Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 396: Chương 396: Ham muốn cá nhân của đàn ông




Phải biết rằng, mặc dù mẹ chồng cho cô vào nhà, nhưng vẫn có thành kiến rất lớn với cô. Dù cô có làm tốt cũng không chiếm được sự thừa nhận của bà, huống chi là làm sai.

Sau khi đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng Lâm Thiên chọn cúi đầu nhận lỗi, “Xin lỗi vì con lại kích động.”

Ai ngờ, ba chống đột nhiên lên tiếng: “Con không sao là tốt rồi, ba sẽ hẹn gặp hiệu trưởng để nhắc nhở về sự việc huyên náo đó. Trong phạm vi quản lý của mình mà để người nhà lão Cổ bị sỉ nhục như thế. Đây chính là tiểu nhân nham hiểm, hơn nữa còn là sự thiếu sót của ông ta.”

“...” Hả, sự việc huyên náo? Ba chồng đang nói đến việc Nam Âm bêu xấu mình, chứ không phải sự việc trong tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường ư? Còn nữa, ông nói đến người nhà lão Cổ, là mình sao?

Lâm Thiển hơi ngây ra, “Ba, ba không trách hôm nay con đã gây ra náo loạn lớn thế ư?”

Bà nội không nhịn được mà bật cười, “Các con xem kìa, làm con bé sợ thế kia... Tiểu Thiển à, bà nội phải cảm ơn cháu vì đã giữ danh dự cho nhà họ Cố” Cổ Nguyên: “Đúng vậy, Tiểu Thiển, cảm ơn con.”

Chắc chắn đây không phải đang nói đùa chứ? Lâm Thiển càng ngớ người ra cho đến khi Diệp Thiến Như lên tiếng một cách chân thành: “Haizz, Con nghĩ rằng mọi người không biết lời đồn liên quan đến con và Thành Kiêu trong mấy ngày qua sao? Không phải ba mẹ mặc kệ, mà là ba mẹ sợ cảng quản càng không chặn nổi miệng thiên hạ, càng bị người ta lên án. Ba mẹ đang đau đầu vì những lời đồn đó, không ngờ con đã giải quyết xong rồi.”

Lâm Thiển choáng váng, lúc này mới phản ứng được, “Ha ha ha ha ha...” Cô cười ngây ngô một hồi, sau đó bỗng kéo Lý Bất Ngữ đến trước mặt, “Ba, cảnh sát nói Bất Ngữ thân là sĩ quan đặc công thì không nên nhiễu loạn trật tự xã hội, càng không nên vạch trần đời từ người khác. Nhưng cô ấy không làm vậy thì sao có thể vạch trần bộ mặt thật của Nam Âm? Bọn con chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.”

Lý Bất Ngữ run lên, đứng trước mặt Tư lệnh, cô không dám làm càn, càng muốn ngăn cản thiếu phu nhân hơn.

Thế nhưng, lời nói của Lâm Thiển giống như viên bi, cứ liên tiếp lăn tới, “Ba, chuyện khác con không lo, chỉ lo quân đội sẽ xử phạt Bất Ngữ. Ba có thể bảo đảm cho Bất Ngữ không, chứng minh cho cô ấy một lần?” Lý Bất Ngữ khẩn trương, nói khẽ: “Không không không, không cần phiền toái...”

Cổ Nguyện cười khẽ, “Cũng phải, dù sao cô ấy cũng là vì nhà họ Cổ mà.”

Lâm Thiển khó tin nhìn ba mẹ chồng, đôi mắt hạnh ánh lên ý cười cảm kích. Giờ khắc này cô mới chính thức cảm nhận được ba mẹ chồng đã thực sự thừa nhận mình. Cô thật lòng thật dạ với gia đình này, gia đình này cũng sẽ thật lòng thật dạ với cô.

Lễ kỷ niệm thành lập đại học B trở thành cuộc chiến đánh trả của Lâm Thiển, thân phận thật sự của DissLQ cũng bị vạch trần. Trước đó DissLQ phát ngôn bừa bãi trên diễn đàn và có đông đảo bạn bè đi theo ủng hộ cũng được xem là người có danh tiếng trong phạm vi nhỏ. Bây giờ thân phận của cô ta đã bại lộ, hóa ra lại là Nam Âm đã từng bị đuổi học và bị xử phạt vì tội phỉ báng. Điều này khiến cộng đồng mạng rất thất vọng.

Nam Âm leo lên bảng hot search với thân phận người dân thành phố bình thường có thể nói là thành danh sau một đêm. Sau đó lại có thêm nhiều người thích internet bắt đầu đào bới sâu hơn, dùng góc độ kỹ thuật để xác nhận, rằng tất cả những người ủng hộ DissLQ đều là nick giả của Nam Âm.

Nói cách khác, cái đám hoạt động sôi nổi nhất dưới bài viết của DissLQ trong diễn đàn trước đó đều là một mình Nam Âm.

Trừ việc đó ra thì những bạn hàng xóm thể thốt son sắt xác nhận việc Cố Thành Kiêu bắt gặp Lâm Thiên ngoại tình đã bắn chết gian phu cũng đều do một mình Nam Âm sắm vai.

Mạng xã hội xôn xao, hành vi xem quần chúng ăn dưa như kẻ ngốc thế này làm bọn họ không phục.

“Cô ta bị rối loạn đa tính cách rồi, chắc bận rộn lắm nhỉ?” _ “Tuyệt đối đừng nghĩ thế giới này quá thiện lương, có vài người xấu xa đến không thể tưởng tượng nổi.”

_ “Điên rồi, loại người này không nên thả ra, đến chết cũng không thay đổi.” _ “Lần trước xử tội phỉ báng quá nhẹ, lần này phải xử thật nặng, xử ba năm tù cho cô ta nhớ!”

Chính Nam Âm cũng không ngờ rằng mình sẽ thành danh nhờ cách này. Sau khi sự tình bại lộ, Uông Dương và Đổng Tự Cường đều gọi điện cho cô ta. Cô ta không dám bắt máy mà tắt máy trốn biệt trong nhà, thậm chí cũng không dám bước ra cổng. Nhưng cô ta không dám tắt máy trong thời gian dài, vì sợ sẽ để lỡ cuộc gọi của Cục cảnh sát mà bị hủy nộp tiền bảo lãnh.

Vừa mở máy lên, điện thoại di động của cô ta cứ rung liên tục. Đổng Tự Cường vẫn đang ngoan cố gọi cho cô ta. Rơi vào đường cùng, cô ta đành phải bắt máy, “Alo?... Anh Cường...”

“Cục cưng bé bỏng của anh, cuối cùng em cũng nhận điện thoại rồi! Em làm anh lo muốn chết, bây giờ em đang ở đâu?”

Nam Âm vừa nghe được giọng nói của Đổng Tự Cường thì lập tức lã chã rơi lệ, khóc lóc: “Em đang ở nhà, không dám ra ngoài.” “Đồ ngốc, có gì mà không dám ra ngoài? Anh đến đón em được không?” “Vâng, được ạ.” Có ông ta khích lệ, Nam Âm giống như tìm được cánh tay vững chắc, một lòng muốn ra ngoài. Cô ta cải trang một phen, gạt ba mẹ nói cô ta ra ngoài giải sầu. Sau đó cô ta rón rén ra khỏi nhà. Ra ngoài cô ta mới phát hiện, thật ra ngoài đời không hề có người mắng cô ta bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu như trên mạng, càng không có ai tới đánh đập cô ta. Thế là cô ta liền to gan ra ngoài.

Xe của Đổng Tự Cường đỗ ngay cổng chung cư. Vừa lên xe cô ta đã lập tức rúc vào lòng ông ta, vừa khóc vừa nũng nịu.

“Ôi ôi ôi, cục cưng bé bỏng, đừng khóc mà! Em khóc làm anh rối bời rồi đây này...” Tay ông ta rời khỏi nơi mềm mại nào đó rồi ôm lấy cô ta, kể miệng bên tai cô ta, thấp giọng nói, “Lòng anh ngứa ngáy...” Nam Âm hờn dỗi: “Anh xấu lắm, vậy anh ngứa chỗ nào? Em xoa giúp anh nhé?” Mắt Đổng Tự Cường sáng rỡ, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta kéo qua, “Cục cưng bé bỏng của anh à, sao em không nhìn thử đây là chỗ nào?” “Vậy chúng ta... chuyển sang nơi khác?”

Ông ta cười xấu xa, không nhiều lời liền lái xe đi.

Bọn họ gặp nhau, ông ta không hề nhắc nửa cầu về chuyện phát sinh trong lễ kỷ niệm thành lập trường, cũng không nói đến cơn bão dư luận trên mạng. Điều này khiến Nam Âm càng dễ chịu hơn, quả thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, ông ta không hỏi đến là bởi vì ông ta không quan tâm. Thứ ông ta quan tâm chỉ là ham muốn cá nhân của đàn ông.

Trong hầm đỗ xe, Đổng Tự Cường cho xe dừng ở góc vắng tốt nhất, ngoài xe hoàn toàn yên tĩnh, trong xe thì mưa gió bão bùng. Nam Âm mềm mại không xương thở gấp mê hoặc, có lên có xuống, có nhanh có chậm, khiến Đổng Tự Cường rơi vào bẫy rập của cô ta không cách nào thoát khỏi.

Kích tình qua đi, ông ta hỏi: “Em cần tiền lắm sao?”

Trong chốc lát, hai mắt Nam Âm sáng rực, nhưng khi quay sang nhìn ông ta, cô ta lại hàm dưỡng lắc đầu, “Em vẫn còn hai mươi nghìn trong túi, chắc là đủ mà.” “Hai mươi nghìn? Đồ ngốc, hai mươi nghìn mời luật sư cũng không đủ, anh cho em thêm hai trăm nghìn, em mời luật sư giỏi chút, nếu không đủ cứ nói với anh. Cục cưng à, anh yêu em lắm, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Nhưng anh chỉ có thể giúp em về mặt tiền bạc mà thôi. Xin lỗi em, mong em hiểu cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.