Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 238: Chương 238: Chia tay chính là chia tay




Đó là tập ảnh bám đầy bụi nhiều năm, lưu lại những kỷ niệm thời trung học của Cố Đông Quân. Vừa lật trang đầu đã thấy ngay hình ảnh một thanh niên khôi ngô tuấn tú.

“Oa, trước kia anh nhìn thật ngoan!” Lâm Du nhìn vào ảnh, rồi lại nhìn Cố Đông Quân. Lúc đó anh gầy hơn bây giờ một chút, tóc ngắn hơn một chút, nụ cười cũng có chút ngượng ngập xấu hổ. Cho dù có sống ở thời đại nào thì nam sinh như vậy đều chắc chắn là nam sinh đẹp trai nhất trường.

“Trước kia có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh đúng không?”

Cổ Đông Quân nhíu mày, mỉm cười mê hoặc, “Đúng vậy.” Anh lật đến trang giữa, chỉ vào hình nói: “Nhìn đi, đây là cuộc thi dẫn chương trình thanh thiếu niên thành phố B. Lần đó anh đạt giải nhất.”

Anh lật tiếp trang khác, “Đây nữa, cũng là anh. Lần này giành được huy chương vàng toàn quốc, hình như là lớp chín.”

“Đây nữa, đây, còn có đây... Những bức này là lúc anh đã lên trung học phổ thông, được mời dẫn chương trình cho Đài truyền hình, dự nhiều chương trình ở nhiều kênh truyền hình. Lúc học lớp mười hai, Tổng biên tập kênh thiếu nhi đề nghị ký hợp đồng dẫn chương trình, anh nói để về hỏi ý kiến ba mẹ. Kết quả là anh vừa mới ngỏ lời thì đã mất hi vọng. Ngay cả hồ sơ đăng ký vào trường đại học cũng bị ngăn lại.”

Lâm Du yên lặng lắng nghe một cách sùng bái, mắt sáng lấp lánh từ đầu đến cuối. “Ba anh kiên quyết bắt anh đi theo con đường chính trị. Anh phản đối rất lâu nhưng cuối cùng cũng không thành công. Ba anh mang toàn bộ giải thưởng dẫn chương trình của anh vứt đi, còn nói anh làm những việc nhảm nhí.”

“Sau khi lên đại học, ba không cho anh liên lạc với các Tổng biên tập. Rồi dần dần, anh cũng buông bỏ luôn việc dẫn chương trình.” Cố Đông Quân nói xong bùi ngùi thở dài.

Thời gian đó anh thật sự là một ngôi sao sáng, sống dưới ánh đèn sân khấu, tất cả mọi người đều biết anh. Anh cũng không phụ lòng hâm mộ của mọi người mà thể hiện tài năng của mình.

Lâm Du hỏi: “Vậy bây giờ anh có hối hận không?”

Cố Đông Quân quay lại nhìn cô, ánh mắt thâm trầm hiền hòa, đáp lời: “Cũng không đến mức hối hận, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc.”

Lâm Du đẩy mặt anh ra, không chịu nổi ánh mắt này của anh, “Xem ảnh tiếp đi, em muốn hiểu anh nhiều hơn nữa.” Vừa nhận lấy tập ảnh, Lâm Du quay lại từ trang đầu tiên lật từng ảnh. Tất cả đều là ảnh của Cố Đông Quân ở trường học. Lúc thì anh đang đá cầu, nhảy cao ở sân thể dục, lúc thì anh ở trong phòng học viết lách, đọc sách.

Trong loạt ảnh nhận giải thưởng dẫn chương trình có cả những bức ảnh chụp chung trên sân khấu, cũng có ảnh chụp cá nhân.

Đúng là anh đẹp trai từ bé, dung mạo đặc biệt sáng sủa.

Nhìn ngắm một hồi, cô chợt hỏi: “Tất cả hình này là ai chụp cho anh?” Cố Đông Quân thoáng sửng sốt, cố ý liếc sang thăm dò, chậm rãi nói: “Chuyện này... A em xem bức ảnh này đi, không cần anh phải giới thiệu nhỉ? Đây là hai cậu em của anh, Thành Kiều và Nam Hách. Từ nhỏ Thành Kiêu đã học trong trường quân đội, không dễ gì gặp được nhau. Bức ảnh này quý lắm đấy, ba anh em anh tranh thủ chụp sau buổi học.” Lâm Du nhìn kĩ. Cố Thành Kiêu thật tuyệt, ngay từ nhỏ mà khuôn mặt đã đẹp trai như vậy. Cổ Nam Hách cũng không kém cạnh, cười vô cùng rạng rỡ. Ba anh em họ Cố quả là danh bất hư truyền. Thế nhưng sao cô có cảm giác anh đang cố tình lẩn tránh.

Ở trường học có người chụp ảnh, nhưng ba mẹ anh không thể nào cứ đi học cùng anh được phải không? Đi thi cũng có người chụp ảnh, mà ba mẹ anh lại không đồng ý cho anh dẫn chương trình.

Cho nên...

Lâm Du nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cảnh cáo. Cố Đông Quân cười cười xoa đầu cô, vò tóc cô không khác gì lông cún. Cô vẫn tiếp tục nhìn anh chằm chằm, ánh mắt ngày càng hung dữ.

Cố Đông Quân chịu không nổi đình đầu hàng, trả lời: “Được rồi được rồi, anh nói đây, nhưng nói rồi em đừng nổi nóng nhé.”

“Em thúc ép nên anh mới chịu nói, tức giận là đương nhiên. Nhưng nếu em ép mà anh không nói, hoặc là nói dối, thì em sẽ càng giận hơn.” Cố Đông Quân gật đầu trả lời, “Xem ra anh đành phải thẳng thắn khai hết với em rồi.”

“Nếu chuyện đã qua không ảnh hưởng đến hiện tại, thì không cần nhắc tới, em cũng không để tâm nhiều như vậy. Còn nếu là chuyện có ảnh hưởng đến bây giờ thì tốt nhất anh nên nói trước với em một tiếng, tránh để em suy diễn lung tung.” “Được, anh hiểu ý em.” Cố Đông Quân thẳng thắn nói, “Những ảnh này đều là do Dương Liễu Nhi chụp.” Thật không sai! “Vì chơi với Khả Vận nên bọn anh quen nhau từ nhỏ, lại đi học cùng trường. Cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi...” Cố Đông Quân kể lại toàn bộ câu chuyện của anh với Dương Liễu Nhi. Nếu không phải là Lâm Du, anh chưa từng nghĩ mình phải nói thật hết như vậy. Trong mối tình này, anh bảo vệ cô ta, cuối cùng lại bị cô ta ruồng bỏ, là thất bại của anh. Anh chưa từng nghĩ sẽ kể cho bất kỳ ai, kể cả hai người em thân thiết.

Thế nhưng bây giờ thì anh phải nói toạc ra rồi.

Xem như anh đang viết một hồi kết cho quá khứ của mình và Dương Liễu Nhi. Không khác gì khi hoàn thành một công việc nào đó thì phải viết báo cáo tổng kết, để bắt đầu một công việc mới.

“Chuyện bắt đầu từ sinh nhật của anh hai năm trước. Trước kia cô ấy đều cùng anh đón sinh nhật. Kể cả khi đã dấn thân vào giới giải trí mấy năm đầu tiên, dù có bận rộn đến đâu cô ấy cũng sẽ chạy về gặp anh. Nhưng hai năm trước, cô ấy quên bẵng, đến cả một lời chúc cũng không có. Anh tức giận không liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng không liên lạc với anh.”

“Anh phải trải qua những tháng ngày rất đen tối. Rồi đến một ngày, anh xem tin tức thấy cô ấy trở thành ảnh hậu, cầm chiếc cúp trên tay cười mãn nguyện. Anh nhận ra, đó mới chính là điều cô ấy theo đuổi, thế thì cứ để cô ấy theo đuổi nó đi.” “Anh từ từ buông bỏ, không nghĩ tới việc cô ấy có trở về hay không, cũng như không còn liên lạc với cô ấy nữa. Cô ấy cũng cắt liên lạc với anh, bọn anh cứ như vậy mà xa nhau.”

“Lúc ở Đại Thanh Sơn, nhìn thấy cô ấy anh cũng rất bất ngờ, trước đó cô ấy chưa từng liên lạc với anh. Còn chuyện tiếp theo như thế nào thì em cũng biết rồi.” Lâm Du đau lòng thay cho anh, nhưng vẫn còn rất tinh ý, “Như vậy, xét cho cùng thì hai người cũng chưa chính thức nói chia tay?”

“Chẳng phải bọn anh cũng chưa bao giờ chính thức nói một câu ở bên nhau sao? Đừng bắt bẻ câu chữ nữa, ở bên nhau chính là ở bên nhau, chia tay chính là chia tay.”

“Chúng ta đây bây giờ là...” “Em đã nhận lời làm bạn gái anh rồi.” Cố Đông Quần ngắt lời, “Em nhận lời rồi, không thể lời nói gió bay được.”

Lâm Du cắn môi cười hạnh phúc, lặng lẽ gật đầu.

“Anh đã không xem lại cuốn ảnh này nhiều năm rồi. Nếu không phải hôm nay bỗng nhắc đến thì anh cũng không lấy ra. Chỉ là ảnh thôi, chỉ để lưu lại làm kỷ niệm, không có ý nghĩa gì khác.” “Sao vậy, anh sợ em bắt anh ném nó đi sao?”

Cố Đông Quân nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu đáng thương, “Em định làm vậy sao?” Lâm Du bật cười, đầu môi nói: “Có thể nhân nhượng, nếu anh hôn em.”

Cố Đông Quân không lưỡng lự, yêu cầu như vậy, làm gì có lý do từ chối chứ?

Trời dần tối, một ngày sắp trôi qua.

Cố Đông Quân bế Lâm Du ngồi lên đùi mình, ngấu nghiến hôn cô, ngây ngất như say thuốc. Lâm Du không dám động đậy. Anh ôm riết hông của cô, càng cựa quậy càng sát. Cô cũng cảm nhận được cái lều của anh rồi.

Ôi chao, cứ như vậy có ổn không? Nếu không cho thì có phải anh sẽ rất khó chịu không? Nhưng nếu cho, anh có thể làm được không?

Hic, hình ảnh xấu hổ quá đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.