, em phải học hành ngày càng tiến bộ nhé! Anh sẽ về sớm thôi.” “Vâng, anh đừng lo lắng, ở nhà có em và bà nội rồi.” Cố Thành Kiêu hôn lên trán cô. Dốc hết bầu tâm sự thế này khiến những tâm tình bị đè nén cũng thư giãn hơn rất nhiều. Anh chưa bao giờ tin vào số mệnh, cũng không tin trời, nhưng giờ phút này, anh thực sự rất cảm ơn ông trời đã đưa Lâm Thiên đến bên anh.

Mấy ngày qua, tâm trạng áp lực khiến chứng lãnh cảm của anh lại tái phát. Ninh Trí Viễn không yên lòng nên đã bỏ hết công việc để tới nhà anh.

Lâm Thiển quả nhiên là liều thuốc hay cho anh. Thuốc đến bệnh trừ, bây giờ anh đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Dần dần, Lâm Thiên nghe được tiếng hít thở đều đặn mà thâm trầm của anh. Anh thật sự đã ngủ thiếp đi. Đến chiều tối, Trịnh Tử Tuấn về nhà mình ăn Tết. Nhưng Thành Để lại có thêm người tới, đó là Cố Nguyên và Diệp Thiển Như.

Hết cách thôi, bà cụ không chịu về nhà tổ, nhất định muốn ở lại Thành Để ăn Tết cùng đám con cháu. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể chiều theo bà cụ.

Cố Nguyên vừa đến thì bầu không khí không còn thoải mái như trước đó.

Ông ngồi xuống vị trí chủ tọa, tinh thần và cảm giác uy nghiêm đó không thua kém gì quan lớn đương nhiệm trong quân đội. Điều này ít nhiều gì cũng khiến mọi người có chút gò bó. Lâm Thiển quan sát tình hình, không xong rồi, ăn cơm Tết mà câu nệ thế này thì còn gì thú vị nữa chứ? Thế là, cô mưu mô kêu gọi mọi người chơi game “Giành bao lì xì”*. (*) Đây là một trò chơi online rất phổ biến dành cho điện thoại và máy tính. Ban đầu chỉ có mấy thanh niên bọn họ tham gia, về sau bà cụ cũng bị kéo vào trong nhóm, liên tục gửi đi rất nhiều bao lì xì.

Thấy mọi người tranh giành sôi nổi, Cố Nguyên không nhịn nổi, nói: “Có dám mời tôi vào nhóm không?” Tư lệnh Cổ muốn vào nhóm, không ai dám phản đối, ngoại trừ Lâm Thiển. Cô cả gan hỏi: “Ba, ba là bề trên, có phải muốn vào nhóm để phát bao lì xì không ạ?”

Cố Nguyên rơi vào bẫy, “Không thành vấn đề.”

Lâm Thiển lại hỏi: “Mẹ, mẹ có muốn tham gia không ạ?” Diệp Thiên Như cũng bị rơi vào bẫy, “Được.”

Quả thật, Cố Nguyên vừa vào nhóm đã phát bao lì xì to nhất, nhưng thao tác bị sai, chỉ phát ra một phần, hơn nữa phần này lại để Diệp Thiến Như vừa mới vào nhóm giành được, khiến bà rất vui vẻ, lập tức phát luôn phần lì xì đó để ăn mừng.

“Mẹ, mười bao lì xì, ai cũng có phần.” Lâm Thiển nhắc nhở, còn đích thân dạy bà phải làm thế nào. Diệp Thiến Như chơi vô cùng vui vẻ, “Tới đây tới đây, xem ai may mắn nào.” Bao lì xì vừa phát ra, mọi người liền tranh nhau giành, ngay cả Cố Nguyên cũng phấn khởi tích cực tham gia. Lúc bao lì xì mở ra 0.01 đồng, Cố Nguyên nghiêm mặt, lặng lẽ để điện thoại xuống. Hừ, chẳng vui gì cả, nãy giờ toàn thua!

Mọi người giành xong, bà cụ là người thắng nhiều nhất, Cổ Nguyên hạng chót. Bà cụ cười nói: “Con trai à, con không may mắn bằng mẹ rồi.”

Vẻ mặt Cố Nguyên vẫn kiêu ngạo như cũ, “Vui vậy sao? Trò này chẳng có gì hay cả”

“Tới đây tới đây, đến phiên bà phát, mọi người chuẩn bị nhé.” Bao lì xì nào của bà cụ cũng đủ đô, ai nấy đều rất mong chờ. Gần như vừa phát ra là đã bị giành lấy ngay. Cổ Nguyên hờ hững mở bao lì xì, chỉ thấy bên dưới cái bao mình vừa cướp được có một cái vương miện, cạnh đó viết bốn chữ “Vận may tốt nhất”, “Ha ha, tôi được nhiều nhất, tôi được nhiều nhất!”

Vừa rồi ai nói chơi không vui nhỉ, rõ ràng chơi rất nhập tâm mà!

Cố Thành Kiêu ngạc nhiên hai giây. Trong ấn tượng của anh, ba anh là người rất nghiêm khắc, nói năng thận trọng, chưa từng có thời khắc kích động hưng phấn thế này.

Trò chơi “Giành bao lì xì” này thật dễ gây nghiện, khiến cho bữa cơm tất niên vốn câu nệ lập tức trở nên vui vẻ, nhẹ nhõm.

Hơn nửa tuần rượu, Thẩm Tự An bỗng nhiên tuyên bố: “Các anh em, hôm nay tôi có một việc quan trọng muốn tuyên bố, tôi độc thân rồi, tới đây, cạn ly chúc mừng tối đi.” Cả đám: “...”

Bầu không khí đang tưng bừng bỗng nhiên im phăng phắc đến nỗi nghe được cả tiếng cây kim rơi. Tiếng TV trong phòng khách nghe rõ mồn một, trên TV đang chiếu chương trình cuối năm.

Thẩm Tự An và Mạnh Tương Tương quen nhau hơn tám năm, bảy năm trước hai người đều yêu xa, mãi cho đến một năm gần đây Mạnh Tương Tương mới nghỉ việc ở quê nhà để theo anh lên phương Bắc.

Có thể nói hai người đã trải qua khổ tận cam lai, tất cả mọi người đều đang chờ tin tốt của họ.

Nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Tự An đều phớt lờ chuyện kết hôn, mà hình như Mạnh Tương Tương cũng không ngại việc có kết hôn hay không.

Kết quả: Hai người chia tay.

Thẩm Tự An nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, bèn nói: “Tôi lấy kinh nghiệm thê thảm đau đớn của tôi nói cho mọi người biết, yêu xa không đáng tin đâu, hai người nhất định phải thật sự ở chung mới biết có hợp nhau hay không. Tôi không sao, người sai không đi làm sao người đáng tới. Tôi vui vì mình lại trở về kiếp độc thân, thật đấy.”

Người trong cuộc đã nói vậy, đương nhiên mọi người không hỏi thêm, liền nâng ly chúc mừng. Huống hồ, so với chuyện Tiểu Cao Tử hi sinh, chuyện nhỏ như chia tay thất tình đúng là không đáng để nhắc đến.

Lâm Thiển đã sớm có dự cảm. Lần đầu gặp Mạnh Tương Tượng cô đã nghe cô ấy nói rằng không để tâm có tờ giấy kia hay không. Nhưng, dù Mạnh Tương Tương nói rằng không quan trọng, nhưng Lâm Thiên đã nhận ra được tia mất mát trong mắt cô ấy.

Một cô gái bỏ ra gần chín năm trời để làm bạn gái của một người đàn ông thì sao lại không muốn tiến tới hôn nhân cơ chứ? Bọn họ bên nhau gần chín năm mới biết đối phương không hợp thật sao? Chị Tương Tương nói không để tâm đến tờ giấy đó, hơn phân nửa là thuận theo Đội trưởng Thẩm, mục đích là để anh không có cảm giác hổ thẹn trong lòng.

Nhưng, cuối cùng Lâm Thiên vẫn không nói gì, dù sao đó cũng là chuyện của người ta. Bữa cơm tất niên này không hề tầm thường, trong lòng mọi người đều có chua xót, khổ sở đang phải trải qua, thế nhưng ai cũng rất vui. Lão phu nhân lại bắt đầu ghép đôi lung tung, “Tiểu Thẩm, cháu thật tốt tính, các cháu cũng phải cố gắng lên. Bà thấy Tiểu Du của chúng ta không tệ, trong các cháu ai thành đối với con bé cũng xứng hết.”

Lâm Du đang im lìm ăn uống nãy giờ đột nhiên bị gọi tên liền ho sặc sụa không ngừng.

Bà cụ: “Nhìn kìa, Tiểu Du đang cho các cháu cơ hội đấy, còn không mau rót nước cho con bé!”

Cứ tiếp tục trò đùa này sẽ không tốt, Lâm Thiển vội bảo vệ Lâm Du: “Bà nội, TFBoys mà bà thích nhất xuất hiện rồi kìa, bà mau xem đi.”

Bà cụ lập tức dời sự chú ý sang TV, vừa xem vừa cười, “Ừm, bọn nhóc lại cao hơn không ít, càng lớn càng đẹp trai.”

Lâm Du thở dài một hơi, nói nhỏ: “Làm chị sợ muốn chết, nhất định phải ăn miếng thịt kho tàu cho đỡ sợ.”

“Vậy em sẽ ăn một con tôm với chị.” Hai chị em nhìn nhau cười, cũng không biết buồn cười ở chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.