Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 123: Chương 123: Lâm thiển, cô giữ chút thể diện được không?




Tôi không sợ, Cố Thành Kiêu sẽ cứu tôi”

Câu nói này khiến Trịnh Tử Kỳ lặng câm. Đúng là như vậy, như Sa Khôn nói, một vị đại đội trưởng không đổi được một chiếc máy bay trực thăng, nhưng một Cổ phu nhân thì chỉ cần một giây đã khiến Thủ trưởng Cố phải cúi đầu.

Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ trên mặt biển cũng ấm dần. Các cô mặc áo khoác dày từ thành phố B đến đây, không có cơ hội cởi ra, giờ đã nóng đến toát mồ hôi.

Trịnh Tử Kỳ nằm trên mặt đất, máu trên người vẫn chảy, mồ hôi túa ra ướt cả đầu, sức lực cạn kiệt rất nhanh.

Có lúc cô ta thật ngưỡng mộ Lâm Thiển, không hiểu vì sao cổ nhóc này lại chiếm được trái tim của Cố Thành Kiêu, không hiểu vì sao cô ấy chẳng tốn chút sức lực nào mà có thể đoạt được người đàn ông cô ta đã hao tổn bao tâm huyết để theo đuổi lâu nay?

Hai người họ ở bên nhau chưa lâu, tại sao tình cảm lại sâu sắc khăng khít đến mức này?

Chẳng lẽ, cô ta và Cố Thành Kiêu tin tưởng nhau hai mươi năm cũng không bằng thời gian ngắn ngủi với Lâm Thiển hay sao?

Hay là, đây chính là duyên phận. Số phận đã an bài cô ta và Cố Thành Kiêu có duyên mà không phận.

“Này, cổ đừng có ngủ, đừng có nhắm mắt, mở mắt ra, mở ra đi!”

Cô ta thật sự không muốn nghe giọng nói ồn ào của Lâm Thiển ngay bên tai. “Này, lũ đàn ông các người đánh một phụ nữ bị thương đến thế này không thấy lạ sao hả?!” Lâm Thiển đột nhiên nổi đóa, “Các người có mau đi cầm máu cho cô ta không? Nếu không làm, thả tôi ra để tôi làm”

Hắc Gia đá có một cái cảnh cáo: “Đừng có ầm ĩ, còn kêu nữa tao cho mày nếm thử mùi lưỡi dao này.”

Hắc Gia lấy dao găm ra, trên lưỡi dao có một màu đỏ sẫm, màu máu ẩn hiện lấp lánh dưới ánh nắng. Ánh lấp lánh này làm Lâm Thiển chói mắt. Cô không thể dằn xuống cơn giận mà mắng thẩm trong miệng, tên mập đáng chết, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay tôi!

Cố Thành Kiêu đứng ở trên thấy Hắc Gia động tay động chân với Lâm Thiển, giận dữ quát, “Ai dám đụng đến cô ấy?”

Hắc Gia run lên, mấp máy môi định nói, cuối cùng cũng không đủ can đảm, lặng lẽ thu dao găm lại.

Lâm Thiển cười hừ một tiếng, thấp giọng nói, “Nhìn bộ dạng sợ đến thế mà còn dám mò ra đây, là ai tiếp thêm can đảm cho ông vậy? Lương Tịnh Như chắc?”

(*) Lương Tịnh Như: Ca sĩ Trung Quốc có bài hát “Dũng khí”, Lâm Thiển dùng để châm biếm Hắc Gia.

“Mày đang lầm bầm cái gì?” “A, không có gì, chỉ thấy nóng quá, trên người lại mặc nhiều áo. Lúc nãy say sóng nôn hết ra áo rồi, giờ lại nóng thế này, tôi thấy ngột ngạt quá... Các vị đại ca, có thể cởi giúp áo được không?”

“Câm miệng!”

Lâm Thiển đảo tròng mắt, thế mà bọn chúng không mắc mưu, thật mất hứng.

Mười phút không phải dài, cũng không quá ngắn, nhưng tất cả mọi người đều căng thẳng, không ai dám manh động.

Chỉ riêng Lâm Thiển chẳng giống người thường.

Cô vừa nóng, vừa khát, lại vừa đói, còn đang phải nhịn tiểu, “Ông nội à, có thể cởi trói tay cho tôi không? Nhân tiện cởi luôn áo khoác ra nữa, nóng quá!”

“Mày gọi ai là ông nội hả?! Mắt không trong a?” Hắc Gia tức giận quát, cùng lắm hắn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi thôi, chỉ vì năm tháng phải lăn lộn trốn chạy mà nhìn có vẻ già nua.

“À đúng đúng đúng, tôi thật không biết nhìn, có mắt như mù, nhưng người ta có ba việc gấp không thể nào nhịn được, có thể cởi trói tay ra giúp tôi được không anh trẻ?”

Đám đàn ông cao lớn thô kệch đứng cạnh đều bị tiếng anh trẻ” này chọc cười, lập tức phá vỡ không khí căng thẳng đang bao trùm, cứ như chuyện này chẳng còn nguy cấp.

Hắc Gia cau mày không hài lòng, không muốn làm trò cười cho đám này. Nhưng bọn chúng đều là thuộc hạ của Chú Tư, hắn cũng không dám hậm hực.

“Con nhóc thối tha bớt múa mép đi cho tạo, cố chịu đi!” Hắc Gia không dám quát người của Chú Tư câm miệng, nhưng có thể bắt Lâm Thiển cấm miệng.

Lâm Thiển nhảy lò cò, cô khom người cong xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhó, nhẫn nhịn nói: “Chuyện này không thể nhịn được, trên người tôi đẩy mùi chua loét, nếu còn tè dầm nữa thì chả xông chết các người à?”

Không ai nhúc nhích.

“Có phải tôi đói bụng đòi cơm ăn đâu, chỉ cởi trói tay thôi cũng không cho? Các người đối xử với con tin như vậy sao hả, bỏ đói rồi ép tôi nhảy xuống biển, có còn chút nhân tính nào không? Tôi là đứa con gái yếu ớt thế này, các người bắt cóc tôi đã độc ác lắm rồi, đến cả đi vệ sinh cũng không cho đi là ý gì hả?”

Không ai để ý đến mình, Lâm Thiên đứng lên, chạy lắt nhắt mấy bước, bỗng nhiên chân trượt một phát rồi kêu “ai da” một tiếng mà ngã ra boong, “Ôi chao, ui da, a, các người không sợ tôi trốn à?”

Hắc Gia lạnh lùng nhìn cô, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng, “Mày chạy được sao? Có biết thế nào là chạy bộ không? Hai cái chân ngắn ngủn này có muốn nhảy xuống biển cũng không trốn được.”

“Hắc hắc hắc hắc.” Tất cả bọn chúng nãy giờ cố nhịn giờ cười phá lên.

Trịnh Tử Kỳ đang nửa tỉnh nửa mê dưới sàn cũng nổi giận mà mắng một câu, “Lâm Thiển, cô giữ chút thể diện được không?”

Đến cả Cố Thành Kiêu đứng phía trên cũng có chút xấu hổ, không biết phải nói sao với cô.

Sa Khôn càng ôm bụng cười rũ rượi, “Hắc hắc hắc hắc, không nghĩ ra Có phu nhân lại thú vị như vậy. Cố Thành Kiêu, mắt chọn phụ nữ của mày thật khác thường”

Tay Lâm Thiển bị trói sau lưng, trên người lại có nhiều quần áo, còn bị buộc một vòng thuốc nổ quanh người, trượt ngã xuống thì cả người đổ nhào ngã sấp mặt, không đứng dậy nổi.

Bọn chúng cười hô hố làm cho bầu không khí trở nên khác thường.

Sa Khốn nhìn ra mặt biển quan sát, mấy chiếc ca nô đã di chuyển hết về phía tàu ngầm. Nhưng mặt biển lặng sóng lại khiến hắn thêm phần bất an.

Thời gian chậm chạp trôi qua, ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong vắt cao vời vợi. Nhìn bầu trời xanh trong trống trải, Sa Khôn có chút nóng nảy, “Sao còn chưa tới?”

Cố Thành Kiêu: “Vội cái gì, ở đây không phải đất liền, nói đến là đến được sao?”

Lâm Thiển ở phía dưới quả thật rất chật vật, không thể nào đứng dậy được. Cô đã thử mấy lần rồi mà cũng phải bỏ cuộc.

Cũng may boong thuyền sạch bong bóng loáng, cô quyết định ngồi bệt dưới đất, dùng mũi chân ấn xuống sàn rồi lết về phía trước.

Nhìn thấy cô cố gắng di chuyển, bọn chúng lại cười đến vỡ bụng. Ai ai nhìn thấy cũng buồn cười, thậm chí còn nhìn Cố Thành Kiêu cười châm biếm.

Trịnh Tử Kỳ thực sự chướng mắt không nhìn nổi, người cũng mỗi lúc càng lịm đi, kiên quyết nhắm mắt không thèm nhìn.

Lâm Thiển không giống Trịnh Tử Kỳ. Trong mắt người khác, cô yểu điệu yếu đuối, đầu óc dường như cũng không nhanh nhẹn, dễ dàng bị khống chế như trở bàn tay. Vì vậy tất cả bọn chúng đều không hề đề phòng cô, chỉ xem cố như trò cười, lại còn có thể dùng có để chế giễu Cố Thành Kiêu.

Lâm Thiển nhích từng chút từng chút sang bên cạnh, lưng cọ cọ vào mạn thuyền, cố hết sức đứng dậy.

Vừa đứng lên liền nhìn thấy xác chết vắt ngang trên lối đi, cô thất thanh hét lên chói tai, “A!!! Có người chết!!!”

Cô run rẩy khuỵu xuống, lại sơ sẩy ngã lăn ra đất.

“Ha ha ha ha ha, cười chết mất.”

“Hắc hắc hắc hắc, cô ta đang diễn trò hề kìa”

“Không thể nào ngờ Lang Vương tiếng tăm lừng lẫy lại có bà vợ ngớ ngẩn thế này, hắc hắc hắc hắc” Bọn chúng nhìn cô giễu cợt, tiếp đó chấm chọc luôn cả Cố Thành Kiêu và Đội đặc nhiệm Dã Lang.

Giữa trận cười chế nhạo ngả nghiêng, Lâm Thiển cắn răng không phục, ngồi im không động cựa, chây ỳ ngồi tại chỗ, tựa lưng vào mạn thuyền bóng mát.

Quan trọng là... nếu cô còn cử động thêm thì dây thừng trên cổ tay cô cũng sẽ rơi xuống, chắc chắn không giấu được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.