Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 124: Chương 124: Mèo mù vớ cá rán




Xét về sức mạnh, can đảm, hay độ nham hiểm, chắc chắn cô không đầu nổi một tên trong bọn chúng. Nhưng nếu là giả ngây giả ngô thì ở đây nếu cô nhận mình thứ hai, chắc hẳn không ai dám nhận mình thứ nhất.

Thể diện cái gì, đến mạng còn không giữ được thì giữ mặt làm cái gì?

Cô quay sang nhìn về khoang thuyền bên kia, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng. Ở lối đi nhỏ hẹp đằng kia ngổn ngang nhiều người nằm im không nhúc nhích.

Trong lối đi chật hẹp đó cũng có máu chảy, dòng nọ tiếp nối dòng kia, không ngừng tràn ra lênh láng.

Cảnh tượng này có chỉ được nhìn thấy trong phim ảnh, hôm nay chính mắt nhìn thấy, nói không sợ là chuyện không thể.

Hai tay cô bị “trói chéo” ở phía sau, bên ngoài lại có một vòng thuốc nổ buộc quanh, đúng tầm che đi cổ tay cố. Cho nên vừa rồi mới không bị ai phát hiện đoạn dây trói thật ra đang được tay cố nắm chặt.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thành Kiêu đang đứng trên boong đấu trí với bọn chúng, cô muốn cũng không thể giúp gì, càng không thể ngáng đường.

Thời hạn mười phút sắp qua nhưng bầu trời trong xanh không thấy bóng dáng máy bay trực thăng đầu cả, tĩnh lặng đến cả một cánh chim hải âu cũng không có. Sa Khôn hoảng loạn trong lòng, quát lên cũng run rẩy, “Máy bay trực thăng đâu? Mày định đùa bỡn tao à?”

Cố Thành Kiêu cao ngạo lạnh lùng nhìn hắn, “Tao nói cần đến nửa giờ mà mày không tin, mười phút thật ra không thể đến được”

“Thằng khốn kiếp này!” Sa Khôn giơ súng nhắm thẳng dưới chân Lâm Thiển cảnh cáo, “Cố Thành Kiêu, mày có tin chỉ một phát súng là con vợ mày sẽ đi đời không?”

Lâm Thiển đang căng thẳng nghe được tiếng quát cũng sợ hết hồn, vừa ngước lên đã thấy khẩu súng từ đằng xa nhắm vào mình, dịch sang trái súng cũng chia sang trái, nhích sang phải súng cũng đi sang phải.

“Mày dám không, nếu cô ấy chết, tạo đảm bảo mày sống cũng không bằng chết.” Cố Thành Kiêu ung dung nói, Sa Khôn còn phải trông cậy vào Lâm Thiển để đổi lấy máy bay, nhất định không dại dột mà bắn xì cả phao cứu mạng cuối cùng.

Sa Khôn ra lệnh: “Mang con này ném xuống biển”

Hắn chỉ vào Trịnh Tử Kỳ nằm ngất dưới đất, “Mười phút không thấy thì ném nó xuống biển, tạo nói là làm, ném đi!”

Trịnh Tử Kỳ bị hai gã phía trước hai gã phía sau nhấc lên, trên mặt boong thuyền là cả một vũng máu lớn. Vì mất quá nhiều máu mà sức lực cô ta cũng cạn kiệt, nếu bị ném xuống biển thì chết là cái chắc.

Lâm Thiển thăm dò Cố Thành Kiêu thấy anh vẫn không nhúc nhích, cũng không nói một lời. Cô thật sốt ruột, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Trịnh Tử Kỳ bị ném xuống biển?

Không thể nào!

Đang lúc sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chỗ Trịnh Tử Kỳ, Lâm Thiển nhanh chóng cởi dây thừng ra, rút một tay, lại một tay nữa, vừa đứng lên thì dải thuốc nổ cũng rơi xuống.

Cô vừa cởi áo khoác vừa phóng đến chỗ cái xác kia, vì trong tay xác chết đó có một khẩu súng, một khẩu súng rất dài, rất to.

Trong phòng chỉ huy bên trong tàu ngầm, tất cả mọi người quan sát qua ống nhòm đều không dám tin vào mắt mình.

“Người đó là chị dâu sao?” Cự ly quá xa, lại có vật chắn, cho nên hình ảnh cũng không thật rõ.

“Là chị dâu, cô ấy tự cởi trói được rồi.”

“Trời đất, cô ấy muốn làm cái gì vậy?”

“Cô ấy ngồi thụp xuống rồi, đang làm gì không biết? Không thấy gì cả!”

Lâm Thiển cảm thấy mình như đang bị Lương Tịnh Như nhập hồn, được tiếp thêm rất nhiều dũng khí mới có gan đến gần xác chết mà cướp súng.

Tên lính đánh thuế kia bị chết vì vết thương nơi ót, trước khi chết con mắt vẫn mở trừng trừng dữ tợn.

Sau gáy vẫn còn lênh láng vũng máu, Lâm Thiển giẫm một chân vào vũng máu, “xoẹt” một tiếng, màu đỏ sậm tanh nồng bắn lên mũi giày thể thao và gấu quần cố.

“Thật xin lỗi.” Lâm Thiển thì thào, vuốt mắt cho tên sát thủ nhắm lại rồi cầm súng của hắn đi.

“Má ơi, nặng quá...” Một tay không thể nâng nổi, cô dùng cả hai tay chật vật ôm thân súng, chống báng súng lên eo, tư thế cầm súng thật quái dị.

Lúc Lâm Thiên xuất hiện một lần nữa trên màn hình theo dõi của phòng chỉ huy, trên người vác theo khẩu súng bắn tỉa rón rén bước đi. Tất cả chiến sĩ Đội đặc nhiệm muốn rụng tim ra ngoài.

Trịnh Tử Kỳ vẫn còn tỉnh táo, nhưng mất quá nhiều máu nên hoàn toàn không còn sức lực chống cự.

Bốn người hợp sức nhấc cô ta lên, chỉ còn chờ lệnh của Sa Khôn.

Mặt biển đột nhiên có cơn sóng lớn, du thuyền trong tranh lúc lên lúc xuống, người đứng trên boong cũng chống chính theo.

Lâm Thiển đứng không vững, súng lại nặng, cả người và súng va vào mạn thuyền. Tiếng báng súng đập vào vách vang lên chói tai.

“Hầy...” Là do cố chủ quan.

Tất cả mọi người trên thuyền, kể cả Cố Thành Kiêu cũng đều nhìn cô không thể tin nổi.

Lâm Thiển mò mẫm đến cò súng, nhắm vào tên bắt cóc phía trước, siết cò, “pằng pằng pằng” ba phát đạn liên tiếp bay ra khỏi nòng súng. Phản lực lớn đến nỗi làm cô bật ngửa ra đằng sau, lại một lần nữa cả người và súng và mạnh vào vách thuyền.

Tất cả mọi người, ai ai cũng sững sờ choáng váng, bắn đi đâu vậy?

Lũ đàn ông phía trước theo phản xạ ngồi thụp xuống ôm đầu, nhưng tiếng súng vừa ngưng thì mặt đối mặt nhìn nhau, sau cơn hoảng hốt là tràng cười hô hô vang dội.

“Hắc hắc hắc hắc, tạo đã nói cô ả buồn cười lắm mà.”

“Vẫn còn thao tác loại này sao, nền về uống thuốc đi”

Vài tên miệng mồm tích đức còn lại chỉ đứng đó ngoác miệng cười to hahaha.

Đang lúc bọn chúng cười nhạo nghiêng ngả, Lâm Thiển cắn môi không phục, không suy nghĩ mà làm luôn, nâng súng lên một lần nữa nhằm ngay phía trước, quả quyết siết cò.

“Pằng pằng pằng pằng...” Tiếng súng liên tiếp vang lên, một nửa đám đàn ông đang cười ngả ngớn ngã lăn xuống đất. Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng cười chuyển thành tiếng rên la.

Mấy tên đang nhấc Trịnh Tử Kỳ, có tên thì dính hai phát vào đùi, có tên dính một phát trúng bụng, còn một tên trúng đạn ngay đầu gối, cô ta cũng phải ngã lăn ra đất cùng với bọn chúng.

Mèo mù vớ cá rán, Lâm Thiển bắn bậy mà lại trúng bạ.

Cố Thành Kiêu phản xạ cực nhanh, ngay từ lúc Lâm Thiển bóp cò lần đầu tiên anh đã phản ứng, phóng một bước về phía trước, chụp lấy cổ tay của Sa Khốn bẻ gập một cách chớp nhoáng, “rác” một tiếng gãy lia.

“A!” Sa Khôn gào lên đau đớn. Cố Thành Kiêu quá nhanh, hắn hoàn toàn không phản ứng kịp.

Sau đó, khi Lâm Thiển bắn trắng sáng thứ hai, Cố Thành Kiêu lại tóm được cánh tay còn lại, bẻ gập lần nữa.

“A!!Chỉ trong nháy mắt cả hai tay đều bị bẻ gãy, Sa Khôn lập tức đổ nhào xuống, đau đớn không chịu nổi.

Cố Thành Kiêu vừa nhanh vừa chính xác, lập tức giật lại khẩu súng trường mới bị Sa Khôn cướp lúc trước, nổ pằng pằng hai phát vào hai đầu gối của Sa Khôn.

“A a!!!” Sa Khổn gào lên thảm thiết, hòa cùng với tiếng kêu rên ở bên dưới.

Cố Thành Kiêu chĩa khẩu súng trường về phía tên đánh lén định tấn công Lâm Thiển từ phía sau, bóp cò không lưỡng lự.

Tên phía dưới lập tức dính đạn vào gáy ngã sấp xuống.

Tất cả bọn chúng chạy tán loạn, Hắc Gia đỏ mắt rút dao găm lao về phía Lâm Thiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.