Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 237: Chương 237: Còn chưa tiến triển đến giai đoạn ấy




Ở trong làng giải trí đã nhiều năm, Dương Liễu Nhi cũng đã rèn luyện được bản lĩnh chống căng thẳng, cảm xúc đau thương muốn nén là nén được.

“Alo, chị Dương? Chị Dương?” “Tôi biết rồi.” Dương Liễu Nhi cố lấy lại giọng nói, “Tôi đồng ý kế hoạch lần trước, làm ngay đi.” “Vậy tốt quá, tôi sẽ liên lạc với phòng truyền thông ngay. Sáng sớm mai sẽ gửi bản thảo tin tức đến cho tất cả các phương tiện truyền thông đại chúng.” “Được! Có điều, tôi muốn thêm một chi tiết.”

“Chi tiết gì?”

“Lâm Du, con gái nhà họ Lâm tham sống sợ chết! Lúc xảy ra chuyện đang đứng ở cửa phòng nhanh chân chạy trước. Sau đó tôi cổ dồn sức mới mở được cánh cửa bị biến dạng ra. Trên đường chạy đi, có người trong đoàn bị vấp ngã cầu cứu Lâm Du. Nhưng Lâm Du chỉ chăm chăm thoát thân, tham sống sợ chết, nhát như thỏ đế.”

“Cái này... có cần thiết thêm vào không?” Trợ lý băn khoăn.

Vì cô ta biết, sự thật bọn họ mới chính là người vì muốn bảo vệ tính mạng nên mới chạy trốn ra khỏi lớp học trước. Còn Lâm Du mới là người quay vào để cứu người.

Cứ xem như không thừa nhận hành động của Lâm Du cũng được, nhưng cũng không cần thiết phải bôi nhọ cô ta.

Trợ lý hạ giọng hỏi lại, “Chị Dương, chuyện này có cần thiết không?” Dương Liễu Nhi cao giọng hơn nói: “Đây mới là chuyện chính, nhất định phải nhấn mạnh vào. Nếu không được thì cũng không cần đăng bài.”

“Vậy... Vậy cũng được, để tôi đi sửa lại bản thảo.” Dương Liễu Nhi cúp điện thoại rồi giận dữ quăng luôn di động lên ghế sofa. Trên mặt cô ta vẫn còn hoen nước mắt, nhưng đã chuyển từ vẻ sầu bị thống khổ vì mất đi người yêu thành hận thù tràn đầy.

Đến cả Phan Khả Vận cũng hoảng sợ khi thấy cô ta như vậy, “Chị Liễu Nhi, chị không sao chứ?”

Dương Liễu Nhi bình tĩnh suy tính một lúc, sau đó lấy một chiếc chìa khóa đưa cho cô ta, dặn dò: “Trước mắt em giữ chiếc chìa khóa này cho chị, sắp tới chị sẽ đi công tác nước ngoài.”

“Được. Nhưng mà chị, chị cứ trơ mắt nhìn Cố Đông Quân bị Lâm Du cướp đi như vậy sao?”

“Đương nhiên không.” Dương Liễu Nhi lắc đầu đáp, “Cứ để cho anh ấy trải nghiệm một chút, nếm trải rồi mới biết so sánh. Chị tin tưởng anh ấy sẽ thay đổi quyết định.”

Phan Khả Vận nghe thấy cũng hào hứng, gật đầu lia lịa nói: “Đúng đúng, Lâm Du với Lâm Thiên cũng cùng một hạng, không được nuôi dạy tử tế. Nhà họ Lâm giờ cũng sắp sạt nghiệp rồi, lấy gì so được với chị.” Dương Liễu Nhi dùng ngón tay lau khóe mắt, nghĩ thông suốt rồi thì không còn thấy khó chịu nữa.

Cả một đời lăn lộn giữa chốn giải trí đầy thị phi, nếu không có khả năng chịu đựng được áp lực thì làm sao mà vươn lên vị trí trên vạn người trong showbiz như vậy?

“Đi thôi, chị còn phải ra sân bay.”

Việc Cố Đông Quân tỏ tình khiến Lâm Du tạm thời nguôi ngoai đi nỗi buồn về thân thế của mình. Cô tựa như lột xác thành người khác, tâm hồn bay bổng, tinh thần phấn chấn.

“Hắc hắc hắc hắc, thật sao?” Lâm Thiên nghe đến đoạn này trong điện thoại, không tin nổi mà hỏi tới tấp, “Chị không lừa em chứ hả? Ha ha ha ha, dám nói dối là chó đấy.”

“Giờ chị đang ở trong nhà anh ấy, lừa em làm gì?”

“Há, chị giỏi thật, khá khen cho chị. Không ngờ chị lại giải quyết được anh cả của em.” “Đùa sao, chị của em đâu phải dạng vừa, chị...”

Lâm Du đột nhiên ngưng bặt. Cô không phải con gái ruột của Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc, đương nhiên cũng không thể là chị họ của Lâm Thiển được. Cô với Lâm Thiển hoàn toàn không có quan hệ máu mủ. Ý nghĩ này cũng giống như quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào trong tâm trí cô. Ngay cả khi mê đắm trong tình yêu mới cũng không thể vứt bỏ được nỗi đau cắt ruột cắt gan này.

“Sao thế? Có gì thì cứ nói đi, lấp lửng thế kia không giống với phong cách của chị đâu.”

“Không có gì.” “Có phải là muốn em khen thêm mấy câu không hả?” “Không cần đâu... Tóm lại em không cần lo lắng cho chị. Chị ở nhà Cố Đông Quân rất ổn, nếu có ai hỏi thì em đừng nói chị đang ở đâu.”

Lâm Thiển càng nghe càng thấy bất thường, “Chị với bác trai bác gái cãi nhau à?... Không phải chứ, bác trai đòi ly hôn với bác gái rồi, chị còn gây gổ với hai bác làm gì? Mẹ chị đã đủ đau buồn rồi, chị còn muốn họa vô đơn chí sao?”

“Em không biết đâu.” “Chị nói thì em sẽ biết mà phải không? Lâm Du, trước nay giữa chúng ta chưa từng có bí mật.” Dù trong thâm tâm Lâm Du cũng muốn nói ra nhưng cuối cùng chỉ bảo: “Bao giờ chị sẵn sàng thì sẽ nói cho em biết.” “Không phải chị có thai đấy chứ?”

“Cái gì cơ, không có đâu! Chị với anh ấy mới bắt đầu hôm nay thôi, còn chưa tiến triển đến giai đoạn ấy.”

Đương nhiên Lâm Thiển hiểu chuyện này, chỉ không nhịn được mà trêu chọc chị, “Nhanh quá nha! Mà cũng đúng, bây giờ anh Cả đi đứng không tiện! Thế nhưng cũng có sao đâu, lúc có nhu cầu đàn ông liền biến hình thành cầm thú. Huống chi anh cả cũng phòng không đơn chiếc mấy năm rồi.”

“... Lâm Thiên, đủ rồi đấy!”

“Ha ha ha ha, chuyện này chỉ cần có biện pháp an toàn là được mà.”

“Còn dám nói nữa?”

“Được rồi được rồi, không đùa chị nữa! Nghe em đi, con cái với cha mẹ không cách nào dứt bỏ nhau được. Chị thấy em với ba lúc trước khúc mắc như vậy mà còn gỡ được. Giờ chị còn bỏ nhà trốn đi chơi, thật nông nổi quá.”

Lâm Du khổ tâm vô cùng nhưng lại không thể nói ra, “Em đừng xen vào chuyện này! Để chị tĩnh tâm vài ngày, khi chấp nhận được rồi sẽ tự mình đối mặt.”

“Có chuyện gì lớn mà chị không thể nói cho em biết vậy hả? Không lẽ... chị là con của lão Vương Sinh hàng xóm? Ha ha ha ha.”

“Được rồi, không trêu chị nữa, có việc gì thì cứ gọi cho em, đừng có tắt máy rồi biệt tăm biệt tích như mấy ngày hôm nay, em lại lo.”

“Còn nữa, yêu đương thì cứ yêu, nhưng vài ngày nữa là nhập học rồi, đừng có quên đấy.”

“Chuyện này làm sao mà quên được? Chị sẽ không quên đâu.” “Được, rảnh rỗi lúc nào gặp nhau nhé. Cố Thành Kiêu đi công tác, em ở nhà một mình chán chết đi được.” “Biết rồi, thế nhé.” “Ừ, cúp máy đi.”

Bỏ điện thoại xuống, Lâm Du không chờ được mà bám lấy Cố Đông Quân. Người mới bắt đầu yêu không bao giờ cảm thấy chán đối phương, kể cả lúc bên nhau ngày đêm cũng cảm thấy không đủ. Lâm Du yêu Cố Đông Quân là tình yêu nông cạn vì vẻ đẹp của anh. Còn Cố Đông Quân yêu Lâm Du, lại chính là yêu con người bên trong của cô. “Em học ngành gì vậy?” Anh đột nhiên hỏi.

Lâm Du trề môi nói: “Hừ, anh thật là chẳng hiểu gì về em cả, em học ngành gì cũng không biết.”

“Anh chỉ muốn chứng thực thôi, ngoan, mau nói cho anh biết đi.” “Phát thanh viên.” “Thật sao?” Cố Đông Quân rất ngạc nhiên. Anh cứ tưởng cô học thiết kế hoặc môn nghệ thuật chuyên nghiệp nào đó. “Sao lại ngạc nhiên như vậy chứ? Em trông không giống phát thanh viên sao?” Nói xong Lâm Du đến ngồi bên cạnh bàn đọc sách, thẳng lưng cao đầu, đoan trang đứng đắn, “Không giống sao?”

Cố Đông Quân lén cười thầm, gật đầu nói: “Giống! Em biết không, lúc trước anh cũng muốn thi vào ngành phát thanh viên, cũng làm hồ sơ đăng ký rồi, nhưng bị ba anh ngăn cản, kiên quyết bắt anh chuyển sang học Triết học.” Nói xong, anh chỉ vào ngăn kéo cuối cùng của bàn sách, nói: “Em mở ra lấy tập ảnh cũ xem đi.” Lâm Du nghe theo, tập ảnh này cũng phải nhiều năm rồi, rất nặng, rất cũ kĩ, ít nhất cũng phải hơn mười năm. “Nặng quá, đây là lịch sử đen tối của anh hả?” Cố Đông Quân nâng niu cầm lấy tập ảnh, vuốt ve tấm bìa da, rồi lại nhìn vào góc tập ảnh như nhìn vật cưng. “Thật là quá khứ đen tối của anh sao? Em xem được không? Trong này có ảnh cấm nào của anh không?”

“Được chứ, đến đây, anh cho xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.