Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 170: Chương 170: Mấy ngày không gặp cảm thấy rất nhớ




Tất cả chứng cứ đều bày trước mắt, rõ ràng toàn bộ đều nhằm vào Cố Đông Quân.

Có điều, chứng cứ giả tạo thì chỉ cần hơi suy xét thôi đã lung lay rồi.

Cùng ngày hôm đó, Cố Đông Quân được phóng thích về nhà. Ngoại trừ bị hạn chế xuất cảnh thì sinh hoạt của anh vẫn như thường.

Nhưng chuyện này lại dẫn tới hiệu ứng cánh bướm, kéo dài liên tục.

Giá cổ phiếu của tập đoàn Cố thị vẫn tiếp tục xuống dốc, hai ngày liên tục đều ở giá sàn. Nếu ngày thứ ba vẫn còn giá sàn thì có lẽ cổ phiếu sẽ gặp phải hậu quả xấu của việc tạm hoãn giao dịch.

Thường ngày Cố Nam Hách thong dong tự tại, lúc này thì sứt đầu mẻ trán.

Cố Đông Quân và Cổ Nam Hách lần lượt xảy ra chuyện, nhìn toàn cục cứ thấy có đôi chút kì lạ quanh quẩn trong đó.

Lâm Thiển đi học như thường lệ, lúc này có không thể gây phiền phức thêm cho.

Kỳ thi cuối kỳ đúng hạn mà tới, lần này Lâm Thiển thoải mái chưa từng có, quả thật hạ bút như thần.

Cô âm thầm thề rằng, nếu lần này mà trượt nữa, cô sẽ chặt đầu mình làm bóng để đá.

Cuối cùng cũng thi xong, cô đến phòng ngủ thu xếp đồ đạc, sau đó sẽ nghỉ hè hai tháng. Cô đã lên kế hoạch nghỉ hè, sẽ về nông thôn tham gia hoạt động dạy học tình nguyện với Lâm Du.

Hoạt động lần này là do các trường trung học và đoàn công nhân tình nguyện ở thành phố B cùng tổ chức. Việc cần làm là phải đến vài trường tiểu học ở miền núi xa xôi để dạy thêm cho bọn trẻ nơi đó.

Ban đầu Lâm Thiển còn rất hiếu kỳ, không hiểu vì sao ở đâu cũng nghỉ hè mà ở đó vẫn còn phải đi học. Sau khi đến nơi mới biết, không phải đứa trẻ nào cũng được may mắn không lo toan cuộc sống. Có rất nhiều trẻ em vùng núi xem chuyện đi học là một mơ ước xa vời.

Lâm Thiển vừa ra cửa đã nghe thấy mấy nữ sinh ở phòng ngủ đối diện đang bàn tán về mình.

“Ê, các cậu có cảm thấy rất có thể Lâm Thiển đã thuê bạn trai không?”

“Không phải đâu, rất nhiều người đã trông thấy bọn họ hôn nhau trong trường”

“Vậy sao bây giờ không thấy anh ta đâu? Nếu tình cảm tốt như thế, vậy sao không tới khuẩn đồ giúp bạn gái?”

“Nếu không phải thuê, chẳng lẽ bọn họ chia tay rồi? Ha ha ha.”

“Có thể lắm”

Lúc đầu Lâm Thiển không thèm quan tâm, dù sao cô cũng quen nghe người ta bàn tán về mình. Thế nhưng, vừa nghe được lời bàn không hay này thì có thật sự nổi giận không biết trút vào đầu.

Cô bèn quay người gõ cửa phòng ngủ đối diện, “Lý Khả Khả, Tào Tuyết Lợi, không phải các cô chuyển phòng ngủ cũng chẳng có ai đến đón sao? Chẳng lẽ các cô cũng chia tay?”

Lý Khả Khả: “... Ai nói? Bạn trai tôi đang đi thực tập nha”

Tào Tuyết Lợi: “Đúng đó, bạn trai không đến là chia tay sao? Ai quy định vậy?”

Lâm Thiển nhẹ nhàng đáp trả lại hai cô, “Vậy bạn trai tôi không tới đón thì nhất định là chia tay sao?”

Lý Khả Khả và Tào Tuyết Lợi lập tức im bặt. Các cô không dám đắc tội với Lâm Thiển của bây giờ nữa.

Lúc này, trong hành lang bỗng vọng đến tiếng bốt da mạnh mẽ, ngay sau đó là tiếng gọi “Lâm Thiển” vang vọng. m thanh nhu hòa tựa như tiếng đàn cello trầm thấp, dễ nghe đến nỗi lỗ tai sướng rần rần.

Lâm Thiển quay đầu, cười rạng rỡ, đáp lại vang dội: “Ôi, sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông mặc quân phục đứng ở đầu kia hành lang, mang bốt quân đội, bước đi “cộp cộp cộp” có tiết tấu.

Trong hành lang hẹp dài lờ mờ, anh cao đến nỗi đỉnh đầu gần chạm tới trần nhà. Khuôn mặt đẹp trai mê hoặc chúng sinh ấy cứ thế đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

“Biết hôm nay em thi xong nên cố ý tới đón em”

Giọng của anh rất trầm, không vội không chậm, lại hơi khàn khàn khiến Lâm Thiển và tất cả nữ sinh ra ngắm nhìn đểu mê mẩn đến choáng váng.

Oa oa oa, có thể nói tất cả những gì của người đàn ông này, từ nhan sắc, giọng nói, đến trang phục, đều thỏa mãn mọi thứ các em gái si mê. Đây là kiểu giết người không dao.

cứ thế bước nhanh tới trước mặt Lâm Thiển, mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh đúng kiểu em gái fan.

“Sao anh vào đây được? Nơi này là phòng ngủ của nữ sinh đó”

“Anh nói với thím gác cổng dưới lầu là tới đây đón người, thế là bà ấy cho anh vào. Anh gọi điện cho em thì em tắt máy. Cô nàng lơ đãng, có phải lại quên sạc pin không?”

Hai người đứng ở cửa ra vào, ánh chiều tà vàng rực ngoài cửa sổ chiếu vào bóng của hai người trải dài đến phòng ngủ đối diện.

Lý Khả Khả và Tào Tuyết Lợi đều mê mẩn, nhìn bạn trai người ta rồi nghĩ về bạn trai mình, quả là một trời một vực!

Lâm Thiển kéo vào phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại. Cô không muốn mấy cô gái kia nhìn người đàn ông của cô.

Những nữ sinh ngắm nhìn bên ngoài đều tỏ vẻ giận dữ và tiếc nuối.

Nghị định kỳ nên phòng ngủ của cô vô cùng bừa bộn, có thể thấy quần áo và sách vở vứt lung tung trong phòng.

nhìn lướt qua một lượt, kinh ngạc nói: “Đây là phòng ngủ của nữ sinh sao, thật là khiến anh mở rộng tầm mắt”

Lâm Thiển: “...”

nhớ lại một ngày nào đó trước đây, sau khi anh xong việc về nhà, vừa vào đã phát hiện phòng ngủ bừa bộn như chuồng chó, quần áo và sách vở cũng vứt lẫn lộn thế này.

Lúc đó Lâm Thiển còn nói vứt thế để dễ tìm đồ.

Anh cười rạng rỡ, cố ý nói bằng ngữ điệu khoa trương: “Vậy là anh trách oan em rồi, hóa ra không phải chỉ mình em như thế?

Lâm Thiển: “...” Anh đủ rồi đó, đừng tưởng hôm nay tới đón em thì có thể chế nhạo em!

“Ha ha, cái này là em trải hả? Chỉ có lâm vào cảnh không có chỗ trú em mới trải giường sạch gọn được chút.”

Rốt cục Lâm Thiển đã không chịu nổi nữa mà xông lên đẩy anh, lớn tiếng: “Anh nói nữa xem, nói nữa xem, em may miệng anh lại giờ.”

Lâm Thiển nhảy lên, thuận thế khom lưng chụp lấy cô, sau đó ôm eo cô giống như cài thắt lưng vào người.

“Ừ, may đi, cho em may đó, anh bảo đảm sẽ không kêu la tiếng nào?

“... Anh, anh không ghét à?”

không nhiều lời, trực tiếp hôn cô, “Một ngày không gặp cứ như ba năm vậy. Đây là mấy ngày không gặp, ông xã nhớ em quá!”

Lâm Thiển lập tức đỏ mặt, trước giờ cô không biết mình còn cuồng giọng nói, hơn nữa còn sa vào đó không cách nào kiềm chế.

Đến đây, hãy cứ mặc sức chế nhạo em đi, em thích nghe anh nói chuyện.

“Em nhớ anh không? Hả?” nâng mông cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi.

“Nhớ!”

Đôi môi mỏng gợi cảm của trượt trên vành tai cô, hơi trầm giọng lẩm bẩm, “Vậy thu dọn nhanh lên, chúng ta mau về nhà”

Lâm Thiển thẹn thùng đến mức không biết phải làm gì, mềm mại nói: “Dạ”

Cô vốn chỉ ở mấy ngày nên đồ đạc cũng không nhiều, chỉ một lát đã thu dọn xong. Trước khi đi còn để lại một mẩu giấy cho đám bạn cùng phòng - “Tớ về trước nha mấy cưng, nghỉ hè vui vẻ!”

“Được rồi, đi thôi” Nói xong, cô mở cửa phòng ra.

Vừa mở đã nghe tiếng “ A a a” thốt lên kinh ngạc. Mấy nữ sinh dụa của nghe lén liền đè lên nhau ngã nhào vào phòng ngủ.

: “...”

Lâm Thiển: “... Khụ khụ khụ, chúng tôi đã cảm nhận được cách đưa tiễn quỳ rạp xuống đất của các cô rồi, bây giờ xin nhường đường cho

Các nữ sinh đều xấu hổ đến đỏ mặt, chẳng dám ngẩng đầu, vội vàng rút lui.

Mất mặt quá đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.