Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 397: Chương 397: Rõ nét không che




Nam Âm hưng phấn, chủ động hỗn ông ta, “Cảm ơn anh, em hiểu mà. Thật ra em sợ nhất là ảnh hưởng đến anh.”

“Chỉ ảnh hưởng một chút thôi, chẳng sao cả, anh không quan tâm.”

“Em sợ bà ta sẽ làm khó dễ anh.”

“Bà ta không dám đâu, nếu bà ta dám lỗ mãng ấy hả, vừa khéo, anh sẽ lập tức ly hôn với bà ta.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên! Anh và bà ta đã sớm không còn tình cảm, chỉ có điều bây giờ không phải lúc thích hợp để ly hôn. Con trai anh còn nhỏ, không thể xa mẹ. Anh lo nếu bọn anh ly hôn thì tòa án sẽ xử bà ta được quyền nuôi con và được chia nhiều tài sản hơn, vậy thì anh sẽ thua thiệt. Những đồng tiền đó đều là anh nhọc nhằn khổ sở mới kiếm được, dựa vào đâu mà cho bà ta chứ?”

“Thế thì thôi vậy.”

“Qua vài năm nữa, tối đa là ba năm, anh sẽ từ từ sang tên tài sản cho em. Cái nhà trở thành cái xác không thì cho bà ta tất cả cũng không quan trọng.”

Nam Âm mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Như thế không được đầu, em không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình anh.” “Em không phải kẻ thứ ba, em là tình yêu bé nhỏ của anh, là một phần cơ thể anh.”

“Đáng ghét, xấu lắm cơ!”

“Ngậm anh thêm lần nữa đi, mau...” Nam Âm ỡm ờ, nắm bắt chính xác khẩu vị của gã đàn ông.

Đêm đó, cô ta không về nhà, lấy cớ là ngủ ở nhà chị em tốt để ba mẹ khỏi hoài nghi.

Mặc dù Đổng Tự Cường đã hơn bốn mươi, nhưng nhu cầu sinh lý vẫn còn rất cao. Từ sau khi vợ ông ta hạ sinh đứa con út thì bỗng trở nên lạnh nhạt với ông ta, ông ta chỉ có thể tìm kiếm thỏa mãn bên ngoài.

Thật ra, ông ta không chỉ có mỗi mình Nam Âm là tình nhân. Chẳng qua trong tất cả những tình nhân, ông ta thích Nam Âm nhất, trẻ trung, xinh đẹp, thân hình bốc lửa. Và quan trọng hơn cả là cô ta rất nghe lời, biết nũng nịu, cũng như sùng bái ông ta, khiến một người có chủ nghĩa đàn ông như ông ta được thỏa mãn toàn diện.

Trong căn hộ, Nam Âm mặc áo ngủ gợi cảm khiêu vũ trước mặt ông ta, động tác lúc ẩn lúc hiện khiến ông ta ngứa ngáy khó nhịn.

Đổng Tự Cường bắt lấy cô ta mấy lần nhưng đều bị cô ta trốn khỏi, đây quả thật là khơi dậy lòng ham muốn của ông ta.

“Cục cưng bé bỏng à, để anh xem em còn chạy đi đâu?” Ông ta cởi dây nịt ra, trói hai tay Nam Âm ra sau lưng.

Đương nhiên cô ta sẽ phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô ta chỉ để tăng thêm tình thú cho cuộc hoan ái này mà thôi. Trong lúc hai người đang chìm đắm trong yêu đương thì người bên ngoài cầm chìa khóa mở cửa căn hộ ra.

Có chết Nam Âm cũng không ngờ mình sẽ trở thành nhân vật chính trong tình huống bắt kẻ gian dâm, mà cô ta chính là kẻ “gian dâm” kia. Lúc Lâm Thư Nhã dẫn người xông vào phòng ngủ thì Đổng Tự Cường đang tấn công mạnh mẽ, Nam Âm cũng đang ngửa đầu cắn môi hưởng thụ. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả hình ảnh ô uế đó đều bị một người quay phim lại bằng điện thoại di động. “Á!!!” Nam Âm hét to một tiếng, sợ đến hồn bay phách tán nhìn thấy nhiều người phá cửa xông vào.

Phản ứng đầu tiên của Đổng Tự Cường cũng khôi hài. Ông ta không tìm quần áo mặc vào, cũng không tìm chăn mền để đắp lên, mà nhảy thẳng xuống giường, quý phịch xuống trước mặt Lâm Thư Nhã. Trái tim Nam Âm băng giá đến tột độ, người này một giây trước còn nói yêu cô ta, nói bà vợ ở nhà không dám tạo phản, nói cô ta là một phần cơ thể mình. Vậy mà khi sự việc bại lộ, phản ứng đầu tiên của ông ta lại là quỳ gối nhận lỗi trước mặt vợ mình, không hề quan tâm đến cô ta vẫn còn trần truồng như nhộng.

Cô ta giãy giụa, thế nhưng hai tay đang bị trói, không thể cựa quậy, cũng không có cả cơ hội lấy chăn cho người lại. Cuối cùng cô ta đã hiểu, hóa ra mình chỉ là công cụ trút dục vọng của Đổng Tự Cường. Đáng tiếc, cô ta hiểu ra quá muộn.

Hiện trường rất hỗn loạn, một đám phụ nữ và một đám đàn ông tiến vào. Phụ nữ phụ trách dạy dỗ kẻ giật chồng, còn đàn ông thì phụ trách vây quanh quay phim.

Đổng Tự Cường quỳ gối trước mặt Lâm Thư Nhã, cúi người dập đầu, “Bà xã, tôi sai rồi, xin bà hãy tha thứ cho tôi lần này! Tôi thật sự quá sai rồi, bà xã...”

“Đều do cô ta quyến rũ tôi! Bà cũng biết tôi thích uống rượu mà, uống rượu vào sẽ dễ phạm hồ đồ. Bà xã, bà xã à, bà tuyệt đối đừng nổi giận! Bà giận thì cứ đánh tôi đi, đừng buồn bực trong lòng mà có hại cho sức khỏe! Bà đánh tôi... đánh tôi di...”

Nam Âm bị một người phụ nữ túm tóc, hoàn toàn trở thành thịt cá trên thớt, mặc người chém giết.

“Con đò, đồ giật chồng, đồ đê tiện! Lên giường với chồng người khác đúng không, vậy thì tao sẽ cho mọi người thấy rõ cái bản mặt dày ghê tởm của mày để mọi người nhớ thật lâu!” “Con thối tha mặt dày, mặt mũi xinh đẹp là đi quyến rũ đàn ông, cho mày quyến rũ, cho mày quyến rũ, cho mày quyến rũ này!” Mấy người phụ nữ vây quanh cô ta, liên tục đánh xuống. Cô ta đau đến gào khóc nức nở. Mấy người đàn ông vừa quay phim vừa cười dâm đãng. Mỗi lần ánh mắt bọn chúng nhìn cô ta là mỗi lần tựa như lột da cô ta ra từng mảnh. Không có thời khắc nào cô ta xấu hổ hơn thời khắc này! Đánh liên tục hơn một tiếng đồng hồ, Nam Âm thương tích chằng chịt, nằm thoi thóp.

Còn Đổng Tự Cường đã ăn mặc chỉnh tề, nề nếp đi theo Lâm Thư Nhã. Lâm Thư Nhã nhìn chồng mình, hỏi: “Nhà này là ông tặng cho cô ta à?”

“Không, tuyệt đối không phải.”

“Không phải thì lập tức đuổi cô ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu này.”

“Được.” Ông ta quay lại quát một câu, “Cút ngay lập tức!” Nam Âm nằm bất động trên giường. Cuối cùng, người đàn ông nói yêu cô ta đến chết lại trở mặt xem như không quen biết, thậm chí còn chẳng hề thương hại cô ta.

Lâm Thư Nhã vừa bước ra khỏi phòng là Đổng Tự Cường cũng đi theo ra ngoài. Sau đó, cả trai lẫn gái trong phòng liền túm lấy Nam Âm ném ra khỏi căn hộ giống như xua đuổi một kẻ ăn mày.

Dưới căn hộ là chợ đêm náo nhiệt bận rộn. Cô ta trần truồng chạy tới chợ đêm, lập tức thu hút đám người vây xem.

“Đồ để tiện mặt dày, ai bảo mày lẳng lơ, ai bảo mày quyến rũ chồng người khác, đáng đời!” “Ỷ mình trẻ trung xinh đẹp là ngủ với chồng người khác, vậy thì để mọi người nhìn xem bản mặt xinh đẹp của mày lẳng lơ cỡ nào.” “Đồ thối thay đồ vô liêm sỉ! Hôm nay cho mày nếm thử kết cục quyến rũ chồng người khác!”

Mọi người vây xem nhìn thấy cảnh tượng này thì ai cũng biết đó là kẻ thứ ba bị bắt quả tang. Không một ai tiến lên giúp đỡ cô ta, không ai đồng tình với kẻ thứ ba cả! Nam Âm chết lặng, cúi đầu, tóc tai rũ rượi, cơ thể trần truồng bị đánh nổi đầy vết đỏ vết tím, nhếch nhác không chịu nổi.

“Đó có phải Nam Âm không?” Trong đám người, có một thanh niên nhận ra cô ta.

“Là cô ta đấy! Bà mẹ nó, chính là cô ta!”

Đám người bắt đầu nhốn nháo, nhanh chóng chạy đi thông báo, càng lúc càng nhiều người tới vây xem, nhiều người còn lấy di động ra chụp lại cảnh tượng ướt át này.

Cuối cùng, cảnh sát tuần tra quảng trường nhìn thấy, lúc này mới cứu được cô ta. Sau khi thân phận “DissLQ” của cô ta rơi khỏi bảng hot search thì ngày hôm sau leo lên đầu bản với thân phận kẻ phá hoại gia đình người khác, vô cùng đặc sắc, vô cùng thu hút. Trên mạng liên tục đăng clip “kẻ thứ ba dạo phố”, cộng thêm hình ảnh bắt kẻ gian dâm ngay tại trận. Đổng Tự Cường được che mờ mặt, nhưng toàn thân Nam Âm thì lại rõ nét không che. Thậm chí biểu cảm cắn môi hưởng thụ của cô ta ngay giây phút mở cửa cũng rất rõ ràng.

Lúc đầu, Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ ít nhiều cũng bị người ta chỉ trích vì đã tiết lộ đời tư của Nam Âm. Nhưng hôm nay, khi những tin tức này vừa được đăng, thì đoạn video tiết lộ đời tư kia quả thật chỉ là chút thức nhắm khai vị, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.