Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 171: Chương 171: Lần nào cũng như lần đầu tiên




Sau khi ra khỏi trường, Lâm Thiển liền khoe ngay, “Chắc chắn thi cuối kỳ lần này em sẽ không trượt.”

“Tự tin vậy sao?”

“Chắc chắn mà”

“Trước đây thi trượt đều thi lại qua hả?”

“Ừ, dựa vào sự thông minh tài trí của em thì nhất định phải qua”

“Cũng đúng, nhờ sự thông minh tài trí của em mà không thi trượt, đúng không?”

Tài xế ngồi phía trước không nhịn được mà bật cười.

Lâm Thiển bĩu môi, liếc anh, “Xem thường em hả?”

vội chắp tay với cô, “Không dám”

“Hừ, tin rằng anh cũng không dám”

không nói mà ẩn ý liếc mắt đưa tình nhìn cô. Cô gái của anh đúng là càng ngày càng ngoan, càng ngày càng đẹp.

Lâm Thiển cũng nhìn anh, vừa rồi đột ngột gặp anh, vui quá nên chưa nhìn kĩ anh. Hiện giờ bình tâm lại quan sát thì cô thấy quanh mắt anh có quầng thâm rất đậm, trong tròng trắng cũng có không ít tia máu.

“Mấy ngày anh không ngủ rồi?”

“Anh không về nhà là vì bận việc trong đơn vị, hay là chuyện của nhà họ Cố?”

“Anh đừng nói với em là anh rời nhà nhiều ngày như thế mà không ngủ đàng hoàng ngày nào đấy nhé”

“Có phải anh không về nhà mà từ đơn vị đến đón em luôn không?”

Nhìn cười cười, Lâm Thiển vừa tức vừa đau lòng, “Anh chỉ giỏi ỷ mình còn trẻ nên không chú ý sức khỏe. Em nói cho anh biết, đây là anh đang tàn phá bản thân mình đó.”

“Đừng có cười ha hả với em, nghiêm túc lại cho em! Cho dù thế nào anh cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình. Anh không biết em sẽ đau lòng sao?”

Cánh tay đang ôm eo cổ của đột nhiên siết mạnh, kéo cô về phía mình, khom người, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ưm ưm ưm?..” Lâm Thiển trừng to mắt, liếc về tài xế phía trước.

Ông lớn à, vẫn còn người ngoài ở đây đó!

Thế nhưng, chẳng thèm quan tâm, còn hồn cô sâu hơn.

Tài xế chú ý lái xe cẩn thận, vừa len lén nhìn vào kính chiếu hậu thì thoáng giật mình. May mà anh ta là tài xế lão luyện, nếu không chắc chắn sẽ lạc tay lái.

Hai ông bà chủ trẻ của tôi ơi, có thể nghĩ đến cảm nhận của con cún độc thân phía trước không?

Trở lại Thành Để, dặn dò người giúp việc vài câu ngắn gọn rồi lên phòng ngủ tầng hai ngay.

Hiện giờ, anh chỉ muốn ôm Lâm Thiển nằm trên giường ba ngày ba đêm.

Là đi ngủ thật ấy!

Vừa đóng cửa, anh đã không đợi được mà hôn cô tới tấp.

Ban đầu môi anh hơi lạnh, càng về sau thì càng nóng hổi. Cả quá trình hâm nóng này chỉ diễn ra trong vòng vài giây.

Mấy ngày không gặp, anh cố đè nén lửa dục đột ngột dâng trào xuống tận đáy lòng. Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô trong phòng ngủ ở trường, anh đã muốn làm thế này. Nhịn được đến bây giờ tất cả đều nhờ vào sự kiềm chế mạnh mẽ của một sĩ quan đặc công.

Giờ phút này, anh không muốn kiềm chế nữa, cũng không cần phải kiềm chế.

Quần áo Lâm Thiển gần như bị xé rách trong nháy mắt. Động tác mạnh mẽ và sự tấn công mãnh liệt ấy khiến cô cứ thế mọc cánh thành tiên.

Cũng như sau mỗi lần, cô đều có nhận thức mới về.

Mỗi một lần trải nghiệm đều không giống nhau. Lần nào cũng có tia lửa khác thường, lần nào cũng như lần đầu tiên.

Có lẽ đây chính là cảm nhận của việc ân ái với người thích hợp.

Vận động xong, vẻ mặt đầy thỏa mãn, cùng với cảm giác mỏi mệt lộ ra trong lúc lơ đãng.

Lâm Thiển đưa lưng về phía anh, anh ôm cô từ phía sau. Cô cứ thế nằm yên trong lòng anh, lưng kề sát vào mặt anh.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Đã điều tra rõ ràng chuyện của anh Cả chưa?”

“Trên cơ bản, nội bộ đã gạt bỏ hiềm nghi về anh ấy. Nhưng vì dính đến án kiện trong quân đội, không được phép công khai, cho nên vẫn chưa thể giải oan cho anh ấy được”

“Anh ấy chỉ bị giáng chức tạm thời thôi đúng không?”

“Um.”

“Vậy tình hình bên chú Út thì sao? Em nghe thời sự nói rằng giá cổ phiếu của Cố thị vẫn không ổn định lắm”

“Yên tâm đi, tập đoàn Cố thị cây lớn rễ sâu, không dễ dàng xảy ra chuyện vậy đâu. Cứ coi như đó là hồi chuông cảnh tỉnh cho Cố Nam Hách. Cậu ta chỉ biết ăn nhậu chơi bời, cũng nên nhận được bài học kinh nghiệm”

“Em có thể hiểu thành... bây giờ nhà họ Cố đã gió êm sóng lặng không?”

hít sâu một hơi rồi thở vào đầu vai cổ, hơi nóng, hơi nhột.

Thế nhưng, hồi lâu sau anh vẫn không trả lời, khiến cô càng lo lắng hơn.

“Có phải em không nên hỏi những chuyện này không?”

“Không” Anh thấp giọng hơn, “Đây không phải vụ án trong quân đội, em biết cũng không sao. Huống hồ em cũng là thành viên của nhà họ Cố, nên biết vài chuyện trong nhà”

Lâm Thiển vểnh tại tập trung lắng nghe.

“Có người cố ý bôi nhọ Cố Đông Quân, bên trong có liên quan đến bản án trong quân đội. Không dài dòng với em nữa, tóm lại là anh ấy không có việc gì. Khi nào chân tướng rõ ràng, anh ấy còn có thể được thăng chức. Còn Cổ Nam Hách, bình thường cậu ta không hề quan tâm đến công ty, cho nên vừa xảy ra chuyện đã cuống cuồng. May mà có ba em giúp đỡ mới có thể vượt qua nguy cơ lần này.”

“Ba em?”

“Đúng vậy, chuyện này xảy ra đột ngột giống như lúc Lâm thị bị phá sản vậy. Cố thị bị đánh một cú trở tay không kịp, tài chính dự trữ không đủ, tiền bạc ở nước ngoài lại không thể huy động ngay lập tức. Nếu như không có 5 tỷ của ba em thì chắc chắn Cố thị đã xảy ra chuyện lớn. Ba em, ba vợ của anh, đã âm thầm cho Cố thị mượn 5 tỷ vô điều kiện”

Lâm Thiển khẽ thốt lên kinh ngạc, “Ông ấy có nhiều tiền vậy sao?”

“Nhảm nhí, ông ấy là Hoa kiểu giàu nhất Châu Úc. Em cho rằng vì sao mà ông ấy có thể đặt chân về nước trong khoảng thời gian ngắn trong khi không có người quen cũng không có quyền thế? Ông ấy chính là nhờ vào nhiều tiền đó.”

Lâm Thiển không khỏi có chút mất mát, ai oán nói: “Cho nên, năm đó dù phải bỏ vợ con ông ấy cũng phải sống chung với Dung tiểu thư, đúng không?”

khẽ giật mình, lập tức ôm cô vỗ về, “Đó là chuyện của người đời trước, chúng ta là con cháu không nên đánh giá. Nhận biết ba em thật sự rất yêu thương em là đủ rồi.”

Có lẽ do thật sự quá mệt, nên sau khi nói xong câu đó thì anh từ từ nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đặn trầm ổn vang lên.

Anh đã ngủ thiếp đi.

Sau khi Lâm Thiển nhận ra điều này cũng không dám cựa mình. Cô sợ sẽ làm anh tỉnh giấc.

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, nhưng cô biết, nhất định là vì kết quả hôm nay mà anh đã cố gắng nhiều ngày nhiều đêm.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, người đàn ông sau lưng ngủ rất say. Vất vả lắm Lâm Thiển mới chậm rãi lặng lẽ thoát được vòng tay anh.

Trong phòng khách nhỏ, Lâm Thiển lấy điện thoại ra sạc pin, đồng thời gửi cho Lâm Húc một tin nhắn WeChat.

- - “Ba, Thành Kiều đã nói với con về chuyện của nhà họ Cố, cảm ơn sự giúp đỡ của ba”

Việc khiến Lâm Thiển trở tay không kịp đó là Lâm Húc trực tiếp gọi điện qua.

“Alo ba.

“Thiển Thiển, chuyện đó với ba mà nói chỉ là tiện tay. Huống hồ Cố thị chỉ xoay vốn tạm thời, sẽ sớm trả lại tiền cho ba mà”

“Cảm ơn.”

“Không cần phải nói cảm ơn. Chỉ cần là chuyện ba có thể làm vì con thì ba sẽ không từ nan. Tiền thôi mà, nếu như tiền có thể đổi được 15 năm thiếu sót của ba đối với con, thì ba nguyện táng gia bại sản cũng đánh đổi”

Lâm Thiển cảm thấy ấm áp trong lòng. Hóa ra cảm giác được người khác nâng niu, chiều chuộng lại hạnh phúc như thế.

Cô hơi nghẹn ngào hỏi thăm: “Ba, ba phải cố gắng giữ gìn sức khỏe. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau”

“Con gái ngoan, đó là chuyện đương nhiên”

Lúc này, Lâm Thiển chợt nghe đầu dây bên kia có giọng của một người khác, “Lâm tổng, mời ngài xem qua”

Hóa ra ba cô vẫn còn đang làm việc.

Thế là cô vội nói: “Ba, ba đang bận, vậy con không quấy rầy ba nữa. Hôm khác con sẽ đến thăm ba”

“Được, về lúc nào cũng được, cửa nhà vĩnh viễn rộng mở vì con”

“Vâng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.